CỰC ÁC PHÚ THIẾU GIA


“Nàng nói không sai.” Khẩu khí của hắn nghe rất tỉnh táo nhưng trong lòng đã có vọng động muốn giết người.
“Tốt. . . . . .”
Nàng vừa mở miệng môi liền bị hắn chiếm lấy,hắn tham lam đoạt lấy nàng.
Hắn chỉ cần hôn thêm nàng lần này là được!
Sau lần này,hắn sẽ thành toàn cho nàng,để nàng đi,để cho nàng biết không có nàng hắn vẫn có thể sống,để cho nàng hiểu hắn sẽ không vì nàng từ chối mà đau khổ.
Nhưng hắn đã quên Hoắc Tiểu Ngọc mãnh liệt hấp dẫn hắn cỡ nào,khi hắn cảm nhận được thân thể mềm mại run rẩy trong ngực ,hắn liền hiểu một chuyện ——
Hắn một khi đụng phải nàng,nếu như không nhận được tất cả của nàng,dục vọng của hắn vĩnh viễn không cách nào thỏa mãn,không dừng được,cũng khắc chế không được.
Không! Hắn không thể cho nàng đi.
“Không được. . . . . .”
“Muốn đi,có thể, bất quá không phải hiện tại.”
“Vậy lúc nào?”

Lôi Hào trong mắt lóe ra tia lửa kích tình, trên mặt hiện rõ khát vọng muốn nàng,muốn hắn buông nàng trừ phi hắn chết.
Hoắc Tiểu Ngọc nhìn thấy lòng hắn,nàng xoay người muốn trốn,ai ngờ bị hắn ôm cổ.
“Đừng hòng chạy.”
“Huynh buông ra mau, ta tuyệt đối sẽ không để huynh đắc ý . . . . . . Ưm!”
Hắn giống như dã thú tham lam,liều lĩnh chiếm lấy môi nàng,một lần nữa hôn sâu làm nàng không thở nổi,cho đến nàng không thể phản kháng hắn.
“Nàng thật ngọt. . . . . .”
Môi hắn dán trên môi nàng,đầu lưỡi khát khao trêu chọc đôi môi non mịn,bàn tay to ôm nàng gần hơn cho đến thân thể hai người chặc chẽ dán lại cùng nhau.
“Lôi. . . . . . Đừng vậy. . . . . .”
“Không được kháng cự ta,ta biết trong lòng nàng cũng khát vọng ta, có đúng không?”
Nàng rất muốn lớn tiếng phủ nhận,nhưng nàng làm không được.
Nàng bây giờ chỉ có thể cảm nhận nụ hôn của hắn,vuốt ve,lẩm bẩm nói nhỏ,giống như thôi miên làm nàng mất đi lực tự hỏi.
Bản năng phái nữ đáp lại lực lượng phái nam tràn đầy tính xâm lược,phát hiện bản thân kháng cự không được sức hấp dẫn của hắn,còn từ từ khát vọng mảnh liệt hắn.
“Tiểu Ngọc,để ta hôn nàng,ôm nàng,nàng chẳng lẽ không khát vọng ta sao?”
Lôi Hào ở bên tai nàng không ngừng rơi xuống nhiều nụ hôn như mưa,giọng nói mang theo từ tính làm cho bất kỳ nữ nhân nào cũng không thể kháng cự,cũng kháng cự không được.
“Không thể,huynh vậy ta căn bản không cách nào suy nghĩ.”
Trong đầu nàng trống rỗng,thân thể tựa như băng sơn gặp hỏa,cuối cùng hóa thành một vũng nước hòa tan trong ngực hắn.
“Lúc này không…cần phải suy nghị,chỉ cần nhiệt tình phản ứng là được rồi.”
Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực,một loại khát vọng mãnh liệt lan tràn trong lòng hắn.
Lôi Hào ngang ngược hôn nàng,giống như muốn phát tiết nỗi khổ tương tư mấy ngày qua,bất kể trong lòng hắn phủ nhận thể nào,cũng phủ nhận không được nàng là người đặc biệt trong lòng hắn.

Vô cùng đặc biệt.
“Ưm . . . . .” Hoắc Tiểu Ngọc bất tri bất giác ôm lấy thân thể cường tráng của hắn,nhắm lại một đôi mắt đẹp,thừa nhận nụ hôn sâu hắn mang đến.
Hai người thật sâu cảm nhận được tình cảm mênh mong lẫn nhau,giống như dòng máu sôi trào lẻn vào trong mạch máu.
“Tiểu Ngọc. . . . . . Tiểu Ngọc. . . . . .”
Giọng nói hắn khàn khàn,lẩm bẩm gọi,cùng với vuốt ve người nàng,làm cho nàng kìm không được thuần túy rơi vào trong thế giới hắn.
“Lôi Hào,ta không cho rằng chúng ta nên tiếp tục. . . . . .”
“Hư,đừng nói chuyện,chỉ cần dùng lòng cảm nhận thôi.”
Lưỡi của hắn bá đạo xâm chiếm môi nàng,bừa bãi trêu chọc chiếc lưỡi đinh hương phấn hồng,bàn tay to khẩn cấp cỡi xuống y phục nàng.
Hoắc Tiểu Ngọc bản năng muốn che kín mình,lại bị tay hắn ngăn cản,khi nàng không kịp phản ứng đi tới,hắn đã cúi đầu mút,liếm láp đầu vú nhỏ của nàng.
“A! Không nên. . . . . .”
Một trận khoái cảm mãnh liệt từ lồng ngực của nàng tản ra ,nàng nhất thời cảm thấy hô hấp dồn dập .
“Tiểu Ngọc,nàng thật là một vật nhỏ nhạy cảm,ta vì phản ứng của nàng mê muội không dứt đây,chưa từng có nữ nhân đặc biệt giống như nàng vậy.”
Mặt nàng thoáng cái càng đỏ,nóng hổi.
Đoàn tuyết trắng khẽ đung đưa trước mắt hắn,đầu vú nhỏ màu hồng phấn như nụ hoa mới được tẩm ướt,không ngừng dụ dỗ người khác thương yêu.

“Thật đáng yêu. . . . . .”
Lôi Hào mê muội vươn tay đặt lên đoàn tuyết trắng mềm mại,lực đạo vừa phải vuốt ve, đùa bỡn,cho đến hắn cảm thấy đầu vú cứng ngắc trong lòng bàn tay.
“Không nên như vậy,ta thật khó chịu. . . . . .” Nàng thở gấp khiến hắn càng thêm hưng phấn.
“Mùi vị của nàng thật quá tuyệt.”
Hắn vừa nói vừa cúi đầu ngậm đầu vú nhỏ ngọt ngào,đầu lưỡi ướt át qua lại mút lấy vú nhạy cảm.
Khi hắn dùng hàm răng nhẹ cắn đầu vú nhỏ,Hoắc Tiểu Ngọc cũng đè nén không được dục vọng xôn xao không dứt,thở gấp gáp đong đưa vòng eo mãnh khảnh, không ngừng nhích đến sát người hắn.
“A. . . . . . Ừ. . . . . .”
Nàng cảm thấy giữa hai chân tựa như có dòng ái dịch chảy ra,tất cả kháng cự lý trí đều bị nàng ném ra… sau ót.Nàng lẩm bẩm gọi tên hắn,con ngươi khép hờ, má phấn đỏ rừng rực như quả táo thơm ngon,hai tròng mắt hiện đầy tình dục làm cho người ta không tự chủ bị lạc trong đó.
Chỉ cần đụng đến nàng,tất cả suy nghĩ của hắn liền giống như ngựa hoang đứt dây cương,toàn bộ bỏ hắn mà đi,chỉ còn lại dục vọng giương cao đợi chờ nàng tới thỏa mãn.
Hắn có thể tìm nữ nhân khác để phát tiết dục vọng trong người nhưng hắn thấy dục vọng của hắn chỉ có nàng mới thỏa mãn được.
Chưa từng có một nữ nhân làm hắn mất đi lực khống chế như thế.


Bình luận

Truyện đang đọc