Editor:ARE
Beta:Dunz
Tìm đống cỏ khô trên đồng ruộng gần đó, Lục Thận Hành tìm một tư thế dựa thoải mái.
Hắn ôm kiếm nghiêng đầu, dưới hoàn cảnh quẫn bách bốn bề thụ địch mà bày dáng vẻ thích chí mang hương vị lười biếng.
Ninh Khuyết lon ton đến gần, ngồi xổm bên cạnh hắn nhẹ giọng trưng cầu ý kiến, "Đại sư huynh, đệ ngủ ở nơi này được không?"
Trả lời cậu chỉ có tiếng ngáy.
Đại sư huynh vậy mà ngủ ngáy.
Ninh Khuyết mới lạ dí sát vào, nhịn không được lấy một sợi rơm thon dài rơi trên mặt đất, lấy một đầu vón lại chọc chọc.
Lục Thận Hành nhíu mày, phất tay đè lại.
Giọng nói nồng đậm buồn ngủ có chút khàn khàn, "Ngoan nào, đừng nghịch."
Ninh Khuyết ngây ngốc, "Đại sư huynh?"
Hàng mi rũ xuống của cậu chớp chớp, nhìn cánh tay đang nắm lấy mình kia, có chút kỳ quái, dường như không hề chán ghét một chút nào.
"Đại sư huynh, đệ không cử động được." Ninh Khuyết tự lẩm bầm lầu bầu, cũng không biết là đang nói chính mình hay là đang giải thích cho Lục Thận Hành đang ngủ say nghe.
Cuối cùng để yên như vậy nắm tay dựa vào bên cạnh ngủ.
Trên đùi nặng xuống, Ninh Khuyết nhíu mày, chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhúc nhích.
Ngủ một lát, Ninh Khuyết bị đói tỉnh.
Cậu bày đồ ăn lấy được của Khương Vọng Sơ ra, nhưng cũng không ăn, nhìn chằm chằm nhìn vài lần lại cất vào.
Qua quãng thời gian dài tự hủy tinh thần, Lục Thận Hành đánh một giấc vừa sâu vừa dài.
Hắn mơ mơ màng màng nghĩ, đống cỏ khô này thật mềm mại, xem ra còn vô cùng ấm áp.
Ý thức dần nặng nề, cơn uể oải quấy phá, Lục Thận Hành còn đang muốn ngủ tiếp đột nhiên mở to mắt.
Ánh vào mi mắt là y phục màu vàng, lúc hắn xoay đầu đụng phải thứ cưng cứng, lập tức bật dậy từ trên đùi Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết làm một động tác nhỏ khiến Lục Thận Hành ngưng thở.
Giữa mày cậu hơi chau lại, khóe miệng hạ xuống thành một độ cong nhỏ.
Có chút thống khổ, mất mát, phỏng chừng đã mơ thấy cái gì đó.
Trong đầu hiện lên hình ảnh khác nhau, gương mặt khác nhau.
Lục Thận Hành nhướng mày che đi tầng hồi ức.
Hắn không nhịn được vươn tay qua, ngón cái xoa lên khóe miệng Ninh Khuyết...
Ninh Khuyết tỉnh lại giật mình nhìn người có mắt phải đã nổi màu xanh tím trước mặt, "Đại sư huynh, mắt huynh làm sao thế kia?" Cậu nhớ rõ ràng trước khi ngủ còn rất tốt mà.
Phát giác cả người Lục Thận Hành đều tỏa ra khí tức trầm mặc, Ninh Khuyết nắm lấy kiếm làm tư thế công kích, đề phòng mà nhìn ngó trái phải, nhỏ giọng hỏi: "Có kẻ tập kích ạ?"
Lục Thận Hành liếc mắt nhìn đầu sỏ đang trưng vẻ mặt vô tội, nhếch môi, chậm rì rì mở miệng: "Đệ hôn đại sư huynh một chút đi."
"..." Ninh Khuyết sửng sốt một hồi, trừng lớn đôi mắt, "Đại sư huynh, huynh nói gì cơ?"
Lục Thận Hành híp đôi mắt, đơn giản mà thô bạo, "Hôn huynh."
Ninh Khuyết lắc đầu mãnh liệt.
Lục Thận Hành chậm rãi tới gần, ấn ót Ninh Khuyết trước khi cậu kịp trốn tránh.
Hơi thở ấm áp phà trên mặt, Ninh Khuyết không tránh thoát được, theo bản năng mà nhắm mắt lại, cả người bất động.
Hơi thất vọng vì không nhìn thấy chút quen thuộc nào, Lục Thận Hành không cam lòng đứng dậy, vậy thì tôi sẽ chờ cho đến khi nào em nhận ra tôi.
Ninh Khuyết kéo đôi chân tê mỏi đuổi theo, "Đại sư huynh, đợi đệ với."
"Chúng ta tách ra đi." Ngữ khí Lục Thận Hành không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì, "Đệ đi hướng đông, huynh đi phía tây, phải thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt."
Ninh Khuyết đứng tại chỗ ừ một tiếng, cúi đầu dùng mũi giày nhẹ nhàng cọ cọ mặt cỏ, bất giác cảm thấy mất mát.
Tia mất mát kia không nhanh chóng biến mất, ngược lại càng mạnh mẽ hơn dưới đáy lòng, đến mức không cách nào xem nhẹ được.
Sắc mặt Ninh Khuyết khẽ thay đổi, vành tai đỏ bừng càng thêm bối rối.
Nhất định là bị ảo cảnh ảnh hưởng rồi.
Cậu nhanh chóng mặc niệm tâm pháp một lần mới bình tĩnh trở lại.
Lục Thận Hành biết có người đi theo hắn, cũng biết người nọ là Ninh Khuyết, nhưng hắn không thể quay đầu lại.
Chuyện này không phải là chơi đồ hàng.
Càng ở trong ảo cảnh càng lâu, tâm trí càng mơ hồ.
Dù là hắn hay là Ninh Khuyết, đều cần phải ra ngoài.
Trước khi mặt trời lặn, Lục Thận Hành phát hiện bóng người vẫn luôn ngồi ở phía sau cách đó không xa biến mất.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, Ninh Khuyết thành công rời khỏi ảo cảnh là được.
Lục Thận Hành lẻ loi du đãng một mình trên trấn, đụng mặt rất nhiều đệ tử môn phái khác.
Bọn họ hưởng thụ hiện trạng này, hãm sâu trong dục vọng bản thân.
Không thể thoát ra, cũng không muốn rời đi.
Nhìn thấy Lục Thận Hành còn khoe khoang cuộc sống lạc thú của mình.
Một số đã có dấu vết của trần tục quấn thân, sắp không còn nhận ra được nữa.
Thời gian trôi đi quá nhanh, Lục Thận Hành cảm giác như vài thập niên đã trôi qua.
Hắn đi đánh bạc đến mức tay bị chuột rút, phát sinh tranh chấp với mấy tay côn đồ ở đó, phát tiết hết cảm xúc thô bạo kìm nén bấy lâu ra.
Lại đi Cơ Lao Quán nghe một đêm tiểu khúc.
Hắn ở quán rượu uống say như chết, không hề giữ lại mà phóng túng mấy ngày mấy đêm, Lục Thận Hành bắt đầu thiền định.
Ban đầu đều rất thuận lợi, Lục Thận Hành vượt qua hết đói khát, mỏi mệt, đố kỵ và dục niệm, thẳng cho cuối chướng ngại cuối cùng.
Thanh niên vận nho sam cúi đầu, gò má anh phiếm hồng, nhẹ giọng nói: "Tướng quân, thuộc hạ chờ người đã lâu."
Có một bàn tay bao lấy hắn, tay kia hơi lạnh.
Lục Thận Hành biết Tân Lương xuất hiện là ảo giác, khi đang muốn thoát ra thì cần cổ đau xót, truyền đến một thanh âm đè nén, "Bổn tọa muốn em."
Hơi thở Lục Thận Hành bắt đầu hỗn loạn, phắc, đây là muốn họp gia đình đấy à?
Thanh niên mặc bộ đồ thể dục xanh trắng nghiêm túc ăn dưa chuột.
Khóe môi cậu giương lên, giọng nói xen lẫn tiếng nuốt mà có chút mơ hồ không rõ, "Chú nhỏ ơi, chú không nhớ em sao?"
Trán chảy đầy mồ hôi.
Bởi vì liều mạng giãy giụa mà vẻ mặt Lục Thận Hành dần dần trở nên vặn vẹo bất kham.
Còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy âm dương cầm tuyệt đẹp tiến vào màng nhĩ.
Giờ khắc này đối với Lục Thận Hành đã không còn nghe không ra nửa điểm tốt đẹp nào, chỉ giống như ma âm.
Lục Thận Hành nhíu chặt mày, dùng toàn lực đi khắc chế bản thân, nhưng thân ảnh Thi Trường An vẫn xuất hiện.
Cậu dùng ánh mắt chờ mong nhìn hắn, mỉm cười vươn đôi tay mảnh khảnh xinh đẹp cởi từng cúc sơ mi, ôn nhu nói, "Ba ơi, đến đây đi."
Những nơi khác nhau truyền đến cảm xúc khác nhau, Lục Thận Hành thở vừa gấp vừa nặng.
Đột nhiên, ảo ảnh và thị trấn nhỏ tất cả đều biết mất.
Gió lớn gào thét bên tai, đồng tử hắn co rụt lại, thấy Ninh Khuyết rơi xuống dưới vực sâu.
Lục Thận Hành không chút do dự phi tới, nắm chặt tay Ninh Khuyết kéo cậu lên, vẻ mặt lo lắng, "Làm sao vậy? Đệ bị thương à?"
Không có đáp lại, Lục Thận Hành lập tức bế Ninh Khuyết lên, sờ sờ tay chân của cậu, bất an hỏi: "Đau ở chỗ nào?"
"Đại sư huynh, huynh đừng rời bỏ đệ mà." Ninh Khuyết ôm cổ Lục Thận Hành, áp môi lên mặt hắn.
Lục Thận Hành bỗng nhiên đẩy Ninh Khuyết ra, thở dốc từng ngụm, đều là ảo ảnh, từng người từng người một.
Tình ái là ma chướng lớn nhất trong lòng hắn, càng thử xẻo đi thì càng đau, đã gắn liền với huyết nhục gân cốt, căn bản không thể buông bỏ được.
"222, nói ra điều kiện của mày đi."
"Ting, một trăm triệu điểm tình yêu."
"Được." Dường như đã gấp không chờ nổi rồi.
Đừng nói một trăm triệu, hiện tại với cái cục diện này, điều kiện gì cũng có thể.
Trực giác Lục Thận Hành yên tĩnh lại, cả người đều thả lỏng.
Chờ lúc hắn mở mắt ra lần nữa, trước mặt là một mảnh biển hoa trắng muốt lay động, trên biển hoa còn có một khối thịt.
"Đại sư huynh -" Khương Vọng Sơ giống như nhìn thấy cứu tinh, cùng tay cùng chân mà bò dậy chạy ù vào lòng Lục Thận Hành.
Lục Thận Hành vươn tay giữ Khương Vọng Sơ lại, nếu như bị tên nhóc này đè phải thì nhất định không khác gì bị heo đè đâu.
"Chỉ có một mình đệ? Những người khác đâu?"
"Không biết, lúc đệ tới nơi này đã không có ai rồi." Khương Vọng Sơ cười khổ, thảm hề hề.
Cậu nhóc không dám tùy tiện rời đi, cứ như vậy ngồi xổm tại chỗ chờ.
Trên mặt đất đến cả con kiến cũng không có, trên cây hoa không có sâu bọ, cứ như chỉ còn mình cậu là vật còn sống, dọa cậu nhóc đến ngủ cũng không dám ngủ.
Lục Thận Hành nhìn những đóa hoa màu trắng kia, y hệt như loại ở trên trấn, chỉ có màu sắc là khác.
Một bên thuần trắng, một bên thuần đen.
Trong đầu hắn bỗng nhiên nhớ lại những lời Vạn Quán Khiên từng nói.
Đám hoa che phủ kia là màu trắng, lá cây dài rộng, cánh hoa......
Lục Thận Hành lại nhìn biển hoa thêm lần nữa, Nháo Dương và đám hoa che phủ này có khi nào là cùng một loài hay không.
Suy nghĩ lớn mật khuếch tán ở trong lòng, mí mắt Lục Thận Hành đột nhiên nhảy lên.
Không lẽ nơi này có phải là tử địa Vạn Quán Khiên từng nói?
Khương Vọng Sơ còn ở kia một phen nước mũi một phen nước mắt, thoạt nhìn chua xót không chịu được.
Nhóc mập sợ hãi, nhưng không có chạy loạn mà chọn ở yên tại chỗ.
Đúng thật là người ngốc có phúc của người ngốc.
Lục Thận Hành sờ sờ trứng trong lồng ngực, xác định vẫn vẹn toàn không hao tổn gì.
"Đi thôi."
"Đi chỗ nào vậy? Đại sư huynh, chúng ta không đợi nhị sư huynh và bọn tiểu sư đệ sao?" Khương Vọng Sơ vừa đi vừa hỏi.
"Bọn họ hẳn là ở chỗ khác." Lục Thận Hành căn cứ vào lời giải thích của Vạn Quán Khiên mà cảnh giác động tĩnh xung quanh, mỗi một bước đều cực kỳ để tâm thận trọng.
"Đại sư huynh, trên người huynh có cái gì ăn không?" Khương Vọng Sơ nước miếng, ba tầng cằm cũng gầy đi một vòng, "Đệ đói quá ò."
"Chịu đựng đi." Giọng điệu Lục Thận Hành không tốt.
Đi được một đoạn, thân mình Khương Vọng Sơ chùng xuống, trong chớp mắt chỉ còn thừa lại cái đỉnh đầu lộ ra bên ngoài, cậu nhóc còn không kịp kêu thảm.
Lục Thận Hành nhanh chóng móc ra một lá bùa vò nát, vũng bùn kia bị phân thành hai.
Khương Vọng Sơ một lần nữa trở lại mặt đất mức độ hoảng sợ đã tăng lên vạn phần.
Cả người run như cái sàng, cậu nhóc ôm chân Lục Thận Hành khóc.
Trong mắt mũi miệng đều là bùn, "Đại sư huynh, huynh đừng có ném đệ ở chỗ này."
Lục Thận Hành xách sau cổ Khương Vọng Sơ kéo mạnh ra.
Hắn bị dính một thân bùn lầy, vị tanh tưởi tản ra đầy trong lỗ mũi, ghê tởm kinh người.
"Không phải kêu đệ đi chỗ mà huynh đi qua hay sao?" Lục Thận Hành giận dữ, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều chính là cái thằng nhóc mập này chứ không ai.
"Đệ đi dọc theo dấu chân của sư huynh chứ bộ" Khương Vọng Sơ bị mắng cho run lên, ấm ức dụi mắt.
Lục Thận Hành hít một hơi, cảm thấy mặt đất dưới chân đang chuyển động, không biết khi nào mà thần không biết quỷ không hay đi vào.
"Há mồm." Lục Thận Hành ném vào trong miệng Khương Vọng Sơ một viên đan dược, cơ nghiệp Bạch gia rất lớn, không gian bên trong túi trữ vật không nhỏ, đồ vật ở trong rất nhiều, cái gì cũng có.
Khương Vọng Sơ nuốt xuống, còn không quên hỏi, "Đại sư huynh, huynh cho đệ ăn cái gì á?"
Trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở, tiến độ nhiệm vụ từ không biến thành mười.
Bất ngờ tới quá nhanh, Lục Thận Hành khó có thể tin được.
Nhóc mập là vai chính của thế giới này? Quyển sách tên là "Khúc gỗ mục phản công truyện" à? Lục Thận Hành trong nháy mắt não bổ ra cốt truyện cổ quái.
Chẳng lẽ nhiệm vụ của hắn là trợ giúp nhóc mập thành tiên? Liếc mắt nhìn cái đống vừa dơ vừa thối trước mặt, gân xanh trên thái dương Lục Thận Hành thình thịch nhảy lên, vì sao không phải người khác, đổi thành Lưu Dương thì tốt rồi, dễ dàng hơn nhiều.
Tiếng bước chân từ bụi cây bên trái truyền đến, Khương Vọng Sơ vui sướng mà hô to, "Nhị sư huynh!"
Lục Thận Hành lấy lại tinh thần nhìn qua Lưu Dương, trường bào rách nát, môi khô nứt nẻ, mặt xám mày tro, lần đầu thấy y chật vật như vậy, hắn thuận miệng hỏi một câu, "Bị thương à?"
Lưu Dương trầm mặc không lên tiếng, vỏ kiếm không biết bị ném chỗ nào, trên mũi kiếm bám đầy bụi bặm và nhựa cây.
Hẳn là chống mà đi.
Thấy Lưu Dương nhìn mình chằm chằm, Khương Vọng Sơ dừng lại động tác lau mặt, đúng sự thật trả lời: "Tiểu sư đệ không ở cùng với tụi đệ."
"Hai người cũng đụng phải?" Lưu Dương nghĩ đến sự tình trải qua trước đó, trên mặt lộ ra vẻ tái nhợt.
Nơi này có kết giới, bọn họ chỉ có thể đi bộ, muốn chạy đi ra ngoài khó như lên trời.
Lục Thận Hành trầm ngâm nói, "Tìm Ninh Khuyết trước."
"Tìm đường trước." Lưu Dương mặt không biểu tình đưa ra phản đối.
"Huynh nói, tìm Ninh Khuyết trước." Lục Thận Hành lạnh lùng nhìn Lưu Dương, "Còn để huynh lặp lại lần nữa à?"
Phẫn nộ của Lưu Dương cứ đột ngột đến, chính y cũng không hiểu được.
Khương Vọng Sơ thấy hai vị sư huynh muốn đánh nhau rồi, cậu nhóc chạy nhanh vẫy vẫy tay, "Cái đó...!Đệ cũng đồng ý tìm tiểu sư đệ."
Hai với một, Lưu Dương không còn lời nào để nói.
Ba người bắt đầu đi, tất nhiên là không có ai có thể dẫn đường cho họ ở đây.
Không khí vô cớ trở nên uể oải.
Lục Thận Hành lo lắng, lo lắng cho an nguy của Ninh Khuyết, đến cả Lưu Dương cũng bị tâm tình của hắn ảnh hưởng.
Mùi máu tươi nhàn nhạt quanh quẩn không dứt ở chóp mũi, Lục Thận Hành đưa qua một cái bình nhỏ màu xanh lục.
"Đừng động vào đệ." Giọng Lưu Dương cứng đờ.
Ném bình nhỏ đi, Lục Thận Hành cười lạnh, "Nếu đệ muốn chết ở chỗ này, vậy thì có thể cút."
Mẹ nó, nếu không phải nhiều người nhiều kế, để thuận lợi mang Ninh Khuyết rời khỏi bí cảnh, hắn căn bản chả thèm quản.
Khương Vọng Sơ lo lắng đề phòng, đại sư huynh nói đúng là rất tàn nhẫn.
Cậu nhóc cho rằng nhị sư huynh khẳng định sẽ tức quá bỏ đi luôn, không ngờ đối phương lại nhặt bình nhỏ trên mặt đất nắm ở trong tay, nhịn xuống.
Lưu Dương xử lý qua loa miệng vết thương, đường cong trên mặt một bộ trước sau như một căng cứng, không hề hòa hoãn.
Trong không khí phun ra hai chữ, còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu, "Cảm ơn."
"..." Khóe miệng Lục Thận Hành giần giật.
Dường như với Lưu Dương mà nói chuyện nợ ai ân tình gì trước tới nay chưa từng có, nếu có khẳng định cả người sẽ thấy không thoải mái.
Trong đầu thình lình lại vang lên thanh âm, nhắc nhở tiến độ nhiệm vụ là 5%, sau khi kích động Lục Thận Hành lại trầm mặc.
Không đúng, lúc hắn cứu Khương Vọng Sơ đã là 10% rồi.
Ánh mắt quét đến bên người Lưu Dương, đôi mắt Lục Thận Hành chợt lóe, chẳng lẽ......
"222, lần này có phải tao có hai nhiệm vụ hay không?"
"Ting, Lục tiên sinh, điền đáp án này vào, thông tin về quyển thứ tư sẽ đặt cách cho ngài."
Không biết vì sao, Lục Thận Hành nghe ra giọng điệu đầy oán khí, giống như đã chờ rất lâu rồi.
Lục Thận Hành nói giỡn trong lòng, "Không phải mày muốn dựa vào cái này lấy thưởng đấy chứ?"
Hệ thống không hé răng, hư không trước mặt Lục Thận Hành xuất hiện mấy hàng chữ.
222 trong lúc công tác tận chức tận trách, thái độ nghiêm túc nghiêm cẩn, cần cù chăm chỉ, không chút cẩu thả, xảy ra chuyện có kiên nhẫn, có trách nhiệm, gọi đâu có đó, không hề một câu oán hận......
Niệm xong chữ cuối cùng, Lục Thận Hành cảm thấy đôi mắt này muốn mù tới nơi.
Hắn gặp qua nhiều người không biết xấu hổ, lại chưa thấy ai không biết xấu hổ đến cỡ này.
- --------------
Mng có đoán được thụ thế giới này là ai khum=))chọn cho kĩ, coi chừng lật thuyền..