CƯNG CHIỀU ĐỘC NHẤT

Tiếng gió bên ngoài rất lớn, cuối cùng mưa cũng rơi, từng tiếng lách tách như những giọt nước lăn từ bả vai cô xuống.

Bên ngoài có tia chớp xẹt qua, những chùm sáng vụn vặt rơi trên mặt cô, mang theo sự mê ly không chân thực, bàn tay vịn xe lăn của Đoạn Khâm nắm thật chặt, anh đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, dường như giữa cánh mũi đều quanh quẩn hương chanh tươi mát, mà cô gái vẫn không hay biết gì, cô quấn một chiếc khăn tắm thuần khiết, bước nhẹ nhàng tới gần Đoạn Khâm: “Sao anh lại tới đây?”

Đoạn Khâm khàn giọng nói: “Tôi đi ra ngoài trước, cô… thay quần áo đi.”

Bước chân Thẩm Vi Tửu dừng lại, Đoạn Khâm có thể nhìn thấy mình sao?

Đoạn Khâm chưa từng hoài nghi sự hấp dẫn của cô đối với mình, tựa như bươm bướm từ nhỏ đã biết tới gần ánh lửa, đối với anh, Thẩm Vi Tửu chính là ánh sáng mà anh muốn giữ trong tay.

“Anh đừng đi ra, em mang quần áo vào phòng tắm thay.” Thẩm Vi Tửu sợ Đoạn Khâm không nhìn thấy sẽ đụng vào đồ vật nào đó, tìm quần áo trên giường rồi chạy lạch bạch vào phòng tắm.

Điện thoại của Thẩm Vi Tửu bị rơi xuống từ đống quần áo, màn hình sáng lên, trên đó là một bên mặt thâm thúy đang chảy mồ hôi của người đàn ông.

Đó là tấm hình lúc anh đánh quyền.

Đoạn Khâm sửng sốt, nhớ đến trước đây cô từng nói không biết anh, vậy đó chỉ là lừa anh sao?

Hay là vừa đổi?

Vẻ mặt Đoạn Khâm khó hiểu, lúc Thẩm Vi Tửu đi ra, giọng nói của Đoạn Khâm đã trầm xuống, giữa cơn cuồng phong ngoài trời, dường như Thẩm Vi Tửu không nghe được tiếng của anh.

Anh nói: “Có phải cô muốn tôi trở lại võ đài không?”

Mục đích em tiếp cận anh chỉ là muốn giúp anh đứng lên sao?

Thẩm Vi Tửu lắc đầu, sau đó mới nhớ ra vốn dĩ Đoạn Khâm không nhìn thấy, cô không trực tiếp trả lời Đoạn Khâm, lúc đi qua thì phát hiện mình giẫm phải điện thoại, cô nhặt điện thoại lên, áp sát vào ánh sáng yếu ớt: “Em thích dáng vẻ của anh trên võ đài.”

Đoạn Khâm nghĩ đến ánh sáng vừa chợt lóe lên, chiếu rọi mái tóc dài ẩm ướt, bởi vì hơi nước mà gương mặt cô nhuộm một tầng hồng mỏng, tựa như vừa nãy đều là ảo giác.

“Tôi biết rồi.” Giọng nói Đoạn Khâm lạnh lùng, mắt hơi khép lại, nhớ đến lúc mình ở trên lôi đài bị người ta đè chân, từng quyền rơi trên người, anh chỉ nhớ những tia sáng vụn vặt từ ánh đèn huỳnh quang, cả những tiếng thở dài, cuối cùng chỉ còn lại khuôn mặt đáng sợ của người mẹ, trước mặt có ánh sáng hiện lên, là tia chớp rạch một đường lớn ngoài trời.

Anh đã mắc bệnh.

PTSD (Post Traumatic Stress Disorder), rối loạn stress sau chấn thương tâm lý, cho dù anh không hề ghét bao tay, cũng không tỉnh giấc mỗi đêm, nhưng anh vẫn không thể trở về võ đài được nữa rồi.

Thẩm Vi Tửu thấy Đoạn Khâm im lặng di chuyển xe lăn ra ngoài, vội vàng đi đến định đẩy xe cho Đoạn Khâm, nhưng bị anh gạt tay, dưới ánh sáng điện thoại le lói, Thẩm Vi Tửu thấy trán Đoạn Khâm đổ mồ hôi, trên cổ nổi gân xanh, tựa như nhìn thấy chuyện gì đáng sợ. Mu bàn tay Thẩm Vi Tửu nóng rát, vươn tay ôm Đoạn Khâm, giọng nói dịu dàng: “A Khâm, A Khâm…”

Giọng nói của cô như pha thêm mật, rất ngọt, hòa trộn với hương chanh cùng lên men trong căn phòng nhỏ hẹp, Đoạn Khâm mãnh liệt ôm lấy nhiệt độ duy nhất trong lồng ngực, hơi ấm của cô xuyên qua lớp quần áo mỏng truyền đến, dường như còn nóng hơn cả dòng máu đang chảy trong cơ thể anh.

Gió bên ngoài dần ngừng, Thẩm Vi Tửu cảm nhận được người trong ngực không còn dùng sức ôm mình nữa, mới nhẹ nhàng nói: “Đoạn Khâm, em gọi anh là A Khâm được không?”

Đoạn Khâm hơi mệt mỏi, nhắm mắt lại, chẳng phải em vẫn luôn gọi như thế sao? Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Đoạn Khâm rời khỏi người Thẩm Vi Tửu: “Xin lỗi.”

Thẩm Vi Tửu còn tưởng rằng Đoạn Khâm xin lỗi là vì vừa rồi anh đánh tay cô: “Không sao, em đẩy anh về nhé.”

Lúc Đoạn Khâm trở lại phòng, đột nhiên có điện lại, sáng như vậy, ngọt ngào như thế.

Đoạn Khâm hơi khép mắt lại, nghiêng đầu nói: “Thẩm Vi Tửu, tôi không còn là quyền vương nữa, rốt cuộc tôi cũng không thể trở lại được nữa, Đoạn Khâm trên võ đài đã chết, nếu cô thích một Đoạn Khâm như thế.” Sau một hồi yên tĩnh thật lâu, Đoạn Khâm lại nói câu xin lỗi.

Thẩm Vi Tửu đứng ở đó, nhìn Đoạn Khâm đóng cửa lại, không khỏi cắn môi dưới, người đàn ông này thấy cô thích anh đánh quyền ở chỗ nào chứ.

Rõ ràng cô không hề thích anh chút nào.

Sự khởi đầu không thể lý giải của cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người.

Mà lúc này, trong nước đang diễn ra trận đấu quyền anh chuyên nghiệp, tổ chức dựa theo quy tắc của liên quyền quốc tế, chia làm hai khu thi đấu là nam và bắc, mỗi khu thi đấu có ba câu lạc bộ tham gia, với tư cách là người đại diện của quyền thủ Thôi Hạo, gần đây Trần Mạt đang bận rộn thu xếp cho trận đấu, đây là trận đấu đầu tiên sau khi Thôi Hạo tham gia huấn luyện cường độ cao, phía câu lạc bộ vẫn khá coi trọng.

Trước khi lên võ đài, Thôi Hạo ôm Trần Mạt, nói bên tai anh ta: “Mạt ca, nếu lần này thắng, em sẽ là quyền vương thứ hai được đào tạo từ tay anh.”

Trần Mạt nở nụ cười cứng đờ, chẳng qua chỉ là trận đấu trong nước, mà tên nhóc Thôi Hạo này đã muốn cầm chức quyền vương rồi sao?

“Được! Mạt ca chờ cậu mang vinh quang về cho câu lạc bộ đấy, mau lên đi.”

Sau Đoạn Khâm, đây là lần đầu câu lạc bộ đưa quyền thủ ra mắt công chúng, dù có thế nào, Thôi Hạo chỉ có thể thắng chứ không thể thua.

Trong ánh mắt Trần Mạt lộ vẻ nghi ngờ, tên nhóc này đã mấy lần thăm dò Đoạn Khâm đang ở đâu là muốn làm gì? Độ chú ý của cậu ta đối với Đoạn Khâm quá cao.

Thôi Hạo thắng.

Ngay cả Thẩm Vi Tửu đang ở nước ngoài cũng biết tin này, trong video, Thôi Hạo sử dụng động tác chân linh hoạt để tránh đòn của đối phương, sau đó, tại một khoảng cách nhất định, tung một cú đấm mạnh hạ gục đối phương.

Sau khi Thôi Hạo thắng, anh ta đứng trên võ đài, giơ một ngón cái với màn hình, rồi chậm rãi hướng xuống dưới.

Cả nước đều xôn xao, trước đó, sau khi Đoạn Khâm giành được đai vàng, anh đã được người của hiệp hội quyền anh Trung Quốc xưng là no.1, mà rõ ràng hành động này của Thôi Hạo là đang khiêu khích anh, thậm chí sau đó, trong cuộc phỏng vấn với Thôi Hạo, lúc anh ta lên kế hoạch cho tương lai của mình còn thề non hẹn biển rằng phải giành được hai đai vàng liên lục địa.

Tuy anh ta và Đoạn Khâm không cùng một hạng cân, nhưng lời này vẫn khiến người khác phải suy nghĩ linh tinh, giải đấu quyền vương Châu Á cũng không còn xa, anh ta có thể giành được một đai vàng, đai vàng còn lại thì chỉ có thể cướp từ tay người khác, như vậy, người bị đoạt đai vàng chính là Đoạn Khâm.

Nhưng chân Đoạn Khâm đã gãy, sao anh có thể nhận lời khiêu chiến của Thôi Hạo được chứ.

Những chuyện này cũng phải đợi sau này suy xét, chỉ có điều là, bởi vì sau khi giành được chiến thắng trong trận đấu trong nước, Thôi Hạo đã khiêu khích Đoạn Khâm, nên bị những người trên mạng chửi một trận.

Nhưng chửi thì chửi, anh ta quả thật là thắng một trận đã thành danh, Thôi Hạo lau tóc đi về phía Trần Mạt: “Mạt ca, anh đừng giận, động tác đó của em chỉ là đang giễu cợt đối thủ mà thôi, Khâm ca là người em vẫn luôn kính trọng, hơn nữa câu nói sau đó cũng là câu lạc bộ bảo em nói, lần này chúng ta nhận được rất nhiều lợi nhuận.”

Trần Mạt nghe Thôi Hạo nói mà cười không dậy nổi người, câu lạc bộ thu xếp chuyện gì, chẳng lẽ không nói cho người đại diện là anh ta biết sao?

Anh ta thấy không phải Thôi Hạo xem Đoạn Khâm là người mình kính trọng, mà là đối thủ cạnh tranh của mình.

Thẩm Vi Tửu có thể thấy, đương nhiên Đoạn Khâm cũng thấy, chỉ có điều là sau khi xem, anh chỉ hơi nhíu mày, sau đó cong khóe môi, nở nụ cười lạnh lùng.

Những thứ này cũng không đủ để quấy rầy Đoạn Khâm, khiến anh bối rối chỉ có cô gái bên cạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc