CỰC ÁC PHÚ THIẾU GIA


ôi Hào bước nhanh về hướng học viện,đột nhiên phát hiện ven đường có một nhóm người vây quanh,không biết đang nhìn những thứ gì. Mặc dù trong lòng thật tò mò,nhưng hắn hiện tại có chuyện quan trọng hơn phải làm,cho nên không đi qua tham gia náo nhiệt.
“Tiểu Ngọc,ta tớ đâyi.” Hắn khó nén hưng phấn lẩm bẩm tự nói.
Vừa lúc đó,hắn nghe được tiếng khóc bi thảm của một nữ nhân,đây không phải nguyên nhân chủ yếu kiến hắn dừng bước lại,vì hắn nghe được tiếng khóc kia thật quen thuộc.
“Lôi Hào. . . . . . Xú nam nhân . . . . . . Mau tới cứu ta. . . . . .”
Hoắc Tiểu Ngọc!
Ngay sau đó hắn xoay người dùng sức đẩy đám người vây xem,vừa nhìn thấy tình huống trước mắt,cả người hắn bị hù trợn tròn mắt.
“Tiểu Ngọc,tại sao toàn thân nàng đều là máu?” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“Lôi Hào? !”
Hoắc Tiểu Ngọc vừa thấy người mình muốn gặp xuất hiện trước mặt,tất cả bàng hoàng bất lực tất cả đều không thấy,giống như lạc giữa đại dương đột nhiên thấy được Lục địa.
Nàng dùng sức ôm lấy hắn vùi đầu vào người hắn,khóc lớn tiếng.
Lôi Hào vội vội vàng vàng vọt tới bên người nàng, “Nàng không sao chứ,người này xảy ra chuyện gì?”
“Ta không biết. . . . . . Ta đang sải bước trên đường,hắn đột nhiên xông lại ôm lấy ta,sau đó hắn chết, ta không biết xảy ra chuyện gì? Không biết, không biết. . . . . .”
Nàng liên tiếp nói nhiều câu không biết,giống như động vật nhỏ rút vào lồng ngực an toàn của hắn.
“Ta biết rồi.Ngoan, không có chuyện gì.”
Hắn không rõ tình trạng thế nào,bất quá hắn nhất định phải tĩnh táo,bởi vì nàng cần hắn.
“Nàng giết người,tất cả mọi người đều thấy.” Một người vây xem phía sau hai người thét lên.
“Ta không có.”
Hoắc Tiểu Ngọc liều mạng lắc đầu, sợ hãi nước mắt không ngừng lăn xuống.

“Có! Giết người phải đền mạng,cô nhất định phải chết!” Một người khác cũng lớn tiếng chỉ trích .
Mọi người đưa tay chỉ vào hai người,châu đầu ghé tai nghị luận.
“Nghe nói nàng là nữ học trò trong Thành Công Văn Học Viện,thật buồn cười,nữ nhân không ở nhà lo gia đình còn bắt chước nam nhân đi học là sao!”
“Không cần phải nói nhất định đầu có vấn đề.”
“Khó trách động thủ giết người.”
“Đúng vậy , Đúng vậy .”
Thanh âm mọi người chỉ trích,tiếng đùa cợt,giống như thủy triều tràn lan phóng mạnh về nàng, Hoắc Tiểu Ngọc không nhịn được nghiêm mặt tái nhợt,cả người run rẩy không ngừng,mắt thấy sắp chịu không được.
“Tất cả các ngươi câm mồm cho ta!”
Tiếng gầm của Lôi Hào quả nhiên làm mọi người im bặt,mắt mở thật to nhìn chằm chằm nàng.
“Dữ cái gì? Giết người còn dám lớn tiếng vậy.”
Trong đám người đột nhiên có người nói một câu,nhanh chóng khiến cho những người khác bất mãn,tất cả mọi người lên tiếng trỉ chích Hoắc Tiểu Ngọc cùng Lôi Hào.
“Nàng không giết người,chuyện chưa tra rõ,không cho phép các người nói nàng giết người.” Lôi Hào lạnh lùng nói.
“Hừ! Ngươi dĩ nhiên có thể nói vậy,nhìn ngươi ôm chặc vậy,hai người các ngươi nhất định có quan hệ mập mờ “
“Đúng! Gian phu dâm phụ, tội phạm giết người, đánh bọn họ!” Một lão bà bà dẫn đầu dùng cây cải củ trong tay đánh tới hướng hai người.
“A!” Hoắc Tiểu Ngọc bị đánh trúng đầu,đau đến thở nhẹ một hơi.
“Lão thái bà đáng chết này.”
Lôi Hào đang muốn tính sổ với lão thái bà,một đống rau dưa quả, cái cuốc đòn gánh ,tất cả đều phóng về phía hai người.
“Bọn người ngốc không phân biệt thị phi kia,không thể nhìn thấy máu là có người chết.” Lôi Hào tức giận hô,muốn đứng dậy đánh người,lại nghe nàng kêu đau một tiếng.

“A! Đau!”
Một cục đá nện vào trán nàng,máu thoáng cái chảy ra ngoài.
“Tiểu Ngọc? !”
Hắn vội vàng trở lại bên người nàng,ôm chặc lấy nàng,dùng thân thể thay ngăn cản mọi người công kích.
Nhìn thấy hắn liều lĩnh bảo vệ nàng,mọi người càng thêm tin tưởng bọn họ chính xác là gian phu dâm phụ,dồn sức đánh mãnh liệt chọi tới .
“Đánh chết bọn họ,giết người đền mạng, đánh chết bọn họ. . . . . .”
Hoắc Tiểu Ngọc sợ hãi,chỉ có thể níu chặt y phục của hắn, “Lôi Hào,huynh đi, không cần lo ta.”
“Đồ ngốc,này thì có là gì,bất quá chỉ có ít đồ chọi vào người,ta không đau .”
Lôi Hào sống chết nói xong,giống như có một cái tô lớn từ trên trời giáng xuống,chuẩn xác đập trúng đầu hắn,phát ra thanh âm vang dội.
“A!”
Hắn đau kêu một tiếng,ánh mắt tàn ác nhìn về đám cầm nồi: “Là ai?”
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường sửng sờ tại chỗ,động cũng không động chỉ sót lại một nam nhân đang cầm ghế chuẩn bị đánh tới.
“Ngươi không phải đã chết? !”
Người chết vốn nằm trên mặt đất,không biết khi nào bò dậy tham gia vào đám mọi người.
“Ta?”
“Đúng! Chính là ngươi!”
Trăm miệng một lời hét lên,màng nhĩ người nọ thiếu chút nữa rách.

“Phi! Phi! Phi! Ta sống tốt …sống đến trăm tuổi,ai nói ta đã chết?”
“Vậy máu trên người ngươi ở đâu có?”
“Ta là người giết heo,trên người có chút máu có gì kỳ quái?”Hắn thản nhiên trả lời,sắc mặt thoạt nhìn chán muốn chết.
“Vậy ngươi tại sao té xỉu trên người ta?” Người hỏi là Hoắc Tiểu Ngọc.
“Đó là cô xui xẻo,ta uống rượu say muốn tìm chiếc giường ấm áp để nằm.”Câu trả lời của hắn làm người ta nghe hộc máu,hơn nữa còn có vọng động muốn giết người .
Lôi Hào chậm rãi đứng lên, mắt lộ ra hung quang, “Ý của ngươi là,ngươi sỗ sàng nữ nhân của ta,còn để cho ta giống như chó bị đuổi đánh,tất cả do ngươi mà ra?”
“Này. . . . . .” Giang Hảo không nhịn được cả người run lên,trời. . . . . . Thật đáng sợ!
“Tốt! Ta đây có thể nói cho ngươi biết,kế tiếp đổi lại ngươi tệ thế nào.”
Nói xong,hắn không nói hai lời kéo vạt áo Giang Hảo,dùng sức đấm một quyền lên cầm hắn.
“Lôi Hào, không nên đánh.” Hoắc Tiểu Ngọc kéo tay áo của hắn,lắc đầu ngăn cản.
“Tiểu Ngọc,hắn hù dọa nàng,nàng nhịn được sao!”
Hắn không tin nàng có thể nén giận,nếu không bình thường cố tình gây sự với hắn đều là giả.
“Không phải, ý của ta là cùng nhau đánh.”
“Lúc này mới giống tiểu Ngọc của ta.”
Kế tiếp,hai người lần đầu có ăn ý đánh cho người thiếu chút nữa thành đầu heo biến thành đầu heo.
Một trận quyền đấm cước đá,sau đó Giang Hảo đáng thương thật bị đánh phun ra một ngụm máu.
“Không nên. . . . . . đánh nữa. . . . . . hắn sẽ chết . . . . . .”
“Hừ! Chính là muốn ngươi chết.”
“Tốt lắm, Lôi Hào,tay của ta đau quá không đánh nữa.” Hoắc Tiểu Ngọc lên tiếng làm nũng .
Lôi Hào đau lòng nhìn bàn tay sưng đỏ của nàng, “Đúng vậy,sưng rồi,vậy thì không nên đánh.”
Nằm trên mặt đất Giang Hảo nghe bọn họ nói không đánh tiếp,cao hứng thân thể run rẩy mấy cái,sau đó chết ngất.

“Lôi Hào,cám ơn hynh.” Hoắc Tiểu Ngọc cảm giác mình rất cảm động.
Hắn bảo vệ nàng,mặc tất cả bảo vệ tốt nàng,xem nàng giống như món bảo bối trân quý thương yêu.
Nàng cảm động,rất cảm động.
“Lôi Hào. . . . . .” Nàng đỏ mặt nhào vào trong ngực hắn, ôm chặc lấy hắn.
“Huynh là anh hùng của ta.”
Thân thể hắn đột nhiên cứng đờ,nhưng ngay sau đó kịp phản ứng,hai tay ôm chặc lấy nàng.
“Có ta ở đây,ai cũng không thể động tới một cọng lông của nàng.”
Nàng mím chặt môi,cảm động gật đầu.
“Cho nên,làm nữ nhân của ta thế nào.”
Hoắc Tiểu Ngọc sửng sốt một chút,sau đó mặt lạnh dùng sức đẩy hắn ra, “Tại sao nhất định phải làm nữ nhân của huynh?”
“Bởi vì ta muốn nàng.”
“Ta nói rồi ta không phải là hàng,ta là người,ta có suy nghĩ của mình.”
“Ta biết,nhưng ta muốn nàng là người của ta.”
“Nếu như ta khuông muốn?”
“Không được,ta vừa rồi liều mình cứu giúp,cho nên nàng phải lấy thân báo đáp.”
“Nào có đạo lý này? Ta không chịu.”
” Nàng dám!”
“Ta có cái gì không dám?”
“Nàng. . . . . .”
Đang cho rằng hai người không biết khi nào ngừng lại, —— đám quan sai vây quanh hai người,một gã đầu mục bắt người đi tới trước mặt hai người,khách khí hỏi thăm: “Xin hỏi,người ngã trên mặt đất này là ai đánh?”


Bình luận

Truyện đang đọc