CƯA ĐỔ ĐỘI TRƯỞNG HỨA - TOTO

Đường Nguyện tắm rửa xong, mới vừa nằm lên giường thì Lý Tình ôm theo một cái chăn bông mới tới gõ cửa.

“Lần trước chị họ con kết hôn, dì Ba con tìm người may chăn bông, mẹ có nhờ dì ấy may cho chúng ta mấy cái, con sờ thử xem, rất mềm mại.”

Đường Nguyện nhổm người lên, hơi nghiêng đầu cười tủm tỉm nói: “Mẹ, có phải mẹ còn chuyện khác muốn nói với con không?”

Lý Tình há miệng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

“Mẹ, có phải mẹ không muốn con và Hứa Tứ ở bên nhau không?”

Kỳ thật lúc ăn cơm Đường Nguyện cũng đã chú ý tới.

Bầu không khí vốn vui vẻ hòa thuận, sau khi cô và Hứa Tứ công khai lại trở nên trầm mặc.

“Nguyện Nguyện, nói thật, mẹ thật sự có chút lo lắng.” Lý Tình ngồi bên mép giường, sắc mặt có chút u sầu, “Con thật sự đã quyết định rồi sao, muốn kết hôn với Tiểu Hứa?”

“Bây giờ thì chưa kết hôn, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, con đã nghĩ kỹ rồi.”

Lý Tình thở dài, biểu cảm càng thêm phức tạp.

“Mẹ, con cứ tưởng chuyện này sẽ làm mẹ vui vẻ.”

“Mẹ cũng không có gì không vui, đứa nhỏ Tiểu Hứa là mẹ chứng kiến nó trưởng thành, nó là đứa trẻ ngoan ngoãn, hai người các con yêu nhau mẹ hết sức vui mừng, nhưng mà Nguyện Nguyện à, cứ nghĩ tới tính chất công việc của Tiểu Hứa là mẹ lại không thể không lo lắng cho tương lai của con.”

“Thì ra là bởi vì như vậy, con còn tưởng mẹ không hài lòng anh ấy.”

“Sao cơ, chẳng lẽ đây là chuyện nhỏ?” Lý Tình nhịn không được nghiêm mặt, “Bọn họ làm cảnh sát, nếu đã bận lên thì chắc chắn không thể lo lắng quán xuyến chuyện trong nhà, hơn nữa tính nguy hiểm của nghề này còn rất cao, nếu có chuyện gì đó…”

Lý Tình ngậm miệng, không dám nói tiếp nữa.

“Tóm lại, mẹ hy vọng con suy nghĩ kỹ càng, mẹ không hy vọng con bởi vì xúc động mà tương lai sẽ hối hận.”

Mũi Đường Nguyện cay cay, nhào vào trong ngực Lý Tình.

“Mẹ, con thật sự rất thích anh ấy, mẹ yên tâm đi, con ở bên anh ấy nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Nếu con đã nghĩ rõ ràng, quyết định không hối hận, mẹ cũng không nói gì nữa, về phần chuyện kết hôn, các con chuẩn bị khi nào thì làm? Nhưng phải báo trước nửa năm đấy nhé, để mẹ còn bàn chuyện cưới hỏi với dì Trương của con.”

“Vẫn còn sớm mà ạ, con còn học lên tiến sĩ vài năm nữa.”

“Học tiến sĩ không phải cũng có thể kết hôn sinh con sao? Đợi đến lúc đứa bé sinh ra, mẹ và dì Trương sẽ giúp đỡ chăm sóc, vợ chồng son các con nên làm gì thì làm đi.”

Mắt thấy Lý Tình muốn thúc giục kết hôn, Đường Nguyện gãi đầu, thuận theo đáp hai câu rồi lấy cớ đuổi Lý Tình đi.

“Bang bang bang bang”

Trên cửa sổ thình lình xuất hiện một bóng người.

“Cảnh sát Hứa, sao anh lại trèo cửa sổ nữa?”

Đường Nguyện mở cửa sổ, cho Hứa Tứ vào trong.

“Nếu tách nhau ra ngủ, anh đoán sẽ bị mất ngủ.”

Anh đã hình thành thói quen mỗi đêm ôm Đường Nguyện đi vào giấc ngủ.

“Thế nào, dì tìm em nói chuyện chưa?”

“Sao anh biết?” Đường Nguyện nhíu mày nhìn anh, “Anh nghe lén?”

“Anh đoán.”

Hứa Tứ đi tới ôm cô vào lòng, hẳn là vừa mới tắm xong, trên người anh mang theo một mùi bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái.

“Vậy anh đoán xem mẹ em đã nói gì với em?”

Hứa Tứ hôn lên má cô, trầm tư một lát mới nói: “Đoán chừng là có liên quan đến công việc của anh, lo lắng sau khi em gả cho anh, anh sẽ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc là không có thời gian chăm sóc gia đình.”

“Chắc chắn là anh đã nghe lén, nếu không làm sao có thể biết được chi tiết như vậy?”

Nhìn ánh mắt lấp lánh của Đường Nguyện, vẻ mặt anh dần dần nghiêm túc: “Vậy còn em, suy nghĩ kỹ chưa?”

“Nghĩ kỹ rồi, em tin tưởng anh.”

Trái tim Hứa Tứ thoáng chậm lại, giây tiếp theo, anh siết chặt eo cô, từ từ thở dài.

“Đường Nguyện, anh nhất định sẽ không để em hối hận.”

Đường Nguyện ở trong lòng Hứa Tứ tìm một tư thế thoải mái, cũng ôm lấy thắt lưng của anh.

“Em không hối hận với bất kỳ quyết định nào mình đưa ra, chỉ là A Tứ, anh phải hứa với em, sau này lúc làm nhiệm vụ phải cẩn thận hơn so với trước kia.”

“Được, anh hứa với em.”

“Cũng đừng ôm việc vào người, chuyện gì cũng xông lên trước.”

“Được.”

“Dễ nói chuyện vậy sao?” Cô ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy chiếc cằm kiên nghị của người đàn ông, “Những chuyện khác cũng có thể nghe lời em sao?”

“Có thể, nhưng chuyện trên giường phải nghe lời anh.”

Thấy người đàn ông nói chuyện nghiêm túc, cũng không phải đang nói đùa, khóe miệng Đường Nguyện khẽ co quắp, cũng không phản bác lại, đêm nay hai người chỉ ôm nhau đi vào giấc ngủ.

Bọn họ ở nhà hai ngày rồi quay về.

Chuyện ở bệnh viện đã kết thúc, Đường Nguyện chỉ đợi đến khi khóa học tiến sĩ khai giảng là đi báo cáo đúng giờ.

Ở cục cảnh sát Hứa Tứ cũng bận rộn, buổi sáng trở lại Điên Thương, buổi chiều đã tới cục cảnh sát.

Đường Nguyện dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, lại thay chăn gối trên giường, sau đó vẫn cảm thấy nhàn rỗi nên đã thay quần áo đi siêu thị mua sắm.

Từ sau khi cô chuyển đến ở chung với Hứa Tứ đều là Hứa Tứ xuống bếp, cô còn chưa có nhiều cơ hội để thể hiện tài nấu nướng.

Nhìn thịt bò bít tết đặt trên giá, Đường Nguyện lấy điện thoại di động ra tra Baidu, bắt đầu đọc quy trình làm thịt bò bít tết.

“Bác sĩ Tiểu Đường, là bác sĩ Tiểu Đường đúng không?”

Nhìn vẻ mặt hiền lành của bà cụ trước mặt, trong đầu Đường Nguyện cố gắng suy nghĩ về thân phận của đối phương.

“Bà là bà ngoại của Tần Hằng, lần trước nằm viện may có cháu giúp bà liên hệ bác sĩ chuyên môn, cháu không còn nhớ sao?”

Đường Nguyện lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hỏi thăm: “Bà ngoại, hiện tại sức khỏe của bà thế nào rồi?”

“Tốt hơn nhiều rồi, vẫn định kỳ đi kiểm tra lại.” Bà cụ rất nhiệt tình, trên mặt tràn đầy ý cười, “Lần trước bà bảo Tiểu Hằng mời cháu về nhà ăn cơm, thằng nhóc nói cháu bận, không thể quấy rầy cháu, hôm nay bác sĩ Tiểu Đường nghỉ phép phải không, có tiện đến nhà bà ăn một bữa cơm không?”

Bình luận

Truyện đang đọc