“A Tứ, em muốn cảm nhận anh chân thật hơn nữa.”
Hai tay cô đặt lên cổ người đàn ông, khuôn mặt ửng hồng.
Vừa dứt lời, Đường Nguyện liền cảm nhận được vật nam tính đang vùi trong cơ thể mình giờ phút này lại to thêm một vòng.
Người đàn ông nhíu chặt đôi mày kiếm, ánh mắt nghiêm túc rơi vào trên mặt Đường Nguyện, tựa như đang xem kỹ tính chân thật của câu nói này.
“Nguyện Nguyện, em...”
“A Tứ, bắn vào trong đi, em muốn sinh một đứa bé giống anh.”
Hô hấp bổng trở nên hỗn loạn, trong mắt Hứa Tứ lóe lên một tia sáng khác lạ, một giây sau, thắt lưng không thể kiểm soát bắt đầu động tác chạy nước rút nguyên thủy nhất.
Ánh mắt anh vẫn cố chấp dán vào gương mặt Đường Nguyện, động tác nơi thắt lưng càng ngày càng nặng nề, cuồng dã như muốn đâm nát cô.
Đây là người phụ nữ chỉ thuộc về anh, tương lai sẽ là vợ của anh, sẽ là mẹ của con anh, cùng anh sống đến bạc đầu.
Ở nơi nào đó của trái tim đột nhiên bị thứ gì đó nhét đầy, trào dâng niềm hạnh phúc tột cùng, Hứa Tứ vùi đầu vào hõm vai cô, đẩy vật nam tính của mình vào nơi sâu nhất trong cô.
......
“Không phải xin nghỉ ba ngày sao, sao lại đi làm?”
Chu Nguyệt gắp miệng thịt kho tàu trên bàn ăn, còn không quên chọc ghẹo Đường Nguyện hai câu.
“Cảnh sát Hứa nhà cậu không kè kè bên cậu nữa sao? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu càng ngày càng hồng hào, quả nhiên người xưa nói rất đúng, phụ nữ càng được tưới tắm thì càng trẻ đẹp, không giống như tớ sắp héo rũ úa tàn.”
“Thật sao?” Đường Nguyện sờ sờ gương mặt mình, “Thật ra tớ cũng cảm thấy gần đây da dẻ đẹp lên không ít.”
Hơn nữa sau mỗi lần quan hệ, chất lượng giấc ngủ cũng được cải thiện.
“Tớ thật sự ghen tị với cậu, cảnh sát Hứa nhìn thì như kiểu đàn ông cấm dục, nhưng trên giường chắc chắn rất sung sức, từ trạng thái sung mãn hiện tại của cậu tớ có thể suy ra, đêm nào các cậu cũng làm.”
Đường Nguyện ngượng ngùng nở nụ cười, đúng như lời Chu Nguyệt nói, hai người bọn cô gần như đêm nào cũng rất hạnh phúc.
Ăn cơm trưa xong, Đường Nguyện bắt đầu buồn ngủ, đang chuẩn bị quay về văn phòng nghỉ ngơi một lát.
“Bác sĩ Tiểu Đường, vừa rồi có người tìm cô.”
“Có người tìm tôi?” Đường Nguyện nhìn y tá gọi mình lại, “Là bạn của tôi sao?”
“Không giống lắm, là một cô gái.”
Đường Nguyện trầm tư một lát mới gật đầu nói: “Chắc là bệnh nhân.”
Cô cũng không để tâm chuyện này, thẳng đến khi tan tầm nhìn thấy Hà Tuệ ở khu chờ khám bệnh, lúc này Đường Nguyện mới hiểu rõ.
“Đường Nguyện, ngày mốt tôi phải quay về Bắc Kinh, tối nay có thời gian rảnh ăn với nhau một bữa cơm không?”
“Tối nay, chỉ có chúng ta?”
Đường Nguyện nhìn thoáng qua thời gian, vẻ mặt có chút do dự.
Hà Tuệ gật đầu, dường như lại nghĩ tới điều gì đó: “Tối nay anh Hứa tăng ca, tôi ở Điên Thương ngoại trừ đồng nghiệp trong cục cảnh sát ra thì cũng không có bạn bè nào khác.”
“A Tứ là đồng nghiệp của cô, cũng là cấp trên của cô, nói đến thì cô cũng sắp bị điều đi rồi, anh ấy hẳn phải đi tiễn cô chu đáo, nhưng đàn ông mà, luôn hời hợt như vậy, bữa cơm này để tôi thay anh ấy làm chủ.”
Đối với Hà Tuệ, Đường Nguyện không thể nói là thích hay ghét, chỉ có thể xem như người quen, lại càng không ngây thơ cho rằng Hà Tuệ sẽ coi cô là bạn.
Đường Nguyện tin Hứa Tứ chắc chắn đã nói rõ ràng với Hà Tuệ, về phần mục đích hôm nay cô ta tới tìm mình, cô cũng không quan tâm.
Nhà hàng đã được đặt trước, hiển nhiên Hà Tuệ đã sớm hạ quyết tâm phải khiến cô đồng ý.
“Đường Nguyện, từ nhỏ tôi đã muốn thứ gì là không bao giờ để vuột khỏi tầm tay, đương nhiên không ngờ được rằng Hứa Tứ sẽ vì cô mà buông bỏ một tiền đồ sáng lạn như vậy.”