CỰC HẠN TRIỀN MIÊN

Thẩm Định Trạch ngồi phía sau bàn làm việc ở trong thư phòng, sắc mặt anh âm trầm, nhìn thấy sắc mặt của anh, nhiệt độ dường như cũng giảm xuống vài độ, như thể cái lạnh sẽ ập đến ngay lập tức. Sắc mặt của Diệp Thanh và những người đứng ở phía đối diện cũng rất xấu, hôm nay hành động của Thiệu Gia Minh càng ngày càng không kiêng nể một ai, nhiều khách cũ cũng chuyển sang nơi khác, đương nhiên đến nhiều nhất thì vẫn là sòng bạc dưới tay Vĩnh Hằng Đường, bởi vì sòng bạc đã bị điều tra rất nhiều lần, nên chuyện kinh doanh trong hộp đêm cũng không còn thuận lợi như trước nữa, Trường Sinh Đường tất nhiên vẫn còn những cơ sở kinh doanh khác, nhưng tất cả cũng chỉ trên danh nghĩa mà thôi, chủ yếu lợi nhuận vẫn từ sòng bạc và hộp đêm, hơn nữa, thành phố Thịnh Châu vốn là một thành phố đặc biệt và văn hóa sòng bạc rất nổi tiếng, ai lại có thể nguyện ý từ bỏ cơ hội kinh doanh cơ chứ?

Thẩm Trường Thủy đứng ở phía sau, từ sau lần bị phạt kia, anh càng ngày càng ít nói, đồng thời cũng chưa bao giờ chủ động mở miệng, như thể anh không tồn tại vậy.

Bầu không khí đang rất căng thẳng, Thẩm Trường Hỏa nhìn mấy người đứng bên cạnh, nheo mắt, “Tất cả những chuyện này đều do Thiệu Gia Minh mà ra, nếu như anh ta biến mất thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.”

Trong mắt Thẩm Trường Hỏa lộ ra hai tia nham hiểm, xem ra trực tiếp xử lý Thiệu Gia Minh thì sẽ dễ dàng hơn, cái cách mà anh ta nói, không giống như cách đối xử với một người, mà là một món đồ.

Thẩm Trường Mộc nhìn Thẩm Trường Hỏa, “Một người như Thiệu Gia Minh không thể không có ý thức tự bảo vệ mình, nếu thành công thì không nói, lỡ như thất bại thì sao? Dựa vào tính cách của Thiệu Gia Minh, chắc chắn anh ta sẽ cắn chúng ta không tha.”

Thẩm Trường Hỏa: “Còn có thể tồi tệ hơn bây giờ sao?”

Thẩm Trường Hỏa mở lời khiến tất cả mọi người rơi vào trầm mặc, Trường Sinh Đường của bọn họ được cho là một nơi rất lợi hại, nhưng nếu kinh doanh của sòng bạc và hộp đêm lỗ thì đây không chỉ là chuyện thiếu thu nhập cỏn con, mà ở trong mắt người khác, thì bọn họ cũng chả là cái thá gì. Giống như một sòng bạc ế chổng vó, và sẽ có đủ tất cả những loại người đến để cười nhạo bọn họ, thật lòng mà nói thì cũng chưa ai nghe đến một sòng bạc lại vắng như chùa bà đanh cả, ấy thế mà lại là Trường Sinh Đường nữa chứ.

Nếu điều này còn tiếp tục diễn ra, e rằng uy tín của Trường Sinh Đường sẽ bị tụt xuống, người của Trường Sinh Đường cũng không còn được tôn trọng, bọn họ sẽ phải sống một cuộc sống thấp hèn, sau đó không còn chút tôn nghiêm nào.

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về Thẩm Định Trạch, những lúc như thế này, chỉ Thẩm Định Trạch mới có quyền quyết định. Ánh mắt Thẩm Định Trạch bất định, như có như không nhìn bọn họ, “Liên lạc với Dạ Miêu, tôi muốn gặp Thiệu Gia Minh, sau cuộc gặp đó, tôi tự biết mình nên làm gì.”

Diệp Thanh lập tức gật đầu vâng dạ, việc liên lạc với Dạ Miêu luôn do một mình anh làm. Thân phận của Diệp Thanh đặc biệt, anh ta không giống Thẩm Trường Kim, Diệp Thanh trung thành với Thẩm gia hơn, là với Thẩm gia chứ không phải với Thẩm Định Trạch, nói cách khác, nếu như người đứng đầu Thẩm gia thay đổi Diệp Thanh sẽ tiếp tục trung thành với người cầm quyền tiếp theo của Thẩm gia. Bố của Diệp Thanh vì Trường Sinh Đường mà phải hi sinh, Diệp Thanh mãi mãi sẽ không bao giờ phản bội Trường Sinh Đường, anh ta là một sự tồn tại đặc biệt.

Dạ Miêu chỉ là một biệt danh, người này đã giúp Trường Sinh Đường rất nhiều trong vài năm qua, mặc dù chỉ truyền đạt được một số thông tin, nhưng tin tức mà anh ta truyền ra đều rất đáng giá trị, chẳng hạn như lần gặp mặt trước, anh ta đã nói cho Thẩm Định Trạch biết được danh tính của cục trưởng mới được phái từ phía trên kia xuống. Dạ Miêu cung cấp những thông tin rất có giá trị, Thẩm Định Trạch cũng cung cấp cho anh ta đủ loại thú vui khác nhau theo nhu cầu thiết yếu của anh ta, trao đổi giữa hai người là lợi ích công bằng và không hề liên quan đến tình cảm con người.

Diệp Thanh nhanh chóng liên lạc với Dạ Miêu, nhưng tin tức anh ta đưa về khiến mọi người cảm giác được điều gì đó, Dạ Miêu đồng ý sắp xếp cho Thẩm Định Trạch và Thiệu Gia Minh gặp mặt, nhưng Dạ Miêu không đồng ý với “lợi ích” mà Thẩm Định Trạch đưa đến cho anh ta lần này, và trực tiếp nói thẳng, đây là món quà về sự hợp tác hữu nghị giữa bọn họ trước đây, nói cách khác sau này sẽ không còn bất cứ loại hợp tác nào nữa.

Dạ Miêu là một con cáo già, anh ta biết tại sao Thẩm Định Trạch lại yêu cầu muốn gặp mặt Thiệu Gia Minh, nhưng Dạ Miêu còn có thái độ này, cho thấy Dạ Miêu không hề coi trọng chuyện Thẩm Định Trạch và Thiệu Gia Minh giảng hòa, nhưng nếu Dạ Miêu đã có thái độ rõ đến thế, chắc chắn phải có căn cứ nào đó.

Thẩm Định Trạch chỉ bình tĩnh yêu cầu họ sắp xếp một cuộc gặp mặt với Thiệu Gia Minh, một chữ cũng không hề muốn nói nhiều.

Sau khi đã giải quyết xong chuyện riêng, Thẩm Định Trạch quay về phòng. Hiếm khi anh thấy Mạnh Nhược Dư xem TV, có lẽ bởi vì cô chẳng bao giờ chủ động xem TV, anh nhìn cô thêm vài giây nữa, đối với họ, chiếc TV đặt ở chỗ này chẳng khác nào một món đồ trang trí, nhưng hôm nay cô lại có hứng bật nó lên.

Mạnh Nhược Dư quay đầu nhìn anh, “Nếu như nói tâm trạng của một người thay đổi theo thời tiết vậy thì tâm trạng của anh đang trong thời tiết cực kỳ tồi tệ, có thể xảy ra mưa đá, lốc xoáy, hoặc bão tuyết, không chỉ trông như thảm họa, mà nhiệt độ chênh lệch cũng vô cùng rõ rệt.” Cô ngừng lại vài giây, “Người nào đắc tội với anh, chắc có cuộc sống khó khăn lắm nhỉ?”

“Cô quan tâm nhỉ?” Thẩm Định Trạch tiến về phía cô.

“Tất nhiên tôi quan tâm anh rồi.” Anh vừa ngồi xuống, cô đã nghiêng người về phía anh.

Thẩm Định Trạch nhìn cô một cái, “Đúng vậy, kẻ đã đắc tội không chỉ đơn giản có một cuộc sống không yên, thậm chí còn có thể chết lúc nào không hay.”

“Nghiêm trọng vậy sao?” Mạnh Nhược Dư bắt đầu ngồi ngay ngắn lại.

“Ừ, nghiêm trọng, cùng lắm thì cô không được bỏ đi, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, cô phải ở bên cạnh tôi, dù sao cô cũng là người phụ nữ của tôi, cho dù tôi có chết thì cô cũng không được sánh đôi bên cạnh người khác.”

“Chủ nghĩa đàn ông.” Mạnh Nhược Dư mắng anh, quan sát sắc mặt của anh, không biết anh nói câu này để đe dọa cô hay chuyện đó thật sự nghiêm trọng nữa, “Tôi không thể bỏ đi, đây là cơ hội cả đời chỉ có một lần của anh, nếu tôi ở bên cạnh anh, không phải là khi gặp hoạn nạn mới nhận ra chân tình sao? Cùng đồng cam cộng khổ, có lẽ anh sẽ đối xử tốt với tôi hơn một chút.”

Đồng cam cộng khổ? Thẩm Định Trạch nhếch miệng cười, “Ngoan, đi trang điểm đi, hôm nay theo tôi ra ngoài.”

“Làm gì?”

“Đồng cam cộng khổ cùng tôi.”

**

Mạnh Nhược Dư trang điểm rất nghiêm túc và cẩn thận, Thẩm Định Trạch đứng một bên nhìn cũng rất chăm chú, anh như thể chưa từng thấy một người phụ nữ trang điểm bao giờ vậy, lại còn có ý tứ học hỏi, hỏi cô công dụng của một số thứ, nhưng cô vẫn kiên nhẫn giải thích cho anh.

Khi cô trang điểm xong, thay quần áo thật đẹp đứng trước mặt Thẩm Định Trạch, chưa kịp hỏi anh hôm nay thấy tôi thế nào, Thẩm Định Trạch đã nhận xét, “Tôi không có năng lực đánh giá và thưởng thức, tôi chỉ thích phụ nữ không trang điểm mà thôi.”

Mạnh Nhược Dư lườm anh, nhìn nửa ngày mới phục hồi tinh thần, “Vậy dáng vẻ hứng thú vừa rồi của anh…”

“Tôi nghĩ phụ nữ là một thứ gì đó rất lợi hại, không những có thể xỏ chân vào những đôi giày cao gót mà còn có thể bôi nhiều thứ ngổn ngang như vậy lên mặt mình, phụ nữ đúng là điều thần kỳ nhất trên thế giới.”

Mạnh Nhược Dư gần như đứng hình sau khi nghe lời nhận xét của anh, mặc dù sau khi nghĩ lại, cô cũng cảm thấy phụ nữ đúng thật là vĩ đại và lợi hại, chẳng qua cô cảm thấy những lời anh vừa nói không giống lời khen cho lắm.

Mạnh Nhược Dư nhanh chóng theo chân Thẩm Định Trạch ra ngoài, Thẩm Trường Kim, Thẩm Trường Mộc, Thẩm Trường Hỏa, đã sắp xếp tất cả, họ bước ra khỏi Trường Sinh Đường rồi lên xe, Thẩm Trường Mộc phụ trách lái xe. Mạnh Nhược Dư và Thẩm Định Trạch ngồi ở phía sau, cô nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi trên ghế lái, phát hiện rằng chỉ cần Thẩm Định Trạch ngồi trên xe thì bọn họ sẽ tự mình lái xe, cô đoán lý do của việc làm này là vì họ cảm thấy nếu vào tình huống đặc biệt, cũng chỉ có họ mới có thể bảo vệ an toàn cho Thẩm Định Trạch, nếu tài xế có những tâm tư khác, sẽ khiến Thẩm Định Trạch bị thương.

Thẩm Định Trạch kéo đầu Mạnh Nhược Dư về phía mình, “Tôi không thích cô nhìn người đàn ông khác.”

Mạnh Nhược Dư cười, “Tôi thấy anh rất đẹp trai sau khi nhìn anh ta, anh là một người đàn ông cực phẩm, tôi nhặt được báu vật rồi.”

Thẩm Trường Mộc, một người trở thành đề tài bàn tán của người khác nhưng trên mặt lại chẳng thể hiện bất cứ cảm xúc gì, anh chỉ nhìn Thẩm Định Trạch thông qua gương chiếu hậu, Thẩm Định Trạch lại có thể nói những lời như vậy, nếu không phải chính tai mình nghe được thì điều này quả thật khó tin. Chẳng lẽ anh Trạch thật sự có tình cảm đối với người phụ nữ này? Bọn họ đã độc thân quá lâu rồi, nếu thật sự có chuyện chỉ đắp chăn trò chuyện phiếm rồi đi ngủ thì ai mà tin được, con người luôn là loài động vật giàu tình cảm, cảm xúc của họ sẽ chạy theo những việc mà họ đang làm…

Thẩm Trường Mộc nhanh chóng phát hiện mình đã nghĩ quá xa, anh lập tức kiểm điểm lại bản thân, anh Trạch là người như thế nào mà dễ động tâm bởi một người phụ nữ? Hơn nữa lại là người phụ nữ có bối cảnh không được sạch sẽ, thôi thì mặc kệ anh Trạch đang nghĩ gì, không cần bận tâm về điều đó.

Mạnh Nhược Dư nhìn về phía Thẩm Trường Mộc, sau đó lại kéo tay Thẩm Định Trạch, “Lần này không phải tôi nhìn anh ta, mà là anh ta nhìn tôi, anh không thể nào trách mỗi tôi được.”

Sắc mặt Thẩm Trường Mộc lập tức u ám, “Trên lưng tôi cũng không có mắt.”

Mạnh Nhược Dư: “Ầy, chỉ nói đùa thôi, sao cáu kỉnh vậy?”

Thẩm Định Trạch nhìn phía ghế lái sau đó nhìn Mạnh Nhược Dư, “Vừa rồi cô tăng động quá đấy, bây giờ im lặng đi.”

“Tôi chỉ thích im lặng trong lòng anh thôi.” Cô tiếp tục dựa vào lồng ngực Thẩm Định Trạch.



Đến nơi, đây là một câu lạc bộ không tệ trong thành phố, câu lạc bộ này không thuộc về Trường Sinh Đường cũng không thuộc về Vĩnh Hằng Đường, nhưng vì lai lịch của ông chủ không quá sâu sắc, bởi vậy mặc dù không quá tồi nhưng vẫn không được xếp vào top địa danh ở thành phố Thịnh Châu.

Đoàn người của Thẩm Định Trạch tiến vào câu lạc bộ, tay Mạnh Nhược Dư từ lúc xuống xe chưa hề rời khỏi tay Thẩm Định Trạch, cô càng ngày càng sát lại gần Thẩm Định Trạch, tạo nên một hành động thân thiết giữa cô và Thẩm Định Trạch, khiến người ngoài vừa nhìn vào cũng biết quan hệ thân mật giữa hai người.

Tầng trệt của câu lạc bộ là nơi để vui chơi, tầng hai là phòng bao, áp dụng phương pháp động và tĩnh, những người thích sôi nổi ồn ào thì có thể xuống tầng trệt để vui chơi và giao lưu kết bạn, những ai thích sự yên tĩnh hoặc muốn bàn bạc công chuyện thì có thể lên tầng hai để thuê phòng, thích kiểu nào thì chọn kiểu ấy, tùy theo nhu cầu của khách hàng.

Thiệu Gia Minh cũng đã đến nơi, anh ta không chọn thuê phòng ở tầng hai mà trực tiếp xuống tầng trệt, ngồi nhìn những nữ vũ công đung đưa cơ thể nhảy múa và hát những bài hát tình cảm.

Thẩm Định Trạch còn chưa đến trước mặt Thiệu Gia Minh mà người đàn ông ngồi bên cạnh anh ta với gương mặt không chút cảm tình đã tiến đến trước mặt anh, thấy Thẩm Định Trạch, anh ta vỗ vai anh, “Tôi đã dốc hết sức, còn lại để anh lo liệu, tôi đi trước đây.”

Người này là Tưởng Tập Sâm.

Thẩm Định Trạch gật đầu nhưng không có ý cảm ơn, mục đích của Tưởng Tập Sâm cũng đã quá rõ ràng, từ giờ về sau phải vạch rõ ranh giới với anh ta, đã như vậy, không cần phải làm những việc vô bổ, Thẩm Định Trạch nhìn Thiệu Gia Minh, với tính cách của Tưởng Tập Sâm nếu như không cần thiết thì anh ta sẽ không tùy tiện tới đây, nhưng anh ta đã đến đây, điều đó cho thấy rằng nếu như không phải do Tưởng Tập Sâm tự mình tiếp khách thì Thiệu Gia Minh căn bản không muốn xuất hiện.

Thẩm Định Trạch bước tới, trực tiếp ngồi đối diện với Thiệu Gia Minh.

Trong tay Thiệu Gia Minh đang cầm một ly rượu, trực tiếp đặt ly rượu ở trên bàn, sau đó nở nụ cười, “Thẩm thiếu gia uy nghiêm thật đấy, ra ngoài còn đưa theo nhiều người như vậy, quả nhiên không phải người có thể so sánh được với người thường.”

Khóe miệng Thẩm Định Trạch khẽ nhếch, nhưng nụ cười này vô cùng lạnh lẽo, “Đâu thể so sánh được với cục trưởng Thiệu, vừa xuất hiện là có cả đám cảnh sát, vô số người nghe theo lệnh của anh.”

Thiệu Gia Minh: “Bây giờ tôi cũng chỉ có một mình mà thôi.”

Thẩm Định Trạch: “Cục trưởng Thiệu muốn có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu, một chọi một trăm, cho dù là một người thì cũng không thể nào coi thường được.”

Thiệu Gia Minh: “Bây giờ đang là ngoài giờ làm việc của tôi, tôi không thích người khác xưng hô với tôi như vậy, điều này sẽ khiến tôi luôn bị bao vây bởi công việc và sẽ luôn có cảm giác chưa xong công việc.”

Thẩm Định Trạch: “Cục trưởng Thiệu gây sự không ít đâu, thoải mái chút đi.”

Ánh mắt Thiệu Gia Minh rọi thẳng vào Thẩm Định Trạch, Thẩm Định Trạch vô cùng bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Thiệu Gia Minh, hai người không hề rời mắt đi chỗ khác, dường như đang giao chiến thầm lặng, hơn nữa chẳng có người nào muốn tuyên chiến, cũng không một ai dám quấy rầy họ.



Tác giả có lời muốn nói:Mấy bà quá lười, lười đến mức không động não luôn.

Kết hợp các gợi ý, không phải là lập tức hiểu được rồi sao??????

Trang đầu, tên!

Chỗ nào ở trang đầu có viết tên? Chỉ có một chỗ thôi mà!

Không có cái gì mới là trọng điểm.

Thiếu tên của ai?

Thiếu cái tên này thì thể hiện điều gì? Còn muốn tôi gợi ý thế nào đây, cho nên cuốn truyện này thật sự đã nói rõ từ lúc bắt đầu rồi.

Dollan: Tác giả cáu kỉnh hơn cả tui;(((

Bình luận

Truyện đang đọc