CỰC SỦNG ĐỆ NHẤT PHU NHÂN

Anh ta ảo não đá vào cửa xe, mất mát, không sai chính là mất mát, trong lòng lại có cảm giác mất mát.

Xe phía sau bị anh ta chặn lại không đi được, không ít tài xế bắt đầu chửi bậy.

Diệp Bách Vũ nắm chặt tay đi tới, đánh một quyền vào người tài xế gần nhất, sau đó phách lối bỏ lại một xấp tiền rồi lái xe rời đi.

Bạch Lăng cuối cùng vẫn là gọi tài xế nhà họ Minh tới đón cô.

Tài xế thấy tay cô rỗng tuếch, vô cùng kinh ngạc: "Bà chủ... bà, chưa mua đưuọc gì sao?"

Bạch Lăng hắng giọng, kiếm đại một lý do: "Lúc ra cửa, quên mang ví tiền, cho nên... không có mua được!"

Qủa thực cũng không phải cô nói bừa, trên người cô bây giờ, hoàn toàn không có tiền, cô đã tìm khắp trong phòng 1 lần, cũng không thấy một đồng nào, thẻ cũng không.

Cho nên nói, cô hiện tại mặc dù làm bà chủ, nhưng vẫn là người nghèo rớt mùng tơi.

Trở lại nhà họ Minh, Bạch Lăng nói với quản gia, bữa trưa không cần gọi cô, vào phòng, nằm lỳ ở trên giường ngủ.

***

Minh Dạ buổi chiều liền trở về nhà, theo lời anh thì anh có chút mệt rồi, muốn về đi nghỉ.

Nhưng vừa vào tới cửa, không thấy nhân vật chính, liền lạnh nhạt hỏi: "Cô ấy đâu?"

Người quản gia cân nhắc một chút, trả lời: "Sắc mặt bà chủ hôm này dường như không được tốt, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, trực tiếp trở về phòng!"

Minh Dạ ngẩng đầu nhìn lên tầng, ném áo khoác cho quản gia, liền đi lên lầu.

Bạch Lăng lúc tỉnh lại đã là buổi tối, cô cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn không ít, quay đầu nhìn bóng đèn bên ngoài, đen như mực, không thấy gì cả.

Ở trên giường đứng lên, vào phòng tắm, dòng nước ấm áp chảy lên người cô, chậm rãi tẩy sạch tầng lo lắng trong lòng cô.

Cô giơ tay lên lau một cái, khuôn mặt hiện ra rõ ràng, cô cũng hạ một cái quyết định.

Cho tới hôm nay cô mới dám đối mặt thực sự với mình, "Bạch Lăng" thực sự không tồn tại nữa, mặc kệ cô có thừa nhận hay không...

Bình luận

Truyện đang đọc