CƯNG CHIỀU ĐỘC NHẤT

Thẩm Vi Tửu bị bắt nạt đến phát khóc, cô nghe thấy có tiếng người đi đường, định đẩy Đoạn Khâm ra nhưng lại bị anh ôm vào trong ngực, ngăn chặn ánh sáng ở bên ngoài, cô chỉ nghe thấy tiếng tim đập liên hồi của Đoạn Khâm, từng nhịp rồi lại từng nhịp, tựa như nước mắt của cô.

Đến khi người kia đi, Đoạn Khâm phát hiện cô khóc đến thảm thương, lúc này anh mới ý thức được mình bắt nạt người hơi quá.

“A Tửu, đừng khóc nữa, là anh không tốt.”

Môi của cô đỏ rực, trên mặt còn vương nước mắt, thoạt nhìn rất đáng thương, cô thấp giọng nói: “Đoạn Khâm, em ghét anh.”

Nếu vừa rồi bị nhìn thấy thì làm sao bây giờ, cô và Đoạn Khâm, ban ngày ban mặt mà hai người lại tình chàng ý thiếp sau thân cây.

Sắc mặt Đoạn Khâm lại trầm xuống, anh hôn lên nước mắt của Thẩm Vi Tửu: “A Tửu, không được ghét anh.”

“Không sao đâu, vừa rồi anh ta không nhìn thấy, hơn nữa anh hôn bà xã mình thì sao chứ?” Đoạn Khâm an ủi Thẩm Vi Tửu.

Thẩm Vi Tửu khóc nấc lên, nhìn Đoạn Khâm: “Về nhà rồi hôn.”

Cô vẫn có cảm giác kiêng kỵ khi hôn anh tại chốn xưa, tựa như cô và Đoạn Khâm còn chưa trưởng thành mà đã hôn nhau.

Đoạn Khâm ngồi xổm trước mặt Thẩm Vi Tửu, thấp giọng nói: “Anh cõng em về.”

Thẩm Vi Tửu ngoan ngoãn bò lên lưng Đoạn Khâm, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở: “Phạt anh sau khi về nhà không được hôn em.”

Bước chân của Đoạn Khâm dừng lại, anh cười khổ: “A Tửu, hình phạt này nặng quá.”

Gương mặt Thẩm Vi Tửu bất giác đỏ lên, hình phạt này nặng ở đâu chứ?

Đoạn Khâm cõng Thẩm Vi Tửu đi vòng quanh trấn nhỏ, sau đó dẫn Thẩm Vi Tửu về thành phố C, bọn họ định xuất phát từ thành phố C, sau đó đến Bắc Hoa rồi đổi chuyến bay đến Tây Ban Nha.

Đoạn Khâm kéo rương hành lý, đứng ở sân bay chờ Thẩm Vi Tửu đi vệ sinh, sau đó có người đến xin chữ ký của Đoạn Khâm.

Đoạn Khâm cau mày nói: “Tôi không phải minh tinh.”

Người kia còn tưởng rằng mình nhận nhầm người, kết quả là nhìn thấy Thẩm Vi Tửu đi tới, lập tức hét lên: “A a, anh là Đoạn Khâm mà, tôi không nhận nhầm người, bà xã của anh xinh đẹp thật đấy.”

Vốn dĩ tiếng thét chói tai khiến Đoạn Khâm cảm thấy hơi khó chịu, nhưng khi nghe thấy đối phương khen Thẩm Vi Tửu, anh bèn nói: “Cảm ơn.”

Thẩm Vi Tửu đi tới chào hỏi đối phương, khi nghe thấy người kia muốn xin chữ ký Đoạn Khâm, cô bèn liếc nhìn anh, Đoạn Khâm lập tức ký tên cho anh ta.

Trong lúc hai người làm thủ tục đăng ký, Đoạn Khâm nghe thấy phía sau có fan chúc bọn họ sớm sinh quý tử, sắc mặt anh đột nhiên đen lại, anh không nỡ để A Tửu sinh con.

Đoạn Khâm không biết lúc anh đen mặt đăng ký thì bị người ta chụp ảnh rồi đăng lên mạng, tạo ra chủ đề quyền vương Đoạn Khâm dẫn vợ đi du lịch, dường như cảm xúc không tốt.

Thẩm Vi Tửu và Đoạn Khâm không hề biết chuyện xảy ra trên mạng.

Sau khi hai người ngồi vào vị trí, Đoạn Khâm bảo Thẩm Vi Tửu dựa vào vai mình để nghỉ ngơi, dù sao thì ngồi máy bay cũng phải mất mười mấy tiếng.

Sau đó Đoạn Khâm cũng ngủ, nhưng lúc anh tỉnh dậy thì nhìn thấy một người đàn ông nước ngoài đứng nói chuyện với Thẩm Vi Tửu, anh nhíu mày nhìn đối phương.

“Hai người đang nói gì vậy?”

Eric không ngờ người đàn ông kia cũng biết nói tiếng Tây Ban Nha, anh cười cười chào hỏi, sau đó khen Thẩm Vi Tửu rất xinh đẹp.

Đoạn Khâm mặt không cảm xúc, nói: “Cảm ơn, tôi và vợ tôi đều rất cảm ơn anh.”

Thẩm Vi Tửu nghe thấy giọng nói kỳ quái của Đoạn Khâm, cô lập tức nở nụ cười, Eric nhìn thấy người đẹp cười thì chợt sững sờ, anh nói lắp bắp: “Tôi cũng ở Valencia, cô có thể để lại số điện thoại được không? À, đương nhiên tôi không có ý gì khác cả, chỉ là tôi có một studio chuyên chụp ảnh, không biết cô có hứng thú hay không.”

Eric cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông bên cạnh cô phóng đến, lập tức nói thêm một câu: “Cô có thể tới cùng chồng.”

Đoạn Khâm quan sát Eric, Eric rút danh thiếp ra đưa cho Đoạn Khâm, không nhắc lại vụ xin số điện thoại nữa, sau đó anh quay lại chỗ ngồi của mình.

Eric không nói dối, anh thực sự có một studio chụp ảnh, Thẩm Vi Tửu nhìn danh thiếp, nói: “Đến lúc đó có thể gọi cả nhà Martina cùng đi chụp ảnh.”

Đoạn Khâm nửa ôm Thẩm Vi Tửu, cọ xát vành tai cô, đến khi hai tai cô hồng hồng anh mới mở miệng nói: “A Tửu, anh rất muốn nhốt em lại.”

Thẩm Vi Tửu sửng sốt, đây là lần thứ hai cô nghe thấy Đoạn Khâm nói như vậy, trong ánh mắt cô tràn ngập sự tò mò: “Vì sao?”

“Như vậy người khác sẽ không thể nhìn em, em chỉ có thể là của mình anh.”

Thẩm Vi Tửu dịch sát lại gần, nhỏ giọng nói: “Nhưng hiện tại em cũng là của một mình anh mà, anh nói có người nhìn em, mà em cũng chẳng có cách nào khác, còn anh thì sao, tưởng tượng đến cảnh mỗi lần anh lên võ đài đều cởi sạch áo, sau đó tất cả mọi người trên thế giới đều nhìn anh.” Cuối cùng Thẩm Vi Tửu nhỏ giọng thì thầm: “Còn có rất nhiều fan nữ cài ảnh của anh làm màn hình chờ đấy.”

Đoạn Khâm nhìn gương mặt Thẩm Vi Tửu, anh không kiềm chế được mà muốn hôn cô, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, anh còn nhớ hình phạt mà A Tửu cho mình.

Hình phạt này đối với anh quả thực rất nặng.

Anh chưa bao giờ biết trong lòng A Tửu nghĩ như vậy, anh tới gần bên tai A Tửu, nói khẽ: “Vậy A Tửu nhốt anh lại nhé?”

Thẩm Vi Tửu mở to hai mắt nhìn Đoạn Khâm, nhưng lại nhìn thấy ý cười trên khóe môi anh, cô đẩy Đoạn Khâm ra: “Anh nói gì vậy. Em không làm đâu.”

Mỗi người đều có dục vọng chiếm hữu, nhưng sức mạnh của tình yêu chính là gông xiềng, khóa chặt những con thú dữ đó để không thể gặp người.

Sau khi tới Valencia, Thẩm Vi Tửu vừa xuống máy bay đã thấy Martina và Pablo đứng ở đó.

Mấy năm không gặp, Martina đã trở thành một cô gái, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Vi Tửu, cô nhóc vẫn chạy đến ôm Thẩm Vi Tửu như một đứa trẻ.

Thẩm Vi Tửu cũng ôm Martina: “Martina, đã lâu không gặp.”

Sau khi chào hỏi nhau, Thẩm Vi Tửu hỏi Pablo: “Jane đâu?”

Jane chính là mẹ của Martina.

Pablo nói: “Cô ấy nghe nói hôm nay hai người đến đây nên ở nhà làm cơm rồi, chúng ta mau về thôi.”

Valencia nhiệt tình dùng ánh nắng rực rỡ nhất của nó để hoan nghênh Đoạn Khâm và Thẩm Vi Tửu, đi ở ven đường cũng có thể nghe thấy tiếng sóng và tiếng cười đùa.

Jane làm không ít đồ ăn chiêu đãi Đoạn Khâm và Thẩm Vi Tửu, cô cười nói: “Thẩm, em và Đoạn kết hôn rồi à?”

Martina vừa nghe thấy vậy, lập tức nhìn về phía Thẩm Vi Tửu và Đoạn Khâm, Thẩm Vi Tửu gật gật đầu: “Vừa kết hôn ạ, đây là chuyến du lịch tuần trăng mật của bọn em.”

“Chúc mừng, chúc mừng, hai người có thể ở bên nhau thật sự tốt quá.” Pablo đã uống khá nhiều, liền kể lại chuyện xảy ra vào hôm Thẩm Vi Tửu rời đi.

“Sau khi hai tên trộm kia bị nhốt lại, cảnh sát còn phát hiện bọn họ từng lừa đảo, vụ này vốn chỉ cần nhốt mấy tháng, nhưng lại phán mấy năm, không biết bây giờ đã được thả ra chưa.”

Đoạn Khâm cảm nhận được Thẩm Vi Tửu nắm chặt tay mình.

Thẩm Vi Tửu không ngờ hôm đó còn xảy ra những chuyện này, cô không thể tưởng tượng nổi cảnh Đoạn Khâm chống nạng rồi ngã nhào xuống đất, vừa nghĩ đến đây cô đã thấy khó thở.

Pablo uống say, nằm sấp trên bàn, Jane đi vào phòng bếp bưng thức ăn ra, Martina cũng qua phụ giúp mẹ, Đoạn Khâm nhìn Thẩm Vi Tửu nói: “A Tửu, em sao vậy?”

Trong mắt cô lấp lánh nước, cô nghẹn ngào hỏi: “Đoạn Khâm, anh có đau không?”

Đoạn Khâm biết A Tửu đang đau lòng vì mình, anh nói: “Đã qua lâu như vậy rồi, không còn đau nữa.”

Thẩm Vi Tửu dựa lại gần khẽ hôn Đoạn Khâm, Đoạn Khâm nói: “Chẳng phải nói không cho hôn sao?”

Thẩm Vi Tửu che miệng Đoạn Khâm lại, sau đó nói: “Không cho anh hôn em, nhưng em có thể hôn anh.”

Đoạn Khâm liền hưởng thụ nụ hôn mềm mại mang theo tình yêu của cô, sung sướng bật cười.

Jane và Martina thấy Thẩm Vi Tửu hôn Đoạn Khâm thì đều nở nụ cười, Martina nói: “Mẹ, Thẩm hạnh phúc thật đấy.”

“Đúng vậy.”

Thẩm Vi Tửu thấy giản và Martina đi ra, bèn đỏ mặt buông bàn tay đang che Đoạn Khâm, Đoạn Khâm cười cười, lau nước mắt cho Thẩm Vi Tửu: “Anh phát hiện bây giờ A Tửu rất thích khóc đấy.”

“Chẳng phải là vì anh sao.” Thẩm Vi Tửu cho Đoạn Khâm một ánh mắt xem thường.

Ăn cơm xong, Đoạn Khâm và Thẩm Vi Tửu đạp xe xuyên qua mấy con phố, quay lại chỗ trước đây họ từng ở.

Ghế dựa còn bày ở bên ngoài, nhưng bởi vì để ở đó lâu nên đã bị rỉ, Đoạn Khâm đẩy cửa ra, đồ đạc bên trong rất hỗn độn, vẫn giữ lại cảnh sau khi bị trộm, lúc ấy anh đi gấp, căn bản cũng không có thời gian thu dọn.

Thẩm Vi Tửu thở dài một hơi, cười tủm tỉm nói: “Xem ra hôm nay chúng ta phải dọn dẹp nhà rồi.”

Ánh nắng ngoài trời rất ấm áp, những tảng nắng lớn rải rác chiếu vào từ bên ngoài, bụi bặm bay trôi nổi trong không khí, Đoạn Khâm lấy nước để lau bàn, Thẩm Vi Tửu thu dọn đồ đạc trên mặt đất, hai người mệt đến nỗi cả người đều là mồ hôi.

Đoạn Khâm đổ mồ hôi bế Thẩm Vi Tửu lên, hôn một cái lên má cô: “Nào, đi tắm thôi.”

“Anh phá luật.” Thẩm Vi Tửu che má nhìn Đoạn Khâm.

Đoạn Khâm cong môi: “Anh không chỉ phá luật, anh còn muốn làm chuyện quá phận hơn.”

Thẩm Vi Tửu ôm cổ Đoạn Khâm, chân quấn ngang hông anh, giọng nói mềm nhẹ: “Còn muốn làm chuyện gì quá phận hả?”

Đoạn Khâm đưa Thẩm Vi Tửu vào phòng tắm: “Em nhắm mắt lại đi rồi anh nói cho em.”

Thẩm Vi Tửu nhắm mắt lại, lập tức cảm nhận được nụ hôn như lông vũ của Đoạn Khâm rơi xuống người mình, cô không nhịn được nở nụ cười: “Đừng, ngứa lắm.”

Đoạn Khâm bị Thẩm Vi Tửu cười, anh đen mặt, cảm thấy nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ mình hôn cô chỉ có ngứa thôi sao?

Một lát sau, Đoạn Khâm phát hiện Thẩm Vi Tửu đỏ mặt, lức này anh mới thỏa mãn.

Quét dọn nhà cửa cả ngày, đến tối lại ầm ĩ trong phòng tắm một lúc lâu, Thẩm Vi Tửu mệt đến nỗi không mở mắt nổi, bèn xin Đoạn Khâm tha cho, lúc thì gọi A Khâm, lúc lại là ông xã, một lúc sau lại gọi anh giai Khâm.

Đoạn Khâm cứ như vậy mà bị Thẩm Vi Tửu ép đến toàn thân đổ mồ hôi, A Tửu của anh ở trên giường lâu quá sẽ làm nũng.

Đoạn Khâm buông tha cho Thẩm Vi Tửu, ôm cô ngủ trên giường.

Sáng hôm sau, Thẩm Vi Tửu vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng chuông dưới lầu, cô vén tấm rèm lên, nhìn thấy Đoạn Khâm dựng xe đạp dưới lầu.

Cô ghé bên cửa sổ nhìn người đàn ông phía dưới, tưởng tượng cảnh hồi trước mỗi lần mình đi qua đây Đoạn Khâm cũng sẽ ghé bên cửa sổ như vậy, cô bèn nở nụ cười.

Đoạn Khâm về nhà thì thấy Thẩm Vi Tửu đi chân trần chạy từ cầu thang xuống, bổ nhào vào lồng ngực anh.

Trên người Đoạn Khâm mang theo mùi nắng, Thẩm Vi Tửu ngửi ngửi: “Trên người anh có mùi nắng.”

“Mùi nắng chính là mùi ký sinh trùng bị chết.”

Đoạn Khâm vừa nói xong, Thẩm Vi Tửu lập tức xuống khỏi người anh, sau đó xoay người bỏ chạy.

Đoạn Khâm giữ chặt Thẩm Vi Tửu, nở nụ cười không hề hiền hậu, anh nói: “Anh đi mua cơm hải sản.”

Sau khi ăn cơm xong, hai người ra ngoài.

Thời gian qua đi, cảnh vật đổi dời, nhưng người bên cạnh vẫn không thay đổi, đó chính là một chuyện hạnh phúc.

Trước đây, bởi vì chân Đoạn Khâm không tiện nên có một số nơi anh không thể đến cùng Thẩm Vi Tửu, lần này hai người đều đi dạo qua tất cả.

Bọn họ đi qua Centrium, mùi dầu ô liu, chân giò hun khói và mùi pho mát trộn lẫn với nhau, ẩn chứa hơi thở cuộc sống của riêng Valencia; bọn họ đến quảng trường Queen Square, leo lên tháp Michael, thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp của thành phố Valencia trên đỉnh tháp; họ mua rất nhiều đồ lưu niệm trong một cửa hàng tại quảng trường Plaza de la Villa như những du khách khác, Thẩm Vi Tửu quay đầu lại thì thấy Đoạn Khâm ôm một bó hoa bước ra từ tiệm hoa bên cạnh.

Ánh chiều tà rơi xuống giữa biển, Thẩm Vi Tửu ôm hoa cùng Đoạn Khâm ngồi trên quảng trường, có rất nhiều bồ câu đậu xuống bên cạnh, ăn đồ mà hai người cho.

Sau đó, bọn họ lại đến thị trấn Navajas, đi xem “Hồ Tân Nương”, đó là một thác nước đổ từ trên vách núi xuống, giống như đang nhảy múa.

Bọn họ xem hôn lễ ngoài trời ở “Thiên Nhai Hải Giác”, hôn nhau giữa ánh hoàng hôn, cánh chim hải âu xẹt qua bên người, tựa như mang theo hương vị gió biển.

Thẩm Vi Tửu và Đoạn Khâm ở Valencia năm ngày rồi đi, bọn họ lại ngồi máy bay đến quần đảo Svalbard ở Na Uy.

Ngồi trên du thuyền có thể nhìn thấy ngọn núi bị tuyết bao phủ qua cửa sổ, Thẩm Vi Tửu ghé vào bên cửa sổ, cảm thấy mình đã đi đến tận cùng thế giới, nhưng đây cũng là tiên cảnh lãnh khốc.

Đoạn Khâm cầm tay Thẩm Vi Tửu: “Đang nhìn gì vậy?”

Thẩm Vi Tửu nói: “Anh nhìn kìa.”

Thẩm Vi Tửu vốn đang ngẩn người, nhưng lúc Đoạn Khâm dựa lại gần, ngoài cửa sổ xuất hiện một đám cá voi bơi qua, cơ thể to lớn của chúng chậm rãi bơi lội, tựa như chảy qua dòng thời gian.

Đoạn Khâm nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Vi Tửu, không khỏi cảm thấy ngứa ngáy, anh bèn hôn lên đôi mắt phát ra ánh sáng kia.

Sau khi đến quần đảo Svalbard, bọn họ lại đi xe đến Longyearbyen, trên tấm biển ven đường viết: “Cẩn thận, có gấu!”

Tài xế giới thiệu: “Quần đảo Svalbard chỉ có hơn 2500 cư dân, nhưng lại có 3000 gấu bắc cực quanh đó, nếu hai người may mắn thì sẽ thấy gấu bắc cực đấy.”

Lúc bọn họ đến đây đã gần tháng năm, quần đảo Svalbard sắp đến kỳ mặt trời không lặn, băng tuyết hòa tan, tình cờ có thể nhìn thấy chim di trú bay về đây sinh sôi, hay nhánh hoa sinh trưởng ngoan cường trong khe đá.

Đoạn Khâm dẫn Thẩm Vi Tửu ngồi thuyền ngắm cảnh, xem sông băng màu lam ở cự ly gần, bọn họ nhìn chiếc thuyền chậm rãi trôi trên nước biển, đột nhiên Đoạn Khâm nghe thấy tiếng nổ lốp bốp, toàn bộ người đang ngắm cảnh trên thuyền đều hoảng sợ, còn Đoạn Khâm thì ôm Thẩm Vi Tửu vào trong ngực, dùng cánh tay bảo vệ đầu cô.

Vẻ mặt Đoạn Khâm rất nghiêm túc, khi trông thấy khối băng đang tan thì thở dài nhẹ nhõm, chắc đó là tiếng nước biển ăn mòn khối băng.

Hướng dẫn viên du lịch ở phía trước cũng trấn an du khách, quả thật là tiếng nước biển ăn mòn, không cần lo lắng.

Thẩm Vi Tửu giãy giụa khỏi lồng ngực Đoạn Khâm, khi gặp nguy hiểm người đàn ông này lại ôm cô đầu tiên, cô ghé vào người Đoạn Khâm: “Đoạn Khâm, vừa rồi anh có sợ không?”

Đoạn Khâm cúi đầu nhìn Thẩm Vi Tửu, sắc đen trong con ngươi mang theo dịu dàng: “Sợ.”

“Đừng sợ, em ở đây.”

Đoạn Khâm ừ một tiếng, anh không sợ mình chết, anh sợ cô sẽ bị thương, sẽ lạnh như băng.

Sau khi đi dạo một vòng quanh biển, Thẩm Vi Tửu và Đoạn Khâm về chỗ ở của mình.

Trong phòng đốt lò sưởi, vừa vào đã cảm nhận được hơi ấm, Thẩm Vi Tửu cởi chiếc áo khoác dày, lộ ra một gương mặt hồng hồng, sau đó bổ nhào lên giường gửi tin nhắn cho Trương Thuần.

Bụng Trương Thuần càng ngày càng lớn, nhưng ngược lại cảm xúc đã dễ chịu hơn trước rất nhiều, cô thường xuyên hỏi về chuyến du lịch của Thẩm Vi Tửu và Đoạn Khâm.

Thẩm Vi Tửu bèn kể cho Trương Thuần chuyện vừa gặp trên biển.

Bàn chân cô đặt ở mép giường không ngừng đung đưa, Đoạn Khâm dùng tay nắm chặt bàn chân nhỏ mềm mại kia, Thẩm Vi Tửu quay đầu lại nhìn anh: “Anh buông tay ra, như vậy sao em đung đưa chân được?”

Đoạn Khâm nói: “Đi dép vào.”

Thẩm Vi Tửu lắc đầu: “Không thích đi dép.”

Gan bàn chân đột nhiên truyền đến một trận ngứa, Thẩm Vi Tửu cười cười đá Đoạn Khâm: “A Khâm, ngứa.”

Đoạn Khâm nhét chân Thẩm Vi Tửu vào trong chăn, đứng dậy nói: “Anh ra ngoài xem.”

Thẩm Vi Tửu gật đầu, đến khi tám chuyện với Trương Thuần xong, cô ra ngoài tìm Đoạn Khâm.

Bọn họ ở trọ trong nhà dân, ngay ngoài cửa có một quán rượu nhỏ, Đoạn Khâm ngồi ở đó lẳng lặng uống rượu, Thẩm Vi Tửu cũng đến uống một ngụm, cảm nhận sự khô nóng như than lửa, cô không nhịn được nheo nheo mắt: “Ngon quá.”

Đoạn Khâm cười nhàn nhạt, anh chỉ ra bên ngoài, Thẩm Vi Tửu thấy bên ngoài có một chú gấu bắc cực, cô không kìm được mà mở to hai mắt.

Hai người ngồi ở đó nhìn gấu bắc cực chậm rãi đi bên vệ đường, một buổi trưa chậm rỗi trôi qua.

Đến tận bữa tối anh mới phát hiện cô uống ham quá, vậy mà đã uống hết mấy chén rượu tây.

Đoạn Khâm ôm Thẩm Vi Tửu, ngửi được hương chanh hòa quyện với mùi rượu trên người cô, anh dựa sát lại ngửi ngửi, chợt thấy cô mơ màng nhìn mình.

Anh hôn Thẩm Vi Tửu một cái mang theo tình yêu thương, cô lập tức quấn lấy anh.

Hôn rồi lại hôn, cánh môi cô đã ửng đỏ, Đoạn Khâm định dỗ Thẩm Vi Tửu ngủ, nhưng cô lại khóc sướt mướt đòi hôn nữa, Đoạn Khâm khàn giọng: “Môi em bị hôn sưng cả lên rồi, còn muốn hôn nữa hả?”

Thẩm Vi Tửu không nghe: “Sao lại không cần em nữa?”

“Anh không cần em lúc nào chứ?” Đoạn Khâm dùng khăn bông cẩn thận lau mặt cho Thẩm Vi Tửu, trả lời câu hỏi vớ vẩn của cô.

Thẩm Vi Tửu cầm tay Đoạn Khâm: “Anh không cần em, chính là không cần em.”

“Nhất định em không có sức hấp dẫn với anh, lần nào anh cũng có thể kiềm chế, em thật vô dụng.”

Tuy biết lời Thẩm Vi Tửu nói chỉ là lời khi say, nhưng Đoạn Khâm vẫn cười: “Như vậy là muốn nhìn dáng vẻ mất kiềm chế của anh à? Anh sợ sẽ dọa em.”

“Em không sợ.”

Đoạn Khâm cười cười: “Được, đêm nay ai kêu dừng thì người ấy là Đậu Đỏ.”

Thẩm Vi Tửu nhíu mày: “Anh mới là Đậu Đỏ.”

Cuối cùng thì Thẩm Vi Tửu vẫn là người cướp tên của Đậu Đỏ, cô uống quá nhiều, hoàn toàn không nhớ rằng mình đã kích Đoạn Khâm.

Cô chỉ cảm thấy Đoạn Khâm hung mãnh như đang ở trên võ đài, cô bị ép vào một góc lại không có sức lực phản kích, cho dù cầu xin nhưng quyền thủ không có cảm tình này vẫn không hề tha cho cô.

Nguyên một ngày cô không thể xuống giường, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, môi cũng bị rách, thoạt nhìn toàn thân đều đáng thương, thậm chí tối qua Đoạn Khâm cũng không kiềm chế bản thân, trực tiếp tiến vào.

Cô cảm thấy bụng không thoải mái.

Cô đang lên án Đoạn Khâm tàn bạo qua điện thoại thì không thấy Trương Thuần trả lời, không lâu sau Cảnh Tri Bác gọi điện thoại cho cô: “Chị A Tửu, có lẽ Thuần Thuần sắp sinh rồi, bọn em đến bệnh viện trước đây.”

Thẩm Vi Tửu mở to mắt nhìn điện thoại, chị Thuần mới có bảy tháng mà sao đã sinh rồi, liệu cục cưng sinh ra thì có phải là sinh non không?

Thẩm Vi Tửu chịu đựng sự khó chịu đi tìm Đoạn Khâm, Đoạn Khâm nhìn thấy Thẩm Vi Tửu đi ra, nhíu mày nói: “Sao không ở trên giường nghỉ ngơi?”

Cô nhớ đến lúc mình lên mạng tìm thông tin về sinh con, chợt thấy sợ hãi, bàn tay nhỏ kéo áo Đoạn Khâm nói: “Chị Thuần sắp sinh rồi, em muốn về nước xem chị ấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc