CỰC HẠN TRIỀN MIÊN

Cuối cùng Khưu Vân Sương cũng có được cơ hội ở chung với Thẩm Định Trạch một mình, cô ta đã lâu không ở một mình với anh như vậy, chủ yếu là không có lý do, còn có do cô ta rất lý trí, giữa cô ta và anh không chỉ đơn giản ngăn cách bởi một Mạnh Tiêu Tiêu, vì thế cô ta dùng lý trí để tồn tại, nhờ đó để khiến mình tỉnh táo lại. Thậm chí cô ta còn xây dựng kế hoạch chi tiết cho tương lai của mình, một công việc tốt, đãi ngộ tốt, sau đó tìm một người đàn ông tốt, sống một cuộc sống tốt.

Nhưng khi cô ta biết bên cạnh Thẩm Định Trạch xuất hiện một người phụ nữ rất giống mình, cô ta lập tức hoảng loạn, cũng nhanh chóng đưa ra quyết định. Cô ta so với bất cứ người nào thì hiểu rõ hơn cả, người phụ nữ kia không phải rất giống mình, mà là giống Mạnh Tiêu Tiêu, nhưng cũng bởi vì sự xuất hiện của người phụ nữ kia, chính mình nhận ra suy nghĩ sâu thẳm trong lòng mình. Cô ta muốn trở thành một tồn tại đặc biệt bên cạnh Thẩm Định Trạch, trước kia cô ta là người giống Mạnh Tiêu Tiêu nhất, nhưng bây giờ có một người khác, cô ta không còn đặc biệt nữa.

Cô ta sợ vị trí đặc biệt của cô ta sẽ bị người khác chiếm mất.

Thẩm Định Trạch khoanh hai tay trước ngực, khẽ nhíu mày, “Không phải có việc sao? Sao lại không nói gì?”

“Anh, em từ chức rồi, em không muốn ở đó nhìn sắc mặt của người khác mà làm việc, lãnh đạo của em rất khắt khe với em.” Khưu Vân Sương bĩu môi bắt đầu làm nũng, “Hiện tại em không có việc làm, không có năng lực nuôi sống bản thân, anh cũng không thể mặc kệ em được.”

Thẩm Định Trạch nở nụ cười, “Cha mẹ em mà nghe được những lời này chắc hẳn sẽ rất đau lòng.”

Khưu Vân Sương muốn nói đó cũng không phải cha mẹ ruột của mình, có điều đến cuối cùng cũng không nói, nếu không nghe qua giống như bản thân thật sự không có lương tâm, dù sao cha mẹ cô ta chưa từng bạc đãi cô ta cái gì, cho dù bọn họ có con ruột của mình, “Em đã lớn như vậy rồi, không thể ăn bám mãi được.”

Thẩm Định Trạch dường như rất kiên nhẫn với cô ta, “Vậy em muốn tới đâu làm?”

Khưu Vân Sương thấy có vẻ đạt được mục đích thì cười cười: “Anh! Em muốn làm việc bên cạnh anh, như vậy sẽ không phải nhìn sắc mặt người khác, hơn nữa anh còn có thể bảo vệ em. Mặc dù những chuyện đó đã là quá khứ rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại em vẫn luôn rất sợ, nếu như xảy ra lần nữa, em nhất định sẽ bị dọa chết mất.”

“Tôi cũng không mở công ty.”

“Em sẽ làm việc cho anh giống như chị Tần, chị Tần có thể làm tốt như vậy, em nhất định cũng có thể.” Khưu Vân Sương sợ anh từ chối, đây là chuyện mà khi từ chức cô ta đã lên kế hoạch, Tần Yên có thể ở chỗ này tiếp xúc gần với anh, bản thân cô ta cũng có thể, “Anh rể, có thể không? Mặc dù chị gái đã đi rồi, nhưng trong trái tim em luôn luôn là người thân của em.”

Khưu Vân Sương rất ít khi gọi anh rể, nhưng mỗi lần gọi đều rất có giá trị, bởi vì anh đều đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta.

Thẩm Định Trạch suy nghĩ một chút, “Được, tôi sẽ sắp xếp.”

“Em biết ngay mà, vẫn là anh rể đối xử với em tốt nhất. Trước đây có chị gái đối xử tốt với em, bây giờ có anh đối xử tốt với em, em thực sự rất may mắn.” Khưu Vân Sương cười tủm tỉm, “Gần đây em thường mơ thấy chị, tuy chỉ là một bóng lưng, nhưng em cảm thấy thật ấm áp, đây có lẽ chính là chỗ thần bí của tình thân!”

Nhắc tới Mạnh Tiêu Tiêu, sắc mặt anh hơi tối lại, Khưu Vân Sương lại tiếp tục nói những chuyện liên quan tới Mạnh Tiêu Tiêu, cô ta không ngừng nói chuyện xảy ra khi còn bé, cô ta biết bất luận nói bao nhiêu lần, anh đều sẽ chăm chú lắng nghe, chỉ vì người kia là Mạnh Tiêu Tiêu.

Một lát sau, Khưu Vân Sương lặng lẽ đánh giá sắc mặt của anh, “Anh, anh có biết vì sao hôm nay em lại tới đây không?”

Thẩm Định Trạch nhìn cô ta không nói gì, chờ cô ta nói thẳng.

Khưu Vân Sương cười có chút thê lương, “Bởi vì em mơ thấy chị gái, trong mơ nhìn chị ấy rất đau lòng, chị ấy nói với em, chị ấy rất sợ một ngày nào đó anh sẽ quên chị ấy, chị ấy sợ ngay cả việc trở thành một phần nhỏ trong ký ức của anh cũng bị người khác chiếm mất. Anh, anh sẽ không đối xử với chị ấy như vậy, phải không? Cho dù bên cạnh anh có một người phụ nữ vô cùng giống chị ấy, anh cũng chỉ yêu một mình chị ấy có phải không? Nếu một ngày anh yêu người khác, chị ấy thật sự chết không nhắm mắt.”

“Trên thế giới này, ai cũng sẽ không thay thế được cô ấy.”

Thẩm Định Trạch bỏ lại những lời này rồi rời đi.

Khưu Vân Sương khẽ nhếch miệng, ánh mắt hơi nheo lại một cách âm hiểm, người phụ nữ đáng ghét kia, cho rằng dựa vào khuôn mặt là có thể ở bên cạnh Thẩm Định Trạch? Cô ta sẽ cho người phụ nữ đó biết cái gì là không tự lượng sức mình.

Thẩm Định Trạch trở lại phòng của mình, chỉ có mấy ngày như vậy thôi, trong phòng anh đã có rất nhiều thứ không thuộc về anh, tựa như lúc này Mạnh Nhược Dư đang ngồi trước gương dọn tới dọn lui đống chai lọ. Cô đã lau sạch môi, đang bôi cái gì đó, chắc là loại thuốc gì đó, bởi vì môi cô rõ ràng đã tốt lên, đương nhiên so với màu đỏ chót cô dùng mỗi ngày, vẫn là làm cho anh cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.

Mạnh Nhược Dư nhìn anh từ trong gương, sau đó cười như không cười, “Mặt mũi Mạnh Tiêu Tiêu lớn thật, có thể khiến anh cam tâm tình nguyện bị một người phụ nữ giả dối quấn lấy như vậy, tôi muốn tỏ vẻ đồng cảm với anh, nhưng tôi lại vô cùng vui sướng khi thấy người gặp họa, cho nên đối với anh không đồng cảm nổi.”

Thẩm Định Trạch đứng yên, “Mạnh Tiêu Tiêu?”

Mạnh Nhược Dư nở nụ cười, nhìn mình trong gương rồi bắt đầu thoa kem dưỡng da, “Khưu Vân Sương cố ý gọi tên, nhưng cô ta không chỉ gọi Mạnh Tiêu Tiêu, còn gọi Trịnh Tiêu Tiêu, rốt cuộc anh có bao nhiêu người trong lòng? Không đúng, hẳn là người trong lòng anh đến cuối cùng là có mấy cái tên?”

Thẩm Định Trạch vẫn không nhúc nhích, híp mắt nhìn cô, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trong giọng nói của cô rõ ràng có sự khinh thường quá mức đối với Khưu Vân Sương, làm cho anh trong lúc nhất thời nghi hoặc.

Mạnh Nhược Dư nhìn mình trong gương, thuận tiện liếc mắt nhìn anh một cái, mỗi khi ánh mắt này nhìn người khác, đều sẽ gây áp lực vô hình cho người khác, “Anh lại muốn biết vì sao tôi biết cô ta chính là Khưu Vân Sương? Cái này rất dễ đoán, trong lời đồn rằng bên cạnh anh chỉ xuất hiện hai người phụ nữ, bọn họ được coi là sự tồn tại đặc biệt nhất bên cạnh anh, một người là Tần Yên, người kia chính là Khưu Vân Sương. Cô ta có thể tự do đi lại ở Trường Sinh Đường, sau khi nhìn thấy tôi cũng không khách sáo gì, vậy cô ta nhất định là Khưu Vân Sương.”

Đôi mắt Thẩm Định Trạch tối sầm lại, “Cô ấy nói tính cách của cô không tốt lắm, cô đã làm gì cô ấy?”

Cô ngồi trên ghế dần quay người lại nhìn anh, “Tính cách của tôi không tốt? Cũng đúng, lúc cô ta gọi cái tên đó thì tôi nên trực tiếp trả lời, không biết cô ta sẽ có biểu cảm gì đây?” Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy rất thú vị, “Anh nói xem, cô ta sẽ vui mừng mà khóc cho rằng chị gái mình đã trở về, hay là sẽ sợ hãi trực tiếp chạy trốn?”

Thẩm Định Trạch: “Hôm nay cô nói rất nhiều.”

Mạnh Nhược Dư: “So với anh, ai chẳng nói nhiều hơn.”

Thẩm Định Trạch: “Phải không?  Có vẻ cô không thích cô ấy lắm.”

“Đúng vậy!” Cô hào phóng thừa nhận, “Giống như tôi không thích Tần Yên, chỉ cần là người phụ nữ thích anh lại có thể ở bên cạnh anh, tôi cũng không thể thích được.”

Thẩm Định Trạch lại nhìn cô mấy giây, lúc này mới cầm bộ đồ ngủ chuẩn bị đi tắm rửa, khi anh đi ra khỏi phòng, đột nhiên dừng lại, có chút hả hê khi người gặp họa, “Quên nhắc nhở cô, sau này có lẽ cô sẽ liên tục gặp người cô không thích.”

Mạnh Nhược Dư sửng sốt một chút, lập tức cũng nở nụ cười, “Dù sao người khó chịu nhất nhất định sẽ không phải là tôi, hẳn là Tần Yên sẽ càng khó chịu hơn.”

Thẩm Định Trạch ngâm mình trong bồn tắm, đây là khoảnh khắc thư giãn nhất trong ngày của anh, anh nhắm mắt lại, những chuyện phiền toái rối rắm kia, tất cả đều đi xa, rốt cuộc anh cũng có thể vứt bỏ hết thảy chuyện anh không muốn tiếp xúc đối mặt, chỉ cần tùy theo lòng mình, để mặc cho mình tiến vào trong giấc mơ kia.

Mạnh Tiêu Tiêu, Mạnh Tiêu Tiêu, sao anh dám quên cô?

Thứ bảy tiếp theo khi đến hiệu sách, anh cũng không nhìn thấy cô, anh không muốn thừa nhận, trái tim anh lại bối rối như vậy, anh sợ cô thật sự nghe được những lời kia của mình mà rời đi, anh không phải là “hoàng tử” trong tưởng tượng của cô, không tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô, vì vậy cô trực tiếp rời đi, hoặc là bởi vì anh nói chuyện không khách sáo, khiến cho cô bị thương tổn, quyết định rời đi không đến nữa.

Anh hối hận rồi, tại sao anh không nói với cô tên của mình?

Anh vô cùng thất vọng, còn có chán ghét mình, rõ ràng là anh khiến cho người khác rời đi, thế mà lại nghĩ như vậy. Trong tay anh cầm một quyển sách, nghĩ đến việc cô trốn ở phía sau giá sách len lén nhìn mình, mỗi khi anh nhìn qua, cô đều dùng sách che mặt lại, giống như chỉ cần mình không nhìn thấy mặt cô, là có thể che giấu sự thật cô nhìn trộm mình. Mỗi lần anh đều cúi đầu, dùng động tác này để che giấu nụ cười không kìm lòng nổi của mình, giống như tự lừa dối mình, anh cười cô như thế, sau đó lại cảm thấy hành vi của mình cũng giống như tự lừa dối bản thân vậy.

Ngày hôm đó, anh ngồi trong hiệu sách từ sáng sớm cho đến khi đóng cửa, anh cũng không biết mình nhìn cửa hiệu sách bao nhiêu lần, mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân, mỗi lần nhìn qua, tất cả đều là thất vọng, hết lần này đến lần khác thất vọng, chồng chất thành tuyệt vọng vô cực.

Cuối cùng, ông chủ hiệu sách, một ông già tóc hoa râm nói với anh, “Nếu tất cả mọi người thích học tập như cậu thì tốt rồi, cậu có muốn tiếp tục đọc sách không? Cậu mang sách về nhà đọc đi, tôi không lấy tiền của cậu, đọc xong rồi trả lại, cậu thích đọc bao lâu cũng được.”

“Không cần đâu.” Anh đặt cuốn sách xuống, sau đó đi ra khỏi hiệu sách.

Anh cảm thấy anh không bao giờ nghĩ đến hiệu sách này nữa, loại cảm giác này giống như là đang đọc thư mẹ để lại, tuy rằng mẹ đã qua đời, nhưng nhìn thấy những lá thư bà viết cho mình, anh đều sẽ cảm thấy bà còn sống, nhưng khi đọc xong lá thư cuối cùng, anh cảm thấy mình tựa như lại trải qua sự ra đi của mẹ một lần nữa, so với biết khi mình sinh ra không bao lâu đã không có mẹ càng thêm đau khổ.

Bây giờ, thế mà lại đau khổ đến vậy.

Anh tự nhủ, Kỷ Thừa Ca, không phải mày đã quen với việc mất đi tất cả sao? Bất kể là tình mẹ hay tình cha, thậm chí là rất nhiều cơ hội, anh không thể giống như những nam sinh hăng hái khác thể hiện bản thân, thậm chí khi làm bài thi nhất định phải giả vờ rất nhiều câu không biết làm, bất kể là hoạt động gì đều không tham gia…

Không phải đã quen rồi sao? Tại sao vẫn còn đau khổ?

Anh không đi hiệu sách kia nữa, hết lần này đến lần khác tự nhủ, đây mới là kết quả nên có, chẳng lẽ anh còn hi vọng mình có thể cùng cô có cái gì? Anh có thể cho cô cái gì? Anh cứ như vậy khuyên chính mình, lần nữa trở về Kỷ Thừa Ca không có kỳ vọng đối với bất cứ thứ gì, anh chỉ là một đứa trẻ không cha không mẹ, thành tích không tốt, điều kiện gia đình không tốt, tính cách còn vô cùng tĩnh lặng, sẽ không ai chú ý tới một người bình thường không có gì đặc biệt như anh.

Thế nhưng, dù cho anh khuyên chính mình lâu như vậy, vẫn không nhịn được, một lần nữa đi tới hiệu sách kia, anh tự nói với mình, đi thêm một lần nữa, cũng chỉ là tới đọc sách mà thôi…

Khi anh đi vào hiệu sách, đã nhìn thấy một bóng người nhanh chóng chạy về phía mình, hốc mắt cô đỏ au, bối rối đến mức ngay cả nói cũng không nói nên lời, cuối cùng vô cùng uất ức nhìn anh chằm chằm, cô nói, “Tôi còn tưởng anh không bao giờ tới nữa, tôi chờ anh rất lâu.”

Anh bình tĩnh nhìn cô thật lâu: “Kỷ Thừa Ca, tên của tôi.”

Anh cũng không biết, trái tim mình có thể được lấp đầy như vậy, lấp đầy đến nỗi anh không bao giờ muốn suy nghĩ về tương lai, chỉ muốn sống vào giờ phút này.



Tác giả có lời muốn nói: Không biết vì sao, mỗi lần đến hiệu sách kia thì vô cùng vui vẻ, có lẽ đó là lúc anh Trạch vui vẻ nhất!

Bình luận

Truyện đang đọc