CỰC ĐỘ MÊ LUYẾN

Editor: lemonade

=======

Đi chầm chậm cả một đường, sau khi đến khu dạy học đông người, không cần Khang Vạn Lý lên tiếng, Hoa Minh đã rất tự giác buông tay cậu ra. Hai người bình tĩnh tiến vào dòng người, cảm giác nói không nên lời kia của Khang Vạn Lý lập tức biến mất.

Cậu cố tình chờ Hoa Minh đi thật xa cậu rồi mới đi vào lớp, Hoa Minh cũng không hề dây dưa chút nào, vẫn thản nhiên như cũ, thứ khác biệt duy nhất chính là tâm trạng trông rất tốt.

Người này đã thành công khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt biến thái hằng ngày, chỉ có Khang Vạn Lý là phải gánh trên vai một gánh nặng mang tên "cố gắng để yêu".

..... Đây là những ngày mà con người phải trải qua hay sao???

Khang Vạn Lý có hơi chua xót.

Trong lớp, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, không khí học tập rất sôi nổi, bầu không khí như vậy đã vô tình trở thành chuẩn mực trong lớp 12-8. Khi tiết một bắt đầu, bên ngoài vẫn còn tuyết rơi.

Chiêm Anh Tài nói: "Tuyết lớn như vậy, hôm nay chắc không phải chạy rồi."

Suy nghĩ của Khang Vạn Lý hôm nay cứ luôn bị chậm nửa nhịp, đến cả việc trộm lười biếng một lúc cậu cũng chẳng cảm thấy gì, mãi cho đến giờ ra chơi Vương Khả Tâm thò qua.

"Hôm qua tớ đi tìm cậu lâu lắm đó, cậu không đi thật hả? Vạn Lý? Tớ đang nói chuyện với cậu nè."

Khang Vạn Lý hoàn hồn, cậu không muốn nhớ về bữa tiệc sinh nhật tối qua một chút nào: "Không đi."

Vương Khả Tâm rất kinh ngạc nhưng nhỏ thấy tiếc nhiều hơn: "Sao lại không đi thế, vui lắm luôn á! Tớ có quay video gửi cậu ấy, cậu xem chưa? Hôm qua tiết mục pháo hoa là tiết mục cuối cùng, tuyết đêm cộng với pháo hoa, không xem thì tiếc lắm luôn."

Khang Vạn Lý không nhấc nổi sức, pháo hoa hay pháo gì đó đều không quan tâm. Hôm qua cậu trải qua một đêm hết sức kinh hoàng rồi, nào còn có tâm tư đi chú ý đến pháo hoa nữa chứ.

"Đúng rồi, còn có biến nữa...."

Âm thanh của Vương Khả Tâm hơi đè thấp xuống một chút, nhỏ giọng nói: "Đêm qua biến cũng lớn lắm, Từ Phượng dỗ em gái của cậu ấy, gấp đến độ phát cáu luôn mà vẫn dỗ không được. Thật ra em gái của cậu ấy cũng rất xinh đẹp mà, lúc tỏ tình với Hoa Minh suýt chút nữa là tớ tưởng Hoa Minh sẽ đồng ý rồi đó."

"Trời ạ. xinh đẹp như vậy mà Hoa Minh cũng không thích. Cậu nói xem tương lai cô gái nào mới có thể quen được Hoa Minh đây, tớ nghĩ cũng không dám nghĩ luôn đây này!"

Những cái khác Khang Vạn Lý không nghe thấy, chỉ có hai câu này là cậu nghe được mà thôi. Cậu liếc nhìn sang Từ Phượng ở phía cuối lớp, quả nhiên dưới cậu ta có hai cái quầng thâm đen xì, trông như ngủ không được ngon giấc.

Khang Vạn Lý lầm bầm, không trả lời.

Sao cậu có thể nói ra được đây chứ, cái tên Hoa Minh từ chối mấy cô gái xinh đẹp ấy thật ra ngày nào cũng theo sau mông cậu tỏ tình. Mà giờ đây cậu thế mà lại cảm thấy có hơi..... kiêu ngạo?

Vẫn là đừng nghĩ thì hơn! Khang Vạn Lý lấy đề thi che mặt, muốn yên tĩnh một lát, nhưng Hứa Phinh vào lớp đã tạm thời đánh gãy ý nghĩ của cậu đi.

Hứa Phinh mang theo nụ cười nói: "Mấy bạn trong lớp đều ở đây hết rồi nhỉ, mấy đứa thu dọn rồi xuống lầu đi. May là tiết này đổi trúng ngay tiết thể dục, nhà trường đã phát dụng cụ cả rồi, mọi người cùng nhau xuống lầu quét tuyết nhé. Mặc nhiều vào một chút, có găng tay thì tốt nhất là mang thêm găng tay vào."

Quét tuyết tuy rằng thuộc về phần công việc, nhưng chỉ cần không ở trong lớp học nhàm chán thì cho dù có quét tuyết trong trời lạnh giá thì cũng sẽ khiến con người ta vui sướng.

Các bạn trong lớp vui vẻ đáp lại, mọi người ra cửa lớp nhận bao tải, chổi và xẻng, sôi nổi vui vẻ đi xuống lầu.

Khang Vạn Lý cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi mà vui vẻ một chút.

Gió và tuyết ở dưới lầu đã dần lắng xuống, tuyết trắng như bạc bao phủ toàn bộ tầm nhìn. Khang Vạn Lý phát hiện ở dưới lầu không chỉ có lớp của cậu, mà còn có học sinh của những lớp khác nữa. Tiếng reo hò của lớp 12-8 lập tức câm nín, thay vào đó là tiếng than trời hỡi ôi.

Mẹ nó ---

Hoá ra là cả trường cùng nhau quét tuyết, nhưng những lớp khác là mất tiết học bình thường, còn bọn họ lại lãng phí một tiết thể dục.

So sánh ra thì tức đến chết đi sống lại rồi!!

Các bạn học ồn ào nhốn nháo, một đám đại thiếu gia và đại tiểu thư của lớp 12-8 chia phe ra chơi ném tuyết. Không biết là ai đã ném bóng tuyết vào người Từ Phượng mà cậu ta vung cái bao tải rồi chửi ầm lên.

Học sinh trong lớp lập tức cúi đầu bắt đầu quét tuyết.

Khang Vạn Lý cách bọn họ hơi xa, cậu không có đi theo xem trò vui. Cậu được phát một cái xẻng, là phần công việc phải tốn thể lực nhất, vì để sớm được về lớp mà cậu chịu thương chịu khó vùi đầu vào xúc lấy xúc để.

Trời thật sự là có hơi lạnh, Khang Vạn Lý không có găng tay, chỉ trong chốc lát mà đã bị lạnh tới đau tay, cậu đang hà hơi vào tay, thì bỗng nhiên Hoa Minh ở bên tai cậu nói: "Em ủ tay cho anh nha?"

Khang Vạn Lý ngẩng đầu, Hoa Minh đã ở bên cạnh cậu cách đó không xa, hai tay trống trơn.

Khang Vạn Lý hoảng sợ: "Cậu tới đây làm gì?"

Hoa Minh nói: "Em không được tới đây sao?"

Không phải là không được, dù sao thì Khang Vạn Lý và Hoa Minh vẫn là bạn học, chỉ là trong lòng cậu bây giờ có quỷ, chỉ cần Hoa Minh đến gần cậu thôi thì cậu đã lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy.

Hoa Minh cười: "Lạnh rồi nhỉ, em giúp anh."

Khang Vạn Lý nói: "Tôi cần cậu giúp à?"

Hoa Minh cũng không kiên trì, nói: "Vậy được rồi, không giúp nữa, em sẽ cổ vũ cố lên cho anh."

Nói xong, hắn liền ghé vào tai Khang Vạn Lý rồi kéo dài: "Cố lên, cố lên, Khang Vạn Lý cố lên."

Khang Vạn Lý bị quấy đến gân xanh nổi lên, trừng mắt liếc Hoa Minh một cái, cảm thấy nghẹn tới không thở được.

Tâm trạng Hoa Minh rạng rỡ nhìn cậu, trên mặt lộ ra nụ cười.

Cười cái gì mà cười chứ! Khùng hả!

Cậu thấy phiền như thế, nhưng Hoa Minh lại rất thoải mái!

Khang Vạn Lý nảy ra một ý xấu, đột nhiên cậu kéo Hoa Minh đến bên đường dốc: "Cậu lại đây, đứng ở chỗ này."

Hoa Minh không trả lời, nhưng rất nghe lời đến đó đứng.

Khang Vạn Lý nói: "Đứng ngay ngắn vào."

Hoa Minh: "Đứng ngay rồi."

Khang Vạn Lý hừ một tiếng, bỗng lộ ra ý cười, sau đó nhấc một chân lên, đá Hoa Minh xuống.

Hoa Minh: "......?"

Lúc này, trên đường dốc nửa tuyết nửa băng nên không có gì nguy hiểm cả, nhưng rất trơn trượt, nếu trượt xuống thì chắc chắn không thể nào dừng lại được.

Chân Hoa Minh đứng không vững ngã sõng soài trên mặt đất, cứ như vậy mà trượt đi xa mười mấy mét.

Được dịp trượt từ 12-8 ban Tự nhiên rồi trượt đến 12-1 ban Tự nhiên.

Hoa Minh ngồi dưới đất, biểu cảm mờ mịt vẫn không nhúc nhích. Sau đó hình như hắn cũng đã phản ứng lại được, rồi bỗng ngã ra đất, ôm bụng cười như bị động kinh.

Đứng xa mà thấy cảnh đó thì trông như là ngã xuống đất rồi bị thương nặng không đứng lên nổi vậy. Có không ít người trông thấy Khang Vạn Lý đá Hoa Minh xuống, cả sân bắt đầu ồn ào.

"Đờ mờ đờ mờ, Khang Vạn Lý với Hoa Minh lại bụp nhau rồi kia! Quả nhiên quan hệ của hai người họ không tốt rồi!"

"Vừa nãy còn thấy hai người trông như đang đứng nói chuyện, nháy mắt mà Hoa Minh đã bay xa 10 mét rồi."

"Vãi loằn vãi loằn vãi loằn vãi loằn!"

Chiêm Anh Tài và Vương Khả Tâm thấy mà choáng váng, vội vàng gọi Khang Vạn Lý lại, Từ Phượng bên kia cũng thấy, gấp đến độ la rống lên: "Khang Vạn Lý!!!! Khang Vạn Lý cậu làm gì vậy!!!"

Khang Vạn Lý hít một hơi thật sự, trong lòng nợ cũ chồng thêm nợ mới, cậu rất muốn đánh Từ Phượng một trận. Thấy Từ Phượng đi đến, cậu không nói hai lời liền đá Từ Phượng trượt xuống dưới luôn.

Từ Phượng còn một đống lời muốn nói, không ngờ Khang Vạn Lý lại trực tiếp ra tay, cậu ta còn chưa kịp phản ứng được thì bản thân đã bắt đầu trượt dài!

Cậu ta vừa trượt vừa đệch mợ cả một đường, trượt đến thẳng bên cạnh Hoa Minh, xấu hổ đến mức mặt đỏ tai đỏ.

Vốn là phải trút giận cho anh Minh, kết quả là chính cậu ta cũng bị đá xuống!!

Quá mất mặt rồi!

Từ Phượng kêu: "....Anh Minh."

Hoa Minh đã bớt cười lại, phát hiện ra Từ Phượng thì ý cười dừng lại hẳn rồi liếc chăm chăm cậu ta, ánh mắt kia thâm trầm, Từ Phượng thấy hơi sợ.

Nhưng không chờ đến khi Từ Phượng nói chuyện, Hoa Minh bỗng đạp cậu ta một cái, Từ Phượng lại mơ màng mà trượt tiếp thêm hai mét nữa.

Từ Phượng: "....."

?????

A??? Tôi đã làm gì???

F3 đã có hai người bị đá xuống dốc, các bạn học muốn cười nhưng không dám cười, Dương Phục đứng ở trên im lặng vài giây, không cần Khang Vạn Lý phải ra tay, cậu chàng đã tự trượt xuống.

Cậu chàng trượt thẳng một đường đến cạnh Hoa Minh, hỏi: "Tiểu Hoa, không sao chứ?"

Hoa Minh lắc đầu: "Không sao."

Từ Phượng tức một bụng: "Còn hỏi nữa! Hỏi cái gì mà hỏi! Mau đến đây đỡ tao dậy!"

Dương Phục vô thanh vô tức muốn đứng dậy, không ngờ mặt đất lại trơn quá, cậu chàng loạng choạng một hồi rồi ngồi lại trên mặt đất.

Từ Phượng tức chết: "Rốt cuộc là mày đang làm gì vậy hả!"

Dương Phục buông tay: "Ngồi với tụi bây thêm tí nữa."

Từ Phượng: "....."

Biến! Mày cút xéo đi!

F3 ngồi trước ánh nhìn của 12-1 bắt đầu mở hội anh em bàn tròn, ánh mắt của cả lớp 12-8 đối với Khang Vạn Lý thì lại có sự thay đổi.

Bình thường không ra tay, vừa ra tay thì đã khiến người khác kinh ngạc không thôi.

Khang Vạn Lý mạnh như thế sao??

Động tĩnh này cũng lôi kéo giáo viên đến, vốn dĩ Hứa Phinh có hơi lo lắng, đi đến xem thì phát hiện không khí rất hài hoà. Không nói đến Khang Vạn Lý, bên phía Hoa Minh căn bản là không hề nhúc nhích, lúc hỏi hắn có sao hay không hắn vẫn còn cười, lấy đâu ra mâu thuẫn gì.

Cô không hiểu lắm nhưng vẫn tạm yên lòng. Mà Trương Hữu An đi theo cô đến xem tình hình, vừa thấy Hứa Phinh đi trên mặt băng thì sắc mặt đã gấp gáp đến nỗi trắng bệch.

"Phinh Phinh, cẩn thận một chút, băng này trơn như thế, giờ thân thể em mà ngã một cái thì sao mà chịu được chứ."

Hứa Phinh nói: "Không sao đâu, em sẽ chú ý mà."

"Loại chuyện này có chú ý không thôi cũng không được, tuyết trơn như thế, đáng ra em không nên ra ngoài đâu, mau đi về thôi em, để anh dìu em."

Trương Hữu An cứ lải nhải y một người mẹ già vậy, Hứa phinh thấy vui vẻ vì thầy lo lắng như thế, nhưng cũng cảm thấy áy náy.

Sao mà lại trùng hợp thế chứ, sao cô lại có thai ngay lúc đang dạy khối 12 cơ chứ.

Thân thể của cô gần đây ngày càng không thoải mái, nếu cô không thể thức khuya, không thể đi theo giám sát lớp tự học buổi sáng, vậy 12-8 phải làm sao bây giờ? Sao cô có thể yên tâm được đây.

Hiện tại còn có thể chống đỡ một chút, qua một khoảng thời gian nữa thì....

Hứa Phinh thật sự rất lo sầu, sự thay đổi của cơ thể cũng ngày càng rõ rệt, vài ngày sau, khi đang thu bài tập thì các học sinh của 12-8 cuối cùng cũng có người nói: "Cô ơi! Hình như bụng của cô lại to hơn một chút rồi đúng không ạ!"

"Cô Hứa mập lên nhanh quá!"

Vương Khả Tâm nghe được thì cười hi hi không dứt, ghé vào tai Khang Vạn Lý nói: "Tớ thấy chắc là cô Hứa có rồi!"

Hiển nhiên không chỉ có Vương Khả Tâm nghĩ như vậy, đến tiết Vật lý, nam sinh trong lớp trêu chọc hỏi: "Thầy Trương ơi! Cô chủ nhiệm có phải là có rồi không!"

"Ha ha ha thầy đã làm gì cô chủ nhiệm của chúng em thế ạ!""

Tuy rằng quan hệ của Trương Hữu An và Hứa Phinh không có công khai, nhưng học sinh lớp 12-8 hoả nhãn kim tinh, sao có thể không nhìn ra được chứ.

Da mặt Trương Hữu An mỏng, vừa nghe xong thì đã đỏ mặt, một người đã sắp 30 vẫn không đấu lại một đám học sinh. Vào tiết tự học buổi tối cùng ngày, Hứa Phinh và Trương Hữu An được các học sinh lớp 12-8 vây quanh, hai người vừa ngượng ngùng vừa phát kẹo mừng.

Cô chủ nhiệm và thầy Vật lý đã có con rồi, ngọt ngào hạnh phúc đến sâu răng, xem như là một đôi yêu nhau gần Khang Vạn Lý nhất. Nhìn dáng vẻ vừa vui vừa ngượng của hai người họ, Khang Vạn Lý vừa vui mừng cho họ, nhưng cũng có chút nghi ngờ về cuộc sống của chính mình.

Nếu không gặp phải Hoa Minh, có phải là cậu cũng sẽ tìm được một cô gái xinh đẹp, rồi hẹn hò, tương lai sẽ kết hôn và sinh con hay không?

Nhưng bây giờ..... hoàn toàn là đang chờ bị xâu xé, không còn đường nào để đi nữa rồi.

Khang Vạn Lý thở dài trước tương lai có vẻ như quanh co lượn khúc của mình, cậu bất lực nói: "Ngưỡng mộ quá đi."

Phía sau có giọng nói: "Ngưỡng mộ cái gì?"

Hoa Minh nói: "Anh cũng muốn mang thai ư?"

1

Khang Vạn Lý: "....."

Bình luận

Truyện đang đọc