CÙNG BA BA XUYÊN NGƯỢC VĂN PHÁ ÁN

Tối hôm đó, Trần Bạc Vũ gặp một cơn ác mộng.

Trong giấc mộng, anh đang đứng ở trên đập chứa nước, còn Lôi Lôi thì đang đi ở trước mặt anh.

Anh vội vàng la lên, nhưng Lôi Lôi lại dang hai cánh tay ra, không hề quay đầu lại. Anh nhìn theo ánh mắt của cô mà nhìn về phía trước, nhất thời trái tim của anh như ngừng đập. 

Cách đó không xa, có một người đàn ông đang cầm súng chĩa về phía cô, khuôn mặt của người này rất mơ hồ, giọng nói hết sức hung ác: “Trần Bạc Vũ, mày coi chừng, tao sẽ giết cô ta.”

“Không được!” Anh mở to miệng, rõ ràng là anh đã dùng hết sức để la lên, nhưng anh lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. 

“Leng keng!” Một tiếng, đối phương bỏ viên đạn vào trong buồng đạn rồi lập tức nhắm thẳng vào Nhan Lôi.

Một cơn gió rét lạnh thổi qua đập chứa nước, dòng sông chảy cuồn cuộn gầm thét, mà anh lại chẳng thể nhúc nhích, cả người như rơi vào hố băng. 

Giây kế tiếp, tên hành hình nổ súng, tiếng súng phá vỡ màn đêm tối giống như một thanh kiếm sắc bén vậy. 

Trong nháy mắt, trái tim cứ như vỡ vụn, anh đã không còn biết bản thân mình là ai, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại bóng tối vô biên. 

“Lôi Lôi!” Anh liều mạng gọi tên cô, nhưng trong lúc hốt hoảng, anh đã tỉnh dậy.

Ngoài cửa sổ, bóng tối dần dần lộ ra một chút ánh sáng, ánh nắng ban mai mờ nhạt đó tựa như bọt màu xanh da trời ở bờ biển vậy. 

Trần Bạc Vũ ngồi dậy, lúc này anh mới phát hiện cả người anh toàn là mồ hôi, nỗi sợ hãi ở trong giấc mộng vẫn còn đó. 

Bên trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu tích tắc của cây kim đồng hồ báo thức, và cảm giác mờ mờ ảo ảo không thật. 

Anh thở phào nhẹ nhõm, thật may đó chỉ là một cơn ác mộng.

Lúc này, Nhan Lôi đẩy cửa vào, cô giẫm chân trần lên sàn nhà: “Bạc Vũ, anh sao thế?”

“Không sao.”

“Vậy khi nãy anh gọi tên em làm gì?”

“Anh gặp một cơn ác mộng, không sao nữa rồi.”

Nhan Lôi nhíu mày lại: “Sao anh lại đổ nhiều mồ hôi thế này?”

Vừa nghe cô nói vậy, anh mới phát hiện ra quần áo của anh đã ướt đẫm: “Để anh xuống giường, lau một chút.”

“Anh đừng cử động loạn.” Nhan Lôi mang giày vào xong, cô chủ động tới giúp bạn trai nhà mình. Tay của anh vừa mới làm phẫu thuật xong, hai cánh tay cũng bị bọc lại chặt nên anh hoàn toàn không thể tự mình c.ởi quần áo, vì vậy cô đã nói với anh: “Để em lau người giúp anh!”

“…”

Khuôn mặt của người nào đó đỏ lên một cách khả nghi: “Để anh gọi điều dưỡng tới giúp anh lau là được rồi.”

Lúc Nhan Lôi nhận ra thì đã có hơi muộn màng, mặt cô cũng có hơi nóng: “Anh nói ông lão điều dưỡng kia sao? Khi nãy em vừa mới thấy ông ấy ở trên hành lang, ông ấy đã ngủ say rồi. Ban ngày người ta chăm sóc anh đã cực lắm rồi, ban đêm cũng không nên quấy rầy ông ấy ngủ, để em làm!”

Trần Bạc Vũ không thể làm gì khác hơn là quay mặt đi chỗ khác, tỏ ý ngấm ngầm đồng ý. 

Nhan Lôi cũng có chút thẹn thùng, cô lấy một chậu nước tới và giúp anh c.ởi quần áo ra.

Cô cầm khăn lông, lau qua cơ thể anh, đầu tiên là cổ, tiếp đến là ngực, rồi lau thẳng xuống một đường, quần của anh cũng bị cởi ra, anh đang chảy rất nhiều mồ hôi.

Mặc dù cảnh tượng này khó có thể miêu tả… Nhưng cô thật sự không làm được, vô lễ, không được nhìn, đáng ghét! Đường cong của phần bắp thịt này, chỉ cần liếc mắt cũng biết cơ thể tràn đầy lực lưỡng của anh, mỗi một tấc đều mang màu sắc động lòng người, lại còn rất săn chắc. 

Nhìn nó, cô lại bắt đầu cảm thấy ngưỡng mộ. Đến khi cô chú ý tới khía cạnh khác, thì trong lòng cô lại rung động.

Chà, Khổng Tử đã nói gì? 

Thực sắc tính dã!

Bạn trai cô quá đẹp trai, dáng người cũng rất chuẩn, cô mà trở thành một cô gái ham sắc đẹp thì anh cũng sẽ không trách cô, phải không?

Sau khi giúp anh lau toàn thân xong, cô thẹn thùng giúp anh mặc quần áo bệnh nhân vào lại, rồi đỡ anh lên giường.

Khi cô vừa định rời đi, Trần Bạc Vũ lại đưa tay ra mà ôm lấy cô, anh nói với vẻ có chút mệt mỏi: “Em ngủ với anh một lúc đi, trời cũng sắp sáng rồi.”

“Được, anh đừng cử động loạn, em ngủ bên cạnh anh.” Cô cẩn thận né cánh tay và tay của anh ra, rồi mới yên tâm nằm vào trong lòng ngực của anh, cô khẽ ngẩng mặt lên, đối diện với cái cằm cương nghị, chắc nịch của người đàn ông. Nhìn lên phía trên nữa là con ngươi sâu thẳm không thấy đáy của anh. Trong chốc lát, trong đầu cô không ngừng hiện lên cảnh tượng mới vừa rồi, cô lập tức hỏi anh: “Vóc dáng của anh không tệ tí nào, anh nói em nghe thử sao anh giữ được dáng người thế?” 

Nhan Lôi quyết định lấy bí quyết tập thể dục từ anh. 

Trần Bạc Vũ khẽ mỉm cười, khi anh ôm cô, tâm trạng của anh lập tức trở nên tốt hơn nhiều, thế nên anh nói: “Lôi Lôi, sau này, vào mỗi buổi tối, em vận động với anh nhiều một chút, có thể cơ thể của em mới có thể khỏe khoắn hơn.” 

Từ trước tới giờ, anh luôn bạn tâm đến xương cốt thân thể của cô, vì Lôi Lôi sinh thiếu tháng nên bẩm sinh cô yếu đuối, không rèn luyện là không được.

??? Vận động nhiều một chút? Cô đỏ mặt, lúc này cô ho một tiếng, nằm trong ngực anh: “Bạc Vũ, tốt hơn hết là anh nên kiềm chế lại một chút, chúng ta vẫn chưa thật sự kết hôn với nhau mà.”

Trần Bạc Vũ tỏ ra nghi ngờ: “Chúng ta đi ra ngoài chạy bộ thì có liên quan gì tới việc kết hôn?”

“…”

Bà nội anh! 

Hóa ra chỉ là ra ngoài chạy bộ với nhau thôi!

Cô còn tưởng rằng vận động với nhau, là cái ý đó chứ! Xí!

Người nào đó cười không ra nước mắt, mọi người nói xem trên thế giới này, tại sao lại có thể có một người đàn ông cứng nhắc như sắt thép thế chứ?

***

Tới khi trời hừng sáng, Nhan Lôi phải nói lời tạm biệt với anh. 

Như đã nói hôm qua, hôm nay là ngày mà cô chính thức gia nhập đại đội điều tra hình sự trinh sát nên không thể chậm trễ.

Thấy cô phải đi, thái độ của Trần Bạc Vũ trở nên khác thường, anh bắt đầu lải nhải với cô: “Trời tối em nhớ quay về sớm một chút, đừng đi đến những nơi nguy hiểm một mình. Nhớ, bất kể là thực hiện nhiệm vụ gì, em nhất định phải gọi điện thoại báo cho anh biết.” 

“Em biết rồi, em biết rồi, em cũng không phải là con nít lên ba.”

Vừa nói xong, cô quay sang hôn lên trán anh một cái.

Kết quả là Trần Bạc Vũ di chuyển cơ thể, để nụ hôn trên trán này di dời xuống môi. 

Ô... Dùng lực ghê nha!

Kĩ thuật hôn linh hoạt này là anh học được từ cô sao?

Cô cũng không thể không đáp lại sự dịu dàng, bá đạo của anh, thỉnh thoảng đóng vai cô vợ nhỏ của ông chủ cũng thú vị thật. 

Nhưng mà… Lúc này cánh cửa ở phía sau từ từ mở ra, vì hai người hôn quá nhập tâm nên cũng không phát hiện ra là ba ruột tới!

Mở cửa ra, đối diện với cái cảnh hữu tình này, ông Trần suýt chút nữa bị sặc, ngọn lửa trong Nhan Quốc Hoa lập tức bùng lên cao. Chết tiệt, hai người bọn họ quên mất chỗ này là bệnh viện sao? 

Hai cái tay của thằng nhóc này cứ như hai cái móng heo vậy, cái miệng còn chưa chịu ngừng!

“Chú xấu xa, mau buông mẹ cháu ra!”

Anh bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa xông tới, đúng là không biết xấu hổ! Đứa con gái lớn chưa chồng nhà ông vẫn cần mặt mũi đấy! [Trần Bạc Vũ: Hả?]

Nghe thấy giọng nói đó, Nhan Lôi rời khỏi cái ôm của anh giống như lò xo vậy.

“Ba, sao hai người lại tới đây?” Trần Bạc Vũ mím môi, bên mép vẫn còn dư âm của cô.

Ông Trần nở nụ cười hiền từ, lúc này ông kéo lấy bàn tay nhỏ bé của anh nhỏ rồi nói với giọng vô cùng hòa nhã: “Tiểu Nhan, hôm nay cháu đi nhận chức, nên bọn ta tới để đón cháu tới cục cảnh sát, cũng thuận tiện đưa anh bạn nhỏ này qua đó quan sát vụ án một chút.”

“Ba, sao ba lại dắt theo đứa trẻ tới quan sát vụ án chứ?”

Trần Bạc Vũ cảm thấy lời này của ông ấy rất kỳ lạ, con nít năm tuổi có thể hiểu được gì chứ? 

“Để cho cậu bé tới xem một chút cũng không sao, con nít nhà chúng ta cần đào tạo kiến thức về điều tra hình sự trinh sát ngay từ nhỏ. Lỗi Lỗi, cháu nói có đúng hay không?” Ông ấy thừa nước đục thả câu. 

“Đúng vậy đúng vậy, cháu thích nghe ông kể về những vụ án nhất!” Nhan Quốc Hoa bĩu môi, cố gắng lộ ra dáng vẻ đáng yêu.

Thực tế là bên trong nổi gân đen, lão cáo già họ Trần này là một người có đầu óc không được bình thường. Sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ nhìn thấu ông phải không? Chết tiệt, đóng vai trò ông cháu cùng với lão hồ ly này thật khó khăn!

Vì vậy hai ông cháu đã đưa Nhan Lôi tới đó. 

***

Đến cục thành phố, sau khi Nhan Lôi hoàn tất thủ tục nhậm chức, cô lập tức đi tới đội điều tra hình sự trinh sát số 2 để báo cáo, cấp trên trực thuộc của cô là đội trưởng Lý.

Đại đội điều tra hình sự trinh sát của cục thành phố nằm ở tầng cao nhất của tòa cảnh sát, tổng cộng chỉ có năm phòng làm việc, một trong những phòng đó có treo bảng Hình sự số 2, phòng đó chính là đội điều tra hình sự trinh sát số 2 do đội trưởng Lý phụ trách.

Cô đẩy cửa ra và bước vào, thì phát hiện đội trưởng Lý đang tiếp đón một vài vị cảnh sát lạ mặt. Thấy cô tới, đội trưởng Lý lập tức bước vòng ra từ sau bàn làm việc và nói: “Tiểu Nhan, cô tới thật đúng lúc, vị này là sở trưởng Ngô, trực thuộc vùng XX. Cô tới đây nghe một chút, rất có thể là tên Tiêu Văn Đông này còn mang trên người tội giết những người khác!”

“Cô chính là cảnh sát Nhan?” Vị cảnh sát trẻ đi cùng tỏ ra rất kích động: “Nghe danh cô đã lâu, thám tử điên của cục thành phố! Bông hoa của chính nghĩa!”

Sở trưởng Ngô cũng ríu rít khen ngợi cô: “Tôi đã sớm nghe nói cục thành phố có thể phá được nhiều vụ án như vậy, cũng là nhờ có cảnh sát Nhan, không ngờ Tiểu Nhan đây lại xinh đẹp và trẻ như vậy. Đúng rồi, Tiểu Nhan, cô có bạn trai chưa?”

“Thôi nào, sở trưởng Ngô, tôi có thể nói cho anh biết, Tiểu Nhan tài sắc vẹn toàn, là một cành hoa của cục thành phố chúng tôi, cảnh sát Tiểu Trần nhà chúng tôi đã chiếm cô ấy cho riêng mình rồi!” Đội trưởng Lý thay cô cản cuộc xem mắt. Con dâu của cựu cục trưởng, đừng hòng ai mơ đến. 

Nhan Lôi bối rối, cô cũng không biết bản thân nổi tiếng đến như vậy, sau đó cô đảo mắt nhìn một vòng rồi nói: “Đội trưởng, rốt cuộc là vụ án mạng gì vậy?”

“À, đúng rồi, cô tới đây tới đây, chúng ta bàn chính sự.” Đội trưởng Lý nói một cách nghiêm nghị: “Tối qua sở trưởng Ngô có lật hồ sơ của nhà họ Phương, kết quả phát hiện vào năm Tiêu Văn Đông mười lăm tuổi, ông ngoại của anh ta là Phương Lợi Hoa đã đi lạc, đến nay đã hơn hai mươi năm. Hiện tại, chúng tôi nghi ngờ, năm đó ông ngoại của anh ta không phải là đi lạc, mà là bị đứa cháu trai điên này bí mật sát hại!”

Khu vực dưới quyền quản lý của sở trưởng Ngô cũng chính là quê của Tiêu Văn Đông. Khi nói đến sự kiện nảy, sở trưởng Ngô cảm thấy thẹn trong lòng: “Ban đầu, vụ án đó là do tôi nhận. Người báo án cũng chính là tên Tiêu Văn Đông này, lúc ấy cậu ta còn tên là Tiêu Kiến Đông. Tôi thấy cậu ta là một học sinh trung học 15 tuổi, cũng không khả năng nói dối, nên tôi đã không nghi ngờ cậu ta.” 

“15 tuổi?” Nhan Lôi hoảng hốt: “Vậy nó đã là chuyện của hai mươi mốt năm trước?”

Sở trưởng Ngô gật đầu, căn phòng làm việc lập tức trở nên yên tĩnh. Một tên điên mới 15 tuổi đã dám giết hại ông ngoại ruột của mình, bây giờ lại còn đang trồi trên đống thuốc nổ không rõ số lượng, vậy, vậy là anh ta đã phạm phải tội ác khủng khiếp gì thế này? Đúng thật là không thể tưởng tượng được.

Nhan Lôi cảm thấy tình hình vô cùng nghiêm trọng: “Đội trưởng, ông thu xếp nhiệm vụ cho tôi đi, bây giờ tôi có thể làm gì?”

Đôi trưởng Lý đưa một xấp tài liệu cho cô, tất cả đều là tài liệu của người bị hại cho vay ở khuôn viên trường: “Tiểu Nhan, trước mắt là cô tới Đỉnh Đại để tìm manh mối đi, trong phòng trò chuyện của Tiêu Văn Đông vẫn còn năm con giáp chưa hiện nguyên hình, bây giờ chúng tôi nghi ngờ năm con giáp còn lại đang lẩn trốn trong đám người này.”

Cô cầm lấy tài liệu: “Vậy còn bên núi Nam Sơn?”

Đội trưởng Lý trả lời cô: “Bên núi Nam Sơn liên quan đến chất nổ không rõ số lượng. Để đề phòng, sở tỉnh quyết định quân đội và đại đội cảnh sát đặc nhiệm sẽ tới tiếp quản vào phong tỏa ngọn núi lại. Vì chỗ đó quá rộng nên phía quân đội định điều tới ba trung đoàn để tiến hành tìm kiếm trên toàn diện. Dự là sẽ phải mất ba tuần mới có thể lục soát hết cả ngọn núi.”

Nhan Lôi gật đầu, hiện tại cũng chỉ đành như vậy. 

Mặc dù bọn họ không bắt được Tiêu Văn Đông, nhưng ít nhất là không thể để cho người này thoát khỏi núi Nam. Nếu không thì sẽ gây họa khôn lường!

Bao vây kẻ tình nghi, việc còn lại là giày vò lẫn nhau! So độ kiên nhẫn! Xem ai có thể chống đỡ được đến cuối cùng!

***

Cùng lúc đó.

Ông Trần đưa anh bạn nhỏ đến khoa kiểm tra dấu vết, trưởng khoa Lưu, trưởng khoa của khoa kiểm tra dấu vết đã tiếp đón bọn họ.

Cái gọi là kiểm tra dấu vết, chính là tiến hành giám định khoa học đối với tất cả vật chứng phạm tội ở hiện trường. Mà trong vụ án đánh bom ở trên núi Nam, vật chứng phạm tội rõ ràng nhất chính là thuốc nổ.

Trưởng khoa Lưu đưa bản báo cáo xét nghiệm cho ông Trần xem: “Đã xác định ngòi nổ là hàng của Miến Điện, ngày sản xuất là tám năm trước. Nhà sản xuất ở Miến Điện nói hồ sơ của người bán đã bị thất lạc vào tám năm trước rồi.”

“Đã xác định nguồn gốc của ngòi nổ, vậy thuốc nổ thì sao?” Ông Trần hỏi.

Bọn họ đã phát hiện ra tổng cộng 500kg lượng thuốc nổ ở trên núi Nam Sơn, đây cũng không phải là một con số nhỏ.

Trưởng khoa Lưu lắc đầu: “Nguồn gốc của thuốc nổ thì vẫn chưa rõ, chủ nhiệm Cố của sở tỉnh nói thành phần thuốc nổ trong mìn nổ chậm có hơi khác so với ở trong nước, nên nghi ngờ nó là hàng buôn lậu. Trong mìn còn có nitroglycerin, cái chất này rất dễ nổ, thế nên việc vận chuyển vô cùng khó khăn, nên chúng tôi nghi ngờ là Tiêu Văn Đông có đường dây buôn lậu riêng.” 

“Không phải là Tiêu Văn Đông tự mình buôn lậu thuốc nổ đâu.” Ánh mắt của ông Trần như ngọn đuốc: “Số dư còn lại ở trong tài khoản của Tiêu Văn Đông cũng không còn bao nhiêu, căn nhà cũng bị phá dỡ, giá rẻ. Nếu nói cậu ta vì tiền mà buôn lậu thuốc nổ, kéo dài suốt tám năm, thì ít nhất bây giờ cậu ta cũng phải là một triệu phú rồi chứ. Loại người này có lòng tự ái rất cao, nên khi có tiền thì không thể giấu được, nhất định phải khoe ra bên ngoài mới được.”

Tâm tính của cái tên Tiêu Văn Đông này có thể dùng một câu để nói tóm lại, tâm cao hơn trời, mệnh thì thấp hèn. 

Loại người này bị người khác chèn ép, ức hiếp lâu ngày, nếu là có một ngày phát đạt, thì nhất định sẽ quăng tiền ở ngay trước mặt kẻ thù, cho người khác thấy Tiêu Văn Đông đây cũng là một ông lớn.

Đằng này anh ta không khoe mình giàu, điều này cho thấy thật ra thì anh ta không hề giàu có.

“Vậy ông thấy thế nào?” Trưởng khoa Lưu tỏ ra khiêm tốn mà xin lời chỉ bảo từ ông Trần. 

“Thuốc nổ của Tiêu Văn Đông là do người khác cho cậu ta, chính người này mới có đường dây buôn lậu.” Ông Trần dừng lại một chút, ông ấy như nghĩ tới điều gì đó, nên hỏi: “Buôn lậu thuốc nổ với số lượng nhiều như vậy, mọi người nói xem là dùng để làm gì?”

Khi ấy chỉ có trưởng khoa Lưu và anh bạn nhỏ Nhan Lỗi ở đó, nhưng ông Trần lại cố ý nói “mọi người”, rõ ràng là ông ấy đang hỏi ý kiến cá nhân hai người bọn họ. 

Trưởng khoa Lưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng lẽ bọn họ muốn làm phần tử kh.ủng bố quốc tế sao?”

“…” Anh bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa trợn trắng mắt, phần tử khủ.ng bố quốc tế giản dị đến thế sao? Hơn nữa vừa liếc qua thành phần thuốc nổ là đã biết ngay, rõ ràng nó là loại thuốc nổ dùng để phá núi mà người ta thường dùng trong công trình, trong sách hướng dẫn cũng ghi rõ ngòi nổ là dùng để phá núi đào mỏ.

Mà phần tử k.hủng bố lại thích dùng mấy loại cô đọng kia mấy loại. Như vậy mới có thể tiện mang theo, vận chuyển thịt người.

“Lỗi Lỗi, ý của cháu thế nào?” Ông Trần quay sang hỏi ý kiến của người bạn nhỏ.

Nhan Quốc Hoa cũng không keo kiệt: “Ông ơi, lần trước cháu thấy ở trên tivi, gần đây cảnh sát bắt được một nhóm người đang bí mật khai thác mỏ! Tịch thu được rất là nhiều thuốc nổ giống vậy đó ạ!”

Phải rồi! Bí mật khai thác mỏ! 

Trưởng khoa Lưu vỗ trán, sao ông có thể quên mất điều này chứ! 

Chỗ nào buôn lậu thuốc nổ nhiều nhất trên cả nước? Trả lời là mỏ đen trên núi. Hằng năm lượng thuốc nổ nhập lậu ở trên cả nước, đa số đều bị tịch thu tại mỏ đen trong quá trình kiểm tra. 

Dựa vào thống kê chưa đầy đủ, để bí mật khai mở một quặng mỏ, cần ít nhất năm tấn thuốc nổ trở lên. Mà năm ngoài, trên địa bàn tỉnh của bọn họ đã tóm được năm mỏ trái phép, tịch thu hơn năm mươi tấn thuốc nổ trái phép!

Ông Trần cũng gật đầu, ông ấy nói một cách điềm tĩnh: “Ông gọi điện thoại cho sở tỉnh, để bọn họ đối chiếu với số thuốc nổ trái phép mà họ đã tịch thu được trong phạm vi toàn tỉnh, xem thử có tương tự mẫu không.”

“Được!” Trưởng khoa Lưu lập tức đi ra ngoài để gọi điện thoại. 

Chẳng qua là khi trưởng khoa Lưu vừa rời đi, trong khoa kiểm tra dấu vết chỉ còn lại mỗi hai ông cháu bọn họ, và ông Trần thì đang uống trà một cách điềm tĩnh.

Trong chốc lát, bầu không khí trở nên khá lúng túng. Đột nhiên Nhan Quốc Hoa có cảm giác khi nãy ông đã bàn về chuyện mỏ trái phép một cách vô cùng thành thục, hoàn toàn không giống như một đứa trẻ năm tuổi. Ông muốn tìm một đề tài khác để đánh trống lảng, kết quả lại phát hiện, ông nói gì cũng sẽ lộ ra vẻ trưởng thành. Mà cũng không thể trò chuyện với ông Trần về phim hoạt hình mà phải không? Càng trò chuyện thì sẽ lại càng lộ ra nhiều hơn.  

Thế nên ông chỉ có thể cười giải thích: “A ha ha, ông ơi, khi nãy, chẳng qua là cháu nói bậy, không lẽ nó thật sự là thuốc nổ dành để phá núi đào mỏ ạ?”

“Cháu nói rất đúng đấy.” Ông Trần nhìn ông với ánh mắt đầy dụng ý sâu xa: “Lỗi Lỗi, cháu không cần lo việc ông sẽ không tin cháu, mỗi một câu mà cháu nói, ông đều nghe hết. Con trai ông và mẹ cháu… Sẽ nhanh chóng kết hôn với nhau thôi, đã là người một nhà thì phải tin tưởng lẫn nhau. Cháu nói có đúng không?”

“Đúng vậy, ông ơi, ông vẫn luôn tin tưởng cháu!” 

Đồng chí Nhan Quốc Hoa cố gắng tỏ ra dễ thương, trông không thể trong sáng hơn, nhưng thực chất là một tay lão luyện.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại một chút về hàm ý bên trong lời này, thì ông không kiềm được mà đổ mồ hôi như suối chảy. Ông Trần cứ như đang nhắc nhở với ông: “Đều là đồng đội trên chiến hào, giả bộ cái gì mà giả bộ?”

Nghĩ tới đây, Nhan Quốc Hoa thật sự không thể ở lại đó thêm được nữa, vì vậy ông đã nhảy xuống khỏi băng ghế: “Ông ơi, cháu vào nhà vệ sinh một lát!”

Vừa nói xong, ông lập tức chạy ra khỏi phòng làm việc.

Ôi, ông cáo già họ Trần ấy đúng thật là một người thông minh, ông ấy còn khó đối phó hơn bất kỳ lãnh đạo nào mà ông đã từng gặp trước đây. Rõ ràng là trong lòng ông ấy hiểu rõ hơn ai hết, nói chuyện cũng chặt chẽ. Nhìn thấu nhưng lại không nói toạc ra, để bản thân phải tự ước chừng xem ông ấy biết được bao nhiêu, và để bản thân không thể đoán ra được. Đây chính là phong cách lãnh đạo cũ, thông thạo chiến thuật tâm lý một cách xảo quyệt!

Anh bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa cảm thấy mình đã gặp phải một tên cáo già mà từ trước tới nay ông mới gặp, hơn nữa con gái ông lại còn đang nằm trong tay con trai nhà người ta. Chậc chậc chậc, khó hành động rồi đây!

Nhưng nhờ hai ông lão bọn họ kết hợp lại với nhau, mà họ đã làm rõ được phương hướng điều tra.

Rất nhanh, trưởng khoa Lưu đã vội vã quay trở lại và nói cho bọn họ biết, đúng như dự đoán là dùng để khai thác mỏ trái phép!

Hóa ra, thành phần thuốc nổ mà Tiêu Văn Đông chôn ở trên núi Nam Sơn trùng khớp với thành phần thuốc nổ của một mỏ đốt trái phép mà năm ngoái bên kia đã kiểm tra và tịch thu tang vật. 

Dựa vào lời khai của ông chủ đang ở trong tù, ông ta thông qua thị trường ngầm, mua được thuốc nổ từ một người có biệt danh là [anh Ngưu]. Vốn dĩ cũng có rất nhiều ông chủ khai thác mỏ trái phép tới tìm người tên Ngưu ca này để làm giao dịch. 

Anh Ngưu ư? 

Cùng lúc, Nhan Quốc Hoa và Trần Trung Lương đều ý thức được rằng cái biệt danh này không đơn giản.

Ngưu = Sửu Ngưu.

Chẳng lẽ là [Sửu Ngưu] trong mười hai con giáp đã giao thuốc nổ cho Tiêu Văn Đông sao?

Bình luận

Truyện đang đọc