CỰC SỦNG ĐỆ NHẤT PHU NHÂN

“Ách… Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ muốn rót ly nước, lập tức rời đi, hai vị tiếp tục…”

Bạch Lăng xoay người, nói xong một mạch, nước cũng không kịp lấy, lập tức chạy trốn.

Tốc độ rất nhanh giống như có quỷ ở phía sau đuổi theo cô.

Sau khi trở về phòng cô mới phát hiện hai cái dép lê ở chân không biết rơi một cái lúc nào.

Cô che trái tim đang đập thình thịch, thở hổn hển, cực kỳ buồn bực.

Chẳng lẽ cô có duyên với hiện trường quay trực tiếp cảnh nóng, mà nam chính đều là một người.

Không chỉ có một thể loại, còn có yêu thích chơi dã chiến.

Người đàn ông đó rõ ràng là Minh Dạ biến mất nhiều ngày, người phụ nữ kia cô thấy không rõ, chỉ nhìn một cái.

Nhưng mà… Hình như là nữ giúp việc đưa cơm tối cho cô hai lần.

Bạch Lăng nhịn không được mắng một câu:

“Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, đúng là không bằng cầm thú, không sợ bị lây bệnh à.”

Sau khi người xem diễn rời đi, tất nhiên cảnh diễn cũng không ra sức nữa rồi.

Minh Dạ trực tiếp đẩy nữ giúp việc cao trào trong cơn hoảng sợ lên trên bàn, tiện tay nắm lấy áo lót, lau lau một phen.

Xoay người nhìn chiếc dép lê màu hồng nhạt trên cầu thang, khóe môi hiện lên ý cười ngoan độc thoáng qua, tà mị điên cuồng, mị hoặc lòng người.

Nữ giúp việc trần truồng quỳ rạp trên mặt đất, cực kỳ sợ hãi, run rẩy kêu lên:

“Cậu… Cậu chủ… Em…”

“Sau bình minh, đừng để tôi nhìn thấy cô.”

Giọng nói lạnh như băng giáng xuống, lạnh lẽo hơn cả đêm đông, quyết định dứt khoát vận mệnh của người phụ nữ như vậy không để lại bất luận đường sống gì.

Bạch Lăng đâu còn khát nước nữa, chui đầu vào trong chăn.

Cô vốn tưởng rằng mình sẽ ngủ không được, nhưng mà không nghĩ tới sau khi chịu kích thích mãnh liệt, vậy mà cô tiến vào giấc ngủ rất nhanh.

Bình luận

Truyện đang đọc