CỬA NGÀY CÀNG NHỎ



Vách tường quét vôi treo đầy tranh chữ, giường ngủ được chạm khắc tinh xảo, đệm chăn tơ lụa xếp chỉnh tề, màn trướng không gió tự bay, bàn đá cẩm thạch đặt một bên, giấy và bút mực thành đống.

Trên chiếc tủ gỗ cao đặt trong góc, vài nhánh hoa tươi rũ xuống, tinh tế cắm trong lọ, tràn ngập thanh hương nhàn nhạt.
Mặt đất dưới chân không biết lót loại lông mềm mại gì, gian nhà này không một chỗ nào không thanh nhã độc đáo.

Mà quỷ dị hơn chính là: đừng nói là cửa vào, ngay cả một ô cửa sổ cũng không có.
Lỗ chân lông cả người Lục Thận Hành đều nổ tung, chuông cảnh báo trong lòng hắn vang lên.

Trong thời gian ngắn nhất bình tĩnh lại liền đi dò dẫm đồ vật trong phòng, muốn tìm cách ra ngoài.
Khi xúc cảm lạnh lẽo lan đến đầu ngón tay, giữa mày hắn nhíu chặt, lúc này mới phát hiện mình không phải bò, mà là đứng thẳng hình người.
Tầm mắt không tự chủ được dời xuống, trường y màu vàng quen thuộc chỉnh tề mặc trên người, tóc dài rối tung rũ đến eo.

Hắn duỗi tay sờ mặt, da thịt mang cảm xúc ấm áp xuyên thấu qua lòng bàn tay tràn ra.

Giữa lúc Lục Thận Hành còn đang sững sờ, sau lưng thình lình truyền đến một giọng nói, “Đại sư huynh.”
Lục Thận Hành xoay người, Ninh Khuyết không biết từ đâu xuất hiện ngay bên cạnh.


Hai chóp mũi như muốn chạm vào nhau, ánh mắt tối sầm, run rẩy, giống như đang nhìn một con thú sập bẫy.
Có thể mặt đối mặt nhìn nhau như vậy, là giấc mộng xa xỉ nhất mấy trăm năm qua của Ninh Khuyết.

Hiện tại giấc mộng thành sự thật, đến thở nhẹ y cũng không dám, sợ người này đột nhiên biến mất.
Qua nửa ngày, Ninh Khuyết rũ mắt, hàng mi dày đậm lại nhỏ dài cong vút che đậy đi đôi mắt, “Đại sư huynh, huynh đã đã trở về, vì sao phải trốn tránh đệ?”
Lục Thận Hành nhếch một bên khóe miệng: “Lần đầu tiên gặp mặt, ta dùng ánh mắt nhắc nhở đệ, đệ liền móc mắt ta.”
Ngữ khí châm chọc vang lên bên tai, nháy mắt đánh thẳng vào trong suy nghĩ.

Ninh Khuyết ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Lục Thận Hành, như một đứa nhỏ bối rối, “Đại sư huynh, không phải đệ cố ý làm huynh đau.”
Lục Thận Hành nhìn quanh bốn phía, "Đệ muốn cầm tù ta?”
Ninh Khuyết mín môi, lộ ra vài phần ngượng ngùng năm đó, mà đáp án lại chém đinh chặt sắt, “Đúng vậy.”
Lục Thận Hành: “…”
Xem ra hắn đã hiểu rõ, đây là một cái lồng sắt vừa to vừa đẹp.
“Ta mắc tiểu.”
Ninh Khuyết phất tay, trên mặt đất trống xuất hiện một cái cái bô.
Lúc Ninh Khuyết có ý muốn đích thân cởi đai lưng Lục Thận Hành, hắn lên tiếng ngăn lại, “Ta đói bụng.”

Ninh Khuyết mỉm cười, trên bàn xuất hiện mười mấy dĩa đồ ăn, sắc hương vẹn toàn.
Thái dương Lục Thận Hành nhảy lên, “Ta muốn tắm gội.”
Hắn rõ ràng muốn làm khó Ninh Khuyết, vũ lực đấu không lại, chỉ có thể ôm ý định làm đối phương thấy khó mà lui.
Ninh Khuyết dường như không nhìn ra chuyện này, ống tay áo vén lên, y chậm rì rì phất tay lại lần nữa.

Trước mặt Lục Thận Hành xuất hiện một cái thùng gỗ, bên trong chứa đầy nước ấm, hơi nước tầng tầng bốc lên.
Hầu kết Lục Thận Hành lăn lộn, “Quá nhỏ.”
Có tiếng nước chảy truyền đến, Lục Thận Hành nhìn thấy căn phòng đột nhiên mở rộng, bể tắm xây bằng bạch ngọc xuất hiện ở đối diện, nước chảy róc rách.

Mặt hắn sốc nặng, không nói nên lời.
Ninh Khuyết đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn qua đầy chuyên chú chân thành, cứ như là đang hỏi: “Huynh muốn ăn cơm trước hay là tắm rửa trước?”
Lục Thận Hành nhéo nhéo sống mũi, “Ninh Khuyết, sư huynh còn có chuyện quan trọng muốn làm.”
Lời vừa dứt, không khí trong phòng liền thay đổi, nét ôn hòa trên mặt Ninh Khuyết không còn sót lại chút gì, bị vẻ âm trầm thay thế, lại chốc lát tan biến.

Y khẽ thở dài, "Đại sư huynh, đệ không muốn đánh gãy tay chân, phong ấn nguyên thần huynh.”
Lục Thận Hành không nghi ngờ gì Ninh Khuyết đang uy hiếp hắn, hắn nhướng mày, khó mù che kín.


Ninh Khuyết có bệnh, còn là bệnh không nhẹ.
Hắn đưa ra lời giải thích, tuy rằng đã muộn từ lâu, “Lần đó đi không từ giã là ngoài ý muốn.”
Ánh mắt Ninh Khuyết hơi lóe lên: “Đệ biết.”
Khi đó y và người này thân mật ôm nhau mà ngủ, tỉnh dậy phát hiện đối phương đã rời đi, sự việc xảy ra không hề báo trước.
Nếu chuyện ngoài ý muốn có thể ngăn chặn, y không tiếc bất kỳ giá nào, cho nên y sẽ trả tất cả.
Ninh Khuyết cúi người dựa vào Lục Thận Hành, cằm gác lên đầu vai hắn, không phân rõ được là đang làm nũng hay hèn mọn van xin, hoặc là ngang ngược cảnh cáo, “Đại sư huynh, ở chỗ này không tốt sao? Chỉ có hai người chúng ta, huynh muốn gì đệ cũng đều có thể thỏa mãn huynh.”
Lục Thận Hành nhíu chặt mày, “Đệ có thể cùng ta rời đi.” Đi đến nhân giới tìm Khương Vọng Sơ chuyển thế, còn phải đi tiên giới tìm Lưu Dương.
Trên cổ đau xót, hắn dường như thấy được da thịt của mình bị Ninh Khuyết cắn xé.
Ninh Khuyết cắn hút máu tươi ấm nóng, trong đáy mắt là dục vọng cuồn cuộn mãnh liệt, thân thể y khẽ run lên, duỗi hai tay ôm chặt lấy Lục Thận Hành, dùng hết sức lực siết chặt.
“Buông ra.”
“Không.”
“Ninh Khuyết, huynh lặp lại lần nữa, shh, đệ là chó à?”
“Vì để giúp huynh hóa hình, đệ đã đi đến Tiên giới.” Giọng nói Ninh Khuyết vì tiếng nuốt mà trở nên hàm hồ, không còn thanh lãnh nữa, “Có thể nghe được huynh gọi tên của đệ, đệ rất hạnh phúc.”
Cánh tay rũ ở hai bên của Lục Thận Hành giần giật, cuối cùng vẫn nâng lên, xoa lấy lưng Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết bị hơi ấm y luôn khao khát làm cho chấn động, những tình ý đó hòa tan chiếm cứ nơi đáy mắt.

Y không cắn nữa, hàm răng buông lỏng, cẩn thận xoa xoa tác phẩm của mình.
Bị cắn cổ vừa ngứa vừa tê, đối phương cách một lúc lại cắn lên, bắt đầu một vòng tự hưởng thụ mới.


Lục Thận Hành gầm nhẹ, “Mẹ nó đệ còn chưa đủ à?”
Nuốt máu giữa răng môi xuống, Ninh Khuyết thoả mãn than thở, nhẹ giọng nói, “Làm sao mà xong được.” Y đợi lâu lắm rồi, cái gì bị bỏ lỡ y nhất định phải làm cho hết, dùng hết tâm sức bù đắp thời gian đã mất.
“Ta thật sự muốn đi ra ngoài, đệ đi cùng với ta, xong xuôi lại trở về.” Lục Thận Hành bất đắc dĩ thỏa hiệp, “Ở bên đệ bao lâu cũng có thể.”
Ninh Khuyết không dao động, hứa hẹn của Lục Thận Hành không địch lại được bóng ma mấy trăm năm này của y.
Đàm phán thất bại, Lục Thận Hành đá thùng gỗ ngã lăn, nước ấm đổ hết lên chân tay Ninh Khuyết.

Dường như y không cảm thấy đau, kiên nhẫn nói: "Đồ ăn sắp lạnh rồi.”
Lúc này Lục Thận Hành nếu còn muốn ăn uống, thì trừ khi hắn là heo đầu thai, không nghĩ được cách thuyết phục Ninh Khuyết, hắn chỉ có thể tìm đường khác.
Không có được đáp lại, trong mắt Ninh Khuyết hiện lên một tia hắc khí, bờ môi của y khẽ mở, dịu dàng nói: “Nếu huynh không muốn ăn, vậy chúng ta đi tắm thôi.”
Lục Thận Hành bực bội bạnh mặt: “Không đi.”
Ninh Khuyết nhăn nhăn mày, y bật cười ra tiếng, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt Lục Thận Hành, đầu ngón tay quét trên mặt hắn, “Đại sư huynh, trừ gương mặt này làm đệ xa lạ ra, huynh không thay đổi một chút nào.”
Đến cả chính mình trông như thế nào Lục Thận Hành cũng chẳng có lòng dạ nào đi xem, trên người chợt lạnh, từng kiện quần áo rườm rà chồng chất rơi xuống bên chân.
Ngồi xổm trước mặt Lục Thận Hành, Ninh Khuyết thành kính ôm lấy nó, giọng nói y bởi vì áp chế kích động mà trở nên run rẩy, “Sư huynh, cho đệ liếm một chút có được không?”
Hô hấp Lục Thận Hành cứng lại.

Thật lâu sau, Lục Thận Hành bứt ra mà xuất, lại bị bàn tay đặt trên cổ kéo trở về
Ninh Khuyết ngày ngày đều kề cận, ở một bên canh giữ giám sát Lục Thận Hành tu luyện, cứ như cả ma giới chẳng còn liên quan gì tới y.
Không có hoàng hôn bình minh, cũng không biết đã là năm nào, trừ thời gian tu luyện, Lục Thận Hành chỉ làm ba việc: ăn no rồi làm, làm mệt thì ngủ, tỉnh ngủ lại ăn..


Bình luận

Truyện đang đọc