CÙNG BA BA XUYÊN NGƯỢC VĂN PHÁ ÁN

Nhan Lôi nhớ lại bản thân đã từng đọc qua một câu: Đời người là một vở kịch có nội dung không hoàn chỉnh, chỉ có thể tiếp tục bước đi, mới có thể phát hiện ra kho báu trong tương lai.

Những lời này dùng ở trên người cô thì vô cùng hợp lý, cô cố gắng lâu như vậy, vốn cho rằng quỹ đạo cuộc sống của mình đã hoàn toàn tách biệt khỏi tình tiết trong truyện. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới chỉ một tin nhắn thôi đã gọi cô quay lại trong kịch bản ngược văn, tiện thể còn khai thác thêm được một… kho báu khổng lồ.

Vừa rồi, Lục Gia Nhiên đã gửi đến cho cô một tin ngắn, nói mẹ cô đã xảy ra chuyện.

Trên đường vội vàng chạy tới nhà họ Lục, cô mới nhớ tới trong nguyên tác  thật sự có tình tiết này. Người mẹ già của nguyên chủ mắc chứng đãng trí đã bị lạc đường.

Cái gì gọi là truyện ngược?

Chính là bên trong truyện ngược đó tác giả sẽ đắp một đống bất hạnh lên trên người nữ chính.

Dù sao nữ chính trong truyện ngược đều không được yêu, không được Thượng Đế giúp đỡ, ngay cả mạng sống cũng mong manh như có như không. Vậy nên, Lục Gia Nhiên cũng được, Bạch Vi Vi cũng được, hay là nữ phụ 2, 3, 4…  trong nguyên tác đều được, bọn họ chỉ cần phất tay một cái là có thể ngược cô ấy đến nát tim liệt phổi.

Tàn nhẫn hơn ở chỗ trong quá trình ngược đãi này, tình tiết trong truyện còn có thể hung hăng nhổ đi danh dự của nữ chính, khiến cho những người yêu thương cô ấy đều lần lượt rời đi.

Cứ như vậy, khiến cho nguyên chủ bị rơi vào tình cảnh hoàn toàn không nơi nương tự, như vậy mới có ngược đến cùng, ngược đến nỗi không còn đường sống để trở mình, ngược đến nỗi chỉ còn ngập tràn sự tuyệt vọng.

Cuộc sống như thế chẳng phải quá bi thương đến tột cùng rồi sao?

Càng buồn cười hơn là hiện tại mẹ của nguyên chủ mất tích, tức là đã tới mấy cái tình tiết máu chó đó rồi.

Trên đường tới nhà họ Lục, Nhan Lôi gọi điện cho ba ruột mình, nhớ lại chút chuyện trong nguyên tác: “… Con nhớ là chắc ở chương thứ ba đi, mẹ của nữ chính mắc phải bệnh đãng trí của người già, một mình chạy tới thành phố tìm con gái, kết quả là mất tích…”

Sau đó, ba của nguyên chủ ông Nhan tới nói chuyện này cho con gái biết, nguyên chủ khóc cầu xin Lục Gia Nhiên giúp cô ấy tìm mẹ. Kết quả tìm thật lâu, cuối cùng cảnh sát phát hiện ra thi thể của bà Nhan ở vùng thôn quê hoang vu.

Thật ra, cô không nhớ rõ nội dung tình tiết cho lắm, chỉ nhớ chương đó miêu tả đang là mùa hè, cuối cùng nguyên chủ dưới sự trợ giúp của cảnh sát đã tìm được thi thể của mẹ mình, nhưng thi thể bà ấy đã bắt đầu… bị thối rữa.

Bà lão đáng thương chết một cách uất ức, cảnh tượng tàn khốc đó đã đả kích rất mạnh vào nguyên chủ, khiến cho cô ấy thiếu chút nữa đã mất trí.

Cứ như vậy, người thân mà nguyên chủ yêu nhất trên thế giới này cũng đã ra đi, nguyên chủ lập tức trở thành một hòn đảo cô độc, tiếp đó bị nam chính Lục Gia Nhiên ngược đến càng thêm thảm hại, càng thêm sâu đậm, các độc giả bị ngược đến kêu đau, thẳng thắn muốn gửi lưỡi dao đến chỗ tác giả.

Bây giờ nghĩ lại, sau khi tình tiết câu chuyện phát triển tới đó, tác giả bắt đầu điên cuồng phát dao găm, bản tính mẹ kế lộ rõ không để sót chút nào.

Nhan Lôi có chút chán nản: “Chết tiệt, tuyến câu chuyện trong nguyên tác đều mơ hồ không rõ. Con đọc khúc miêu tả cảnh tượng lúc bà ấy mất tích là vào mùa hè, bởi vậy nên thi thể của bà ấy mới bị thối rữa vô cùng nhanh. Mà bây giờ đang là mùa xuân, con còn tưởng chuyện này mấy tháng sau mới xảy ra… Con thật sự không nghĩ tới trước khi xảy ra tuyến câu chuyện này, bà Nhan vẫn bị lạc đường.”

Nhưng muốn nhổ nước bọt gì đó thì cũng đã muộn rồi, nếu dựa theo tình tiết xảy ra tiếp theo, thì bà Nhan đi đời rồi.

Nhan Quốc Hoa chỉ bảo: “Lôi Lôi, con nói chuyện này cũng đã muộn rồi, dù sao bà ấy cũng là mẹ của cơ thể đó. Dù có nói gì đi nữa, chúng ta cũng phải tìm bà ấy đưa trở về, đây là vì chúng ta thiếu họ một ân tình. Con hiểu chưa?”

“Hiểu ạ.”

Nhan Lôi biết nếu có chuyện xảy ra, thì bọn họ phải quan tâm tới.

Ba thường xuyên dạy cô, bất cứ lúc nào cũng phải nhớ rõ người khác đã giúp đỡ mình cái gì, phải nhớ báo ân lại.

Trước khi xuyên vào sách, cô và ba bất hạnh bị xe tải lớn đâm chết. Nếu không phải cơ thể của mẹ con nhà họ Nhan cho ba con họ một chỗ để linh hồn nghỉ lại, ba con họ sẽ không sống được thêm một đời nữa, có thêm được một cuộc đời nhiều đặc sắc.

Bà Nhan là người mẹ có quan hệ huyết thống với cơ thể này, cũng là bà ngoại của cơ thể nhỏ kia của ba, bọn họ phải chăm sóc thật tốt cho tuổi già của bà ấy. Đây là đạo hiếu, cũng là để báo đáp ân tình cho một nhà nguyên chủ.

Vậy nên, cô quyết định đi tới nhà họ Lục một chuyến, tốt xấu gì cũng phải dò la được chuyện mất tích của bà Nhan.

Chỉ có điều, trước mắt Trần Bạc Vũ đã tới hiện trường vụ án cướp bóc giải cứu con tin, thời điểm mấu chốt như vậy, cô không thể đi quấy rầy anh. Đành phải nói mấy câu với ba ruột: “Ba, con mang theo tai nghe ẩn tới nhà họ Lục, ba ở đó nghe con nói chuyện với Lục Gia Nhiên. Nếu tình hình không đúng lắm, thì nhờ ba giúp con liên hệ với ông Trần tới đây.”

Cô hoàn toàn xem nhà họ Lục như đầm rồng hang hổ, xem Lục Gia Nhiên như đại vương lão hổ trên núi.

“Con cứ yên tâm dũng cảm đi tới nhà họ Lục đi.”

Nhan Quốc Hoa làm chỗ dựa sau lưng cho cô: “Nguy hiểm đến cỡ nào cũng phải đón ông Nhan ra, chúng ta không cần phải nợ ân tình gì với người nhà họ Lục, nợ ân tình sẽ trả hoài không hết.”

“Dạ.”

Cúp điện thoại, Nhan Lôi nhìn thẳng vào nhà họ Lục.

***

Biệt thự của nhà họ Lục được xây dựng theo kiến trúc Châu Âu.

Bước vào cửa lớn biệt thự, dọc theo trung tâm đường lớn đi qua khu vườn nước*, đập vào mắt là tòa nhà có kiến trúc lâu đài cổ, xung quanh thấp thoáng suối phun và tượng điêu khắc.

* Khu vườn nước: còn được gọi là vườn thủy sinh, là một loại tính năng nước. Chúng có thể được định nghĩa là bất kỳ cảnh quan bên trong hoặc bên ngoài hoặc yếu tố kiến ​​trúc nào có mục đích chính là nhà, trưng bày hoặc nhân giống một loài cụ thể hoặc nhiều loại thực vật thủy sinh.

Trên sách nói nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp thầy Lao Văn Tư đã thiết kế biệt thự của Lục Gia Nhiên theo kiểu nhà ăn của cung điện Buckingham ở nước Anh, đèn treo thủy tinh theo kiểu cung điện Louvre ở nước Pháp, còn cả tấm thảm hình bông cúc của hoàng cung Ấn Độ, khắp nơi đều là phong cách ngập tràn tôn quý và tao nhã.

Sống trong nơi này, cho dù là ai cũng không tự chủ được mà sinh ra ảo giác, giống như mình cũng bắt đầu trở nên quý tộc.

Nhan Lôi đã hiểu được tâm trạng của những cô gái luôn muốn quyến rũ Lục Gia Nhiên, dù người trước gục ngã thì người sau vẫn tiến lên, dù sao mỏ kim cương cũng đủ khiến các nhà quyền quý cảm thấy no say, cũng khiến cho Lục Gia Nhiên trở thành “người đàn ông kim cương 5 tốt”* trong mắt đông đảo phụ nữ.

*Người đàn ông kim cương 5 tốt: ý chỉ những người đàn ông độc thân trên 35 tuổi, có nhiều tiền nhưng vẫn chưa có gia đình, thường nói những người có sự nghiệp thành công, với 5 điểm tốt là: Đẹp trai, học vấn cao, có tài sản, năng lực cao, khiêm tốn.

Khi nghĩ tới sự lạnh lùng và ích kỷ của anh ta, cùng với thái độ máu lạnh của anh ta dù cho nguyên chủ có bị ngược đến trăm ngàn lần đi nữa, cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo, giống như cây cối hoa cỏ xung quanh đều tỏa ra một làn hơi lạnh thấu xương.

Tất cả những thứ ở đây đều được tưới bằng máu của tư bản, mỗi một đóa hoa đều chập chờn màu đỏ tươi tàn độc, cuối cùng mai táng cho nguyên chủ khi còn sống.

Một nơi như thế này, có hoa lệ đến mấy thì chẳng qua cũng là một cái lồng chim mà thôi.

Linh hồn của nguyên chủ đã chết ở nơi này là linh hồn của một con chim sẻ, không thể niết bàn trở thành Phượng hoàng.

Thật sự không có chút nào giống như nhà họ Trần, trong nhà họ Trần đều ấm áp và ngập tràn tình yêu, nhà họ Trần mới là chốn về của cô.

Đã quyết định chắc chắn mình muốn cái gì, thì không được quay đầu.

Đây mới là thái độ sống của cô.

Sau khi đi qua sân, bước tới phòng khách, Nhan Lôi đã gặp được Lục Gia Nhiên.

Chẳng bao lâu đã gặp lại nhau, Lục Gia Nhiên vẫn là dáng vẻ lạnh như băng kia, nửa bên mặt khuất trong bóng tối, một đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị, trong suốt, sắc bén, phóng ra những tia nhọn lạnh lẽo.

Hôm nay, Lục Gia Nhiên chỉ mặc một cái áo khoác ngoài đơn giản, như thể bình thường sau khi đi làm về thì mặc tùy ý. Trên ghế sô pha ngồi đối diện có một ông lão đầu tóc đã hoa râm, ông ấy chính là ba của cơ thể này, ông Nhan.

“Lôi Lôi!” Gặp được cô, ông Nhan bèn đứng dậy, ngay cả tay cũng kích động đến mức run rẩy.

Nhan Lôi vội vàng đỡ ông ấy ngồi xuống: “Ba, ba ngồi xuống trước đã… Sao mẹ con lại đi lạc vậy?”

Nhìn thấy con gái khỏe mạnh, ông Nhan mới thả lỏng được hơn phân nửa, sau đó nhìn thoáng qua Lục Gia Nhiên: “Cậu Lục, phiền cậu giúp tôi…”

“Ba!” Nhan Lôi cắt đứt lời ông, rồi nói: “Chuyện mẹ biến mất, ba nói cho con biết là được rồi, anh Lục không còn quan hệ gì với con nữa. Chuyện của mẹ không cần anh ta giúp đỡ, con sẽ tìm cảnh sát giúp.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Lục Gia Nhiên chợt trở nên càng trắng hơn, anh ta lạnh lùng hỏi: “Nhan Lôi, cô đang châm chọc tôi phải không?”

“Không có, anh suy nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ nói chuyện mẹ tôi lạc đường không liên quan gì đến anh cả, đây mà là châm chọc sao?”

Nhan Lôi không muốn dông dài với anh ta nữa. Trong nguyên tác lúc nguyên chủ Nhan Lôi biết không tìm được mẹ mình, cô ấy vẫn khẩn cầu Lục Gia Nhiên tăng thêm nhân lực đi tìm bà ấy. Nhưng Lục Gia Nhiên hoàn toàn không coi đó là chuyện to tát gì, chỉ lạnh lùng trả lời. Bà ấy đi lạc thì sẽ tự mình đi tới cục cảnh sát thôi, anh ta muốn phái toàn bộ vệ sĩ của nhà họ Lục tới bữa tiệc kinh doanh nào đó.

Kết quả cứ kéo dài như vậy, bà Nhan cũng không trở về được nữa.

Hiện tại, anh ta muốn giả mù sa mưa giúp cô đi tìm người sao? Diễn cho ai xem vậy!

Trong nguyên tác, thái độ lạnh lùng của anh ta đối với nguyên chủ đã khiến cả đời của nguyên chủ trở nên bi kịch, đó mới là miêu tả chân thực nhất về nhân cách của nam chính Lục Gia Nhiên.

Trước mắt, đoán chừng chắc đã bị lời nói của cô làm cho nghẹn lại, Lục Gia Nhiên lại lạnh lùng nói: “Lôi Lôi, không có sự giúp đỡ của tôi, cô đừng mong tìm được mẹ mình.”

“Anh Lục, lời này của anh là có ý gì? Tôi nghe không rõ.” Nhan Lôi móc móc lỗ tai: “Anh cho rằng thế lực của mình có bao nhiêu vậy? Hay anh đang chuẩn bị thành lập một tổ chức đen tối mới ở thành phố chúng ta, cảnh sát cũng có thể bị tiêu diệt theo, anh nói xem có đúng không?”

“…” Lục Gia Nhiên á khẩu không trả lời được, ánh mắt càng sâu hơn, giống như đang khiển trách cô không nể mặt anh ta chút nào.

Nhan Lôi lười nói mấy lời dư thừa với anh ta, bèn nói chuyện với ông Nhan, mới biết được quá trình lạc đường của bà.

Lại nói tới, bà Nhan này là một người rất yêu thương con gái mình.

Con gái gặp phải người không tốt, chưa kết hôn mà đã có con, chưa kết hôn mà đã sinh con, khiến cho nhà họ Nhan ở quê nhà mất hết mặt mũi.

Mặc dù như vậy, bà Nhan vẫn đón nhận con gái như trước, chịu đựng sự phỉ nhổ của những người khác mà nuôi lớn cháu trai, nhờ vậy đã tạo ra một thế giới mới cho nguyên chủ người đã kiệt quệ về mặt thể xác và cả tinh thần.

Trong khoảng thời gian năm năm trước, nếu không phải có bà ấy và ông ấy giúp đỡ, nguyên chủ cũng không thể bình an nuôi nấng đứa con cho tới khi năm tuổi.

Mãi cho đến nửa năm trước, Bạch Vi Vi bắt cóc cô ấy, thiếu chút nữa đã dọa hai ông bà, bà Nhan cũng từ đó mà mắc phải tâm bệnh, rồi mới dẫn tới mắc bệnh đãng trí của người già.

Tiếp đó, cô và con trai cùng đến nhà họ Lục, bà Nhan nghĩ tới việc con gái đã hòa thuận với bạn trai, cũng thoáng yên tâm.

Nhưng sau đó, bà cụ lại nghe nói cô rời khỏi nhà họ Lục, còn tới cục cảnh sát, bỗng cảm thấy nơm nớp lo sợ cho con gái, kết quả tình hình bệnh đãng trí của người già lại càng thêm nghiêm trọng.

Ông Nhan thở dài: “Tiểu Lôi, con không quay về gặp ba mẹ, những tin tức liên quan tới con, chúng ta chỉ có thể hỏi thăm từ chỗ đồng hương. Nào có biết bên ngoài con đang làm gì…”

“…”

Nghe đến đó, Nhan Lôi cúi đầu… Cô thật sự đã không suy nghĩ đến tâm trạng của ba mẹ nguyên chủ, đây là sơ sót của cô. Đáng lẽ cô phải thay nguyên chủ chăm sóc tốt cho hai ông bà, nhưng đáng tiếc lại không làm được…

Ông Nhan nói tiếp: “Mẹ con rất lo lắng cho con, lo tới lo lui, bệnh đãng trí của người già này lại càng nặng thêm, đôi khi còn không nhận ra được cả ba. Tháng trước, ba có gọi vài cuộc điện thoại cho con, đều nghe thông báo tắt máy, con gái à, rốt cuộc con đang làm gì ở bên ngoài vậy? Vì sao không trở về nói một tiếng nào với chúng ta?”

“Con… con tháng trước công tác ở thành phố bên cạnh, nên có đổi sim điện thoại.” Cô thật sự không cố ý tắt máy: “Ba, thật xin lỗi, rốt cuộc mẹ mất tích là khi nào?”

Ông Nhan nghĩ tới chuyện cô làm công ở thành phố bên cạnh, bèn nói: “Mất tích vào đêm hôm trước. Ba hết bận chuyện vụn vặt trên đồng ruộng nên bèn về nhà, phát hiện không thấy bà ấy đâu. Ông Thường ở đầu thôn nói với ba thấy mẹ con lên một chiếc xe mua sắm của RT-MART*, ba nhanh chóng tìm tài xế của chiếc xe mua sắm kia, tài xế nói bà ấy đã xuống nhà ga ở giữa đường, bảo muốn mua vé tàu đến gặp con gái. Ba lại chạy tới nhà ga, nhân viên bảo vệ nói là bà ấy đã xuống nơi này…”

*RT-MART: là một chuỗi đại siêu thị ở Đài Loan.

Nhan Lôi gật đầu, quê của nguyên chủ cách nơi này chỉ hơn 200 km, đi tàu hỏa đại khái tốn khoảng chừng 3-4 tiếng. Nói cách khác là bà ấy chậm nhất đã xuất phát từ xế chiều ngày hôm trước, buổi tối đã tới được thành phố này, sau đó không thấy bóng dáng nữa, đến nay đã mất tích được một ngày.

Ông Nhan nói: “Ba nhanh chóng đến tìm con, đi khắp nơi kiếm con nhưng không thấy con đâu, đành phải tới… nhà của cậu Lục.”l”

Ông từng nghe đồng hương nói qua, Lục Gia Nhiên này chính là ba của đứa con của con gái mình. Là một người cha già, ông ấy vốn dĩ nên đến tìm Lục Gia Nhiên đòi một lời giải thích. Nhưng khi nhìn tới căn biệt thự khí phách như này, và cả những vệ sĩ ở bên ngoài nữa, ông ấy lại không nói được câu nào. Những lời đồn đại con gái ông ấy đi làm nhân tình của người ta, hiện tại cuối cùng ông ấy cũng đã tin… 

Nhưng cho dù có nói gì thì tìm bạn già vẫn quan trọng hơn. Ông ấy đành phải cầu xin cậu Lục tìm con gái về, mới có một đoạn tin nhắn thông báo như trước mắt.

Nghe xong lời kể của ba, Nhan Lôi cũng không chậm trễ thời gian, nói: “Ba theo con đi, đêm nay con sẽ đến cục cảnh sát xem camera giám sát, nếu không tìm thấy mẹ, con đây sẽ không rời đi.”

Lúc này Lục Gia Nhiên lại mở miệng vào: “Ba cô đã báo án, nhưng vốn có rất nhiều người già mất tích, chỉ trong tháng này, số lượng người già mất tích đã có hơn 30 người. Cô cảm thấy chia sẻ vụ án của mẹ cô, thì sẽ có bao nhiêu người trong cục cảnh sát đến giúp đỡ đây?” Ngừng một chút, anh ta đề nghị: “Nhan Lôi, không bằng cô cứ nhờ vả tôi đi, tôi sẽ sai tất cả vệ sĩ trong nhà họ Lục xuất phát đi tìm mẹ cô.”

“…”

Nhan Lôi trầm mặc, Lục Gia Nhiên muốn giúp cô? Cô tất nhiên sẽ không cảm thấy đây là sự trợ giúp không kèm theo điều kiện nào: “Anh giúp tôi tìm mẹ, là có yêu cầu gì sao?”

Lục Gia Nhiên nhìn chằm chằm vào cô, mở miệng nói: “Chỉ cần cô mang theo đứa nhỏ quay về, tôi cam đoan mẹ cô có thể trở về an toàn.”

“Anh đừng có nói đùa nữa.” Nhan Lôi biết anh ta không yên lòng, vì thế dứt khoát cự tuyệt: “Anh đừng tự mãn như vậy. Thứ nhất, tôi sẽ không quay về nhà họ Lục nữa. Thứ hai, tôi biết chuyện mẹ tôi lạc đường không liên quan gì tới anh (Lục Gia Nhiên trong nguyên tác từ đầu đến cuối vẫn không biết tung tích của mẹ cô). Vậy nên anh cũng đừng cảm giác chuyện anh tìm người sẽ lợi hại hơn bên phía cảnh sát.”

Lúc này, trong tai truyền tới giọng nói của ba ruột: “Con gái, đừng đồng ý với Lục Gia Nhiên. Ba sẽ báo ngay với ông Trần, chỉ cần một câu nói của ông ấy, cảnh sát toàn thành phố này đều sẽ giúp đỡ đi tìm bà ấy, vệ sĩ ở nhà họ Lục có nhiều tới đâu đi nữa, nhiều nhất cũng chỉ được bốn mươi, năm mươi người. Còn cảnh sát trong toàn thành phố này có hơn một ngàn người, chúng ta không cần phải nhận phần ân tình này.”

Ngay sau đó, quả nhiên Lục Gia Nhiên nói: “Cô cầu xin cảnh sát, nhiều nhất cũng chỉ có bốn, năm cảnh sát có thể giúp được cô. Cô xác định cô không muốn nhờ đến sự giúp đỡ của tôi?”

“Không cần.” Nhan Lôi trả lời: “Chỉ cần tôi cầu xin cựu cục trưởng Trần giúp tôi, thì cảnh sát của toàn thành phố này đều sẽ giúp tôi tìm mẹ.”

Sắc mặt Lục Gia Nhiên nháy mắt lạnh xuống.

Cựu cục trưởng Trần là ai? Toàn thành phố này chỉ có một cựu cục trưởng Trần, đó chính là Trần Trung Lương.

Không ngờ chỗ dựa vững chắc của cô lại là cựu cục trưởng Trần!

Ông Nhan cũng rất ngạc nhiên: “Lôi Lôi, con biết cựu cục trưởng Trần Trung Lương sao? Ông ấy có thể giúp đỡ nhà chúng ta?”

Nhan Lôi gật đầu: “Ba, thật không dám giấu ba chồng tương lai của con chính là cựu cục trưởng Trần, con là vợ chưa cưới của con trai ông ấy, ông ấy nhất định sẽ giúp đỡ nhà chúng ta.”

Cựu, cựu cục trưởng Trần là ba chồng tương lai của con gái mình?!

Nghe nói như thế, ông Nhan chợt hoảng sợ, ông ấy thật sự dựng người dậy, sau đó nhảy cẫng lên ngay tại chỗ!

Trời ạ, cựu cục trưởng Trần… người đó trước kia là cục trưởng của cục cảnh sát. Là lão đại của lão đại trong giới quan chức đó!

Lúc ông ấy và bà bạn già còn trẻ, thường xuyên nhìn thấy cựu cục trưởng Trần ở trên TV, đều nói cựu cục trưởng là quan lớn thanh liêm của nhân dân trong tỉnh, chỉ cần trong tỉnh ở đâu có người chết, cựu cục trưởng vừa tới, thì sẽ bắt mấy tên tội phạm giết người cho bằng hết! Cho tới hiện tại vẫn chưa buông tha cho bất kỳ tên tội phạm nào! Danh tiếng thật sự rất tốt, trong lòng dân chúng chính là một vị cứu tinh vĩ đại.

Con gái mình muốn gả cho con trai của cựu cục trưởng Trần?

Ông Nhan cảm thấy nhất định là bản thân đã nghe nhầm rồi, sao lại có thể như thế được?

Con gái còn là một người phụ nữ chưa kết hôn mà đã có con, mấy người ở thôn trên đều mắng chửi cô thậm tệ, bao nhiêu từ tục tĩu cũng nói ra hết. Sao cô có thể bước vào một nhà tốt như nhà họ Trần được?!

Cùng lúc đó Lục Gia Nhiên cũng đứng dậy, câu nói đó đã hoàn toàn chọc giận anh ta: “Nhan Lôi, cô đừng có rượu mời không uống mà lại muốn uống rượu phạt!”

Nhan Lôi mở trừng hai mắt, cô nói sai ở chỗ nào à? Cô chỉ cảm thấy Lục Gia Nhiên cứ kỳ lạ làm sao: “Tôi chỉ nói ba chồng tương lai của tôi sẽ giúp tôi tìm tung tích của mẹ mình, những lời này có vấn đề gì sao? Đây chỉ là lời nói thật thôi mà.”

“Cô đừng quên Lỗi Lỗi là con trai của ai!” Lục Gia Nhiên tức giận đến mặt đỏ rần, người phụ nữ của mình muốn dẫn con mình đến chỗ người khác? Ngang nhiên đội nón xanh cho mình? Sao anh ta có thể nhẫn nhịn cho được!

Nhan Lôi vô tội nói: “Tôi vẫn chưa quên, nhưng thứ nhất, Lỗi Lỗi hoàn toàn không chấp nhận một người ba như anh, tôi cũng không đối xử với anh như ba của con trai mình. Thứ hai, tôi với Trần Bạc Vũ là tâm đầu ý hợp, cựu cục trưởng Trần đối xử với tôi cũng rất rất tốt. Con trai tôi bây giờ được nhà họ Trần xem như bảo bối trong lòng bàn tay, là thịt là máu trong tim họ. Tôi lấy người tôi yêu không phải là chuyện đương nhiên sao?”

Ở trong mắt cô, loại hành vi quấy rối này của Lục Gia Nhiên mới xem là chuyện kỳ lạ.

Cô chỉ vâng theo sự lựa chọn trong lòng mình, đi một con đường hoàn toàn trái ngược với nguyên chủ. Buông tay đoạn tình cảm máu chó này, đi yêu người thật sự đáng giá để yêu. Đây mới là con đường của cô.

“…”

Nghe một tràng như thế, trong phòng xuất hiện khoảng yên tĩnh ngắn ngủi.

Tiếp theo “Bang!!” một tiếng, ghế dựa đổ. Lục Gia Nhiên bỗng nhiên b.ắn ra, đi tới bên cạnh cô, nhanh chóng nắm chặt cổ áo cô, trong mắt là lửa giận vô tận.

“Nhan Lôi. Cô —— đang —— tìm —— chết!” Lục Gia Nhiên gằn từng tiếng đầy mạnh mẽ.

Cùng lúc đó, vệ sĩ riêng của nhà họ Lục cũng vọt vào, bao vây hai ba con cô.

Nhan Lôi nhìn thoáng qua hai bên trái phải, cô không có chút sợ hãi nào, chỉ trầm giọng nói: “Lục Gia Nhiên, anh phải biết hậu quả của việc giam giữ tôi trái phép là gì chứ? Anh, đã suy nghĩ qua chưa?”

Ánh mắt Lục Gia Nhiên khẽ động, hai bên giằng co.

Nhan Lôi nhìn thời gian một chút, tiếp tục kéo dài: “Tôi cho anh biết, anh đừng nghĩ tôi là người có sự tồn tại như có như không. Nếu tôi đột nhiên biến mất, kẻ bị tình nghi đầu tiên sẽ là Lục Gia Nhiên anh đó, đến lúc đấy cảnh sát toàn thành phố này cũng sẽ không bỏ qua cho anh… Anh, thật sự muốn đối đầu với cảnh sát sao?”

Cuối cùng Lục Gia Nhiên cũng bình tĩnh lại sau trận nổi giận vừa rồi, nhưng bình tĩnh không có nghĩa là buông tay, mà anh ta càng điên cuồng uy hiếp: “Nhan Lôi, có tôi ở đây, cả đời này cô chỉ có thể làm người phụ nữ của tôi, không thể gả cho những người khác!”

“Tư tưởng của anh thật sự có vấn đề.” Nhan Lôi cười lạnh nói: “Tôi là đồ vật riêng tư của anh sao? Hay sủng vật được nuôi dưỡng? Anh dựa vào cái gì mà hạn chế tự do của tôi.”

“Cô là người phụ nữ của tôi!”

“Ha. Tôi chỉ thuộc về chính tôi, không có phần nào thuộc về anh cả.”

“Nhưng tôi có thể khiến cô không bước ra khỏi cửa lớn này!”

Giọng điệu uy hiếp của Lục Gia Nhiên trước sau như một, anh ta tuyệt đối không thể để cô dễ dàng gả cho người khác.

Lúc này ông Nhan đã nhìn ra con gái và Lục Gia Nhiên đang oán giận lẫn nhau. Ông ấy vội vàng chạy ra dập lửa: “Cậu Lục, con gái của tôi còn trẻ không hiểu chuyện, mong cậu đại nhân đại lượng…”

“Ba, chúng ta không cần phải van xin gì cả.” Nhan Lôi cười lạnh nói: “Lục Gia Nhiên, hành động đêm nay của anh, đã bị cấu thành tội giam giữ trái phép.” Ngừng một chút, cô buồn cười nói: “Tôi còn tưởng rằng anh có thủ đoạn tày trời gì, thì ra khi đối xử với người phụ nữ không yêu anh, anh chỉ muốn quấn quít chặt lấy họ, chỉ đơn giản dùng cách uy hiếp, làm nhục, lên mặt dọa nạt người khác, anh đúng thật là con cọp giấy.”

“…”

Trong mắt của Lục Gia Nhiên lóe ra sự tàn nhẫn khiến người khác sợ hãi: “Cô đừng tưởng rằng, tôi thật sự không dám đụng vào cô.”

“Anh đụng đi.” Nhan Lôi trợn trừng hai mắt, nhìn xem coi anh có bao nhiêu bản lĩnh!

Cuối cùng kiên nhẫn cũng bị bào mòn đi hết. Quả nhiên, Lục Gia Nhiên nhanh chóng túm lấy cổ áo cô, uy hiếp: “Nhan Lôi, tôi sẽ không để con mình gọi người khác là ba. Bây giờ tôi sẽ đếm ngược từ mười xuống, nếu cô không xin lỗi, cộng với đồng ý mang đứa nhỏ quay về nhà, vậy thì đêm nay, cô với ba cô hai người đừng hòng nghĩ tới việc rời khỏi nhà tôi.”

Kết quả anh ta vừa dứt lời.

“Ò e ò e.”

Một chiếc xe cảnh sát bỗng nhiên tới trước cửa nhà họ Lục.

Lục Gia Nhiên đếm ngược còn chưa nói ra khỏi miệng, đã sửng sốt đứng ngay tại chỗ.

Vệ sĩ của nhà họ Lục còn chưa phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy cửa lớn của xe cảnh sát vừa mở ra, có một ông lão hơn sáu mươi tuổi bước xuống.

Mặc dù ông ấy chỉ là một ông lão, vết nhăn phủ đầy dưới bọng mắt, tóc trên trán cũng đã bạc đi không ít. Nhưng cả người ông ấy vừa đứng ở nơi này, giống như một pho tượng, tượng trưng cho sự oai phong và pháp chế.

Đám vệ sĩ nhìn tới ông lão này, đều câm như hến. Bởi vì từ lúc bọn họ bắt đầu mặc tã, đã biết cục trưởng cục cảnh sát trước kia tên là Trần Trung Lương. Ông Trần chính là báu vật trấn thủ trong lòng người dân thành phố, không có ai dám lỗ mã.ng trước mặt ông ấy.

Dù nhà họ Lục có tiền đi nữa… cũng không dám làm trái pháp luật kỷ cương. Ở trước mặt cựu cục trưởng của cục cảnh sát, không có một người nào, không có một vệ sĩ nào dám bước về trước một bước… Đâu phải ai cũng không muốn sống đâu.

Tiếp theo, một bé con ngập mùi sữa cũng nhảy xuống xe cảnh sát, đôi mắt như hạt châu đang đảo qua đảo lại: “Ông ơi, chính là ở chỗ này!” “Vừa rồi mẹ nói với cháu, chắc chắn là mẹ  bị nhốt ở chỗ này!” “Chú Lục đáng giận kia còn đánh mẹ cháu!”

“Hừ!”

Còn dám bắt cóc con dâu của ông ấy?!

Màu mắt của ông Trần Trung Lương trầm xuống, sau đó đi vào.

Lúc này Lục Gia Nhiên còn đang nắm cổ áo của Nhan Lôi, bởi vì chuyện bất ngờ xảy ra, anh ta đã quên buông ra, lại thấy mấy cảnh sát nhân dân đang nghênh ngang đi từ cửa vào.

Lúc này anh ta mới thật sự như thấy quỷ, bởi vì đi theo sau mấy cảnh sát đó đúng thật là Trần Trung Lương, cựu cục trưởng Trần mà anh ta tuyệt đối không đắc tội nổi, thế mà lại đích thân tới đây.

Mắt thấy viện binh của mình tới rồi, Nhan Lôi mỉm cười: “Lục Gia Nhiên, hiện tại anh đã biết nơi đây không như những gì anh nói chưa? Nếu anh thiếu hụt ý thức về pháp luật, hiểu luật mà vẫn phạm luật, thì phải ngồi xổm trong đồn cảnh sát mấy ngày, mới biết được tốt xấu.” 

Lục Gia Nhiên buông lỏng tay ra, bởi vì trên tay anh ta đeo một bộ còng tay.

Cái ánh mắt được gọi là nghiêm khắc, lạnh như băng kia, lúc này trong nháy mắt đã trở nên vô cùng ảm đạm, thân phận tổng tài bá đạo cũng mỏng manh tựa như một trang giấy mà thôi. 

“…”

Vì thế đêm đó, nam chính Lục Gia Nhiên trong nguyên tác ngồi tù với tội danh giam giữ phi pháp và tổn hại đến thân thể người khác, bị phán tạm giam mười ngày.

Không ai dám nộp tiền bảo lãnh thay cho Lục Gia Nhiên, bởi vì bị ông Trần tự mình bắt được, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ. Cậu cả nhà họ Lục phạm pháp phải ngồi tù, toàn thành phố bỗng trở nên xôn xao.

Ông Trần đã ngoài năm mươi nhưng vẫn dạy cho người dân toàn thành phố một bài học, cho dù bạn có nhiều tiền đến cỡ nào, cũng phải tuân theo pháp luật.

Không có con nhà giàu hay con nhà quan nào có thể vượt lên trên cả pháp luật, những tổng tài bá đạo dùng mánh khóe để làm trái pháp luật loạn kỷ cương trong mấy tiểu thuyết tổng tài chỉ là tưởng tượng cả thôi. Nếu một quốc gia để mặc cho một cá nhân nào đó chà đạp luật pháp, không nhìn tới pháp trị*, thì một quốc gia như vậy không tính là quốc gia, mà chỉ là nhà thôi. Xã hội đó cũng không phải là xã hội, mà là xã hội đen.

*Pháp trị: Những quốc gia trừng trị bằng pháp luật.

Tất nhiên, mặt mũi của Lục Gia Nhiên đều mất hết cả rồi.

Từ đây về sau nhà họ Lục ở trước mặt giới nhà giàu sẽ không ngóc đầu lên được nữa, chuyện này tạm dẹp xuống không nhắc tới.

Chuyện cấp bách hiện tại của Nhan Lôi là phải tìm ra bà cụ nhà họ Nhan.

Bình luận

Truyện đang đọc