Vừa rồi lúc Hạ Chiêu nói chuyện kinh doanh với Tạ Thanh, thái độ của Tạ Thanh vẫn rất tốt, bởi vì nội dung nói chuyện không phải phạm vi chuyên môn của mình, Tạ Thanh không nêu loạn ý kiến, mà nhiều lần bày tỏ sự tán thành với ý kiến của Hạ Chiêu, điều này khiến Hạ Chiêu cảm thấy rất hài lòng, cảm thấy Tạ Thanh là trẻ nhỏ dễ dạy.
Nhưng bây giờ thấy Tạ Thanh chọn đoạn diễn này, lại cảm thấy người này thật sự chẳng ra sao cả, thế mà ngay trước mặt chồng người ta, muốn cùng vợ của người ta diễn cảnh tình cảm, đây không phải là thiếu thông minh thì là cái gì? Người khác đội nón xanh cho chồng người ta đều là vụng trộm, đến chỗ của Tạ Thanh, lại thản nhiên, đội nón xanh cho người khác mà giống như trao giải vậy, xong rồi người khác còn phải cảm ơn anh.
Hạ Chiêu càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ mặc càng đen.
Tề Nhiễm Nhiễm vừa nhìn là biết trong lòng anh đang ngột ngạt muốn chết, muốn đẩy anh ra, tránh cho đợi lát nữa anh lại suy nghĩ lung tung, bèn nói: “Nếu không, anh vào trong phòng chơi cùng tụi nhỏ đi?”
Hạ Chiêu cảm thấy đỉnh đầu bản thân không chỉ đổi xanh, còn bắt đầu bốc khói, bị chọc tức!
Ở ngay trước mặt “nói chuyện yêu đương” thì thôi đi, lại còn muốn đẩy anh ra, người phụ nữ này có ý gì, rốt cuộc là nhớ mãi không quên với Cố Văn Sâm, hay là đối với Tạ Thanh thấy sắc nổi lòng tham?!
Không được, cho dù đánh chết anh, anh cũng không thể rời khỏi, kiên quyết không thể để cho bọn họ được như ý!!
Vừa nghĩ như vậy, Hạ Chiêu cong khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bọn nhỏ tự mình chơi rất tốt, không cần anh ở bên, kỹ thuật diễn của Tạ ảnh đế là được giới giải trí công nhật tốt, cơ hội tốt như vậy, đương nhiên anh muốn ở lại học tập một chút.”
Tề Nhiễm Nhiễm bĩu môi, nghĩ thầm học tập là giả, giám sát với là thật đi, đồ đàn ông xấu xa!
Nhưng Tạ Thanh lại khiêm tốn xua xua tay, nói: “Anh chỉ là có kinh nghiệm thực tiễn nhiều hơn hai người một chút mà thôi, có điều đoạn diễn thử trước tiên này, quả thật cần chút kỹ xảo, diễn lên phải tương đối có hồn, diễn tốt, đến trước mặt đạo diễn cũng dễ dàng qua cửa hơn một chút.”
Tề Nhiễm Nhiễm không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Nhưng sắc mặt Hạ Chiêu lại không có chiều hướng chuyển tốt, theo lý mà nói thì đạo lý này không sai, nhưng đụng phải chuyện tình cảm, thường không nói đến đạo lý gì hết.
Tạ Thanh không giải thích nữa, đưa kịch bản cho Tề Nhiễm Nhiễm nói, “Kịch bản để cho cô dùng.”
Tề Nhiễm Nhiễm lắc đầu, “Cho anh xem, lời thoại chủ yếu bên này, tôi có thể thuộc được.”
Thật ra không chỉ có lời thoại của bản thân cô, ngay cả lời thoại của Cố Văn Sâm, cô cũng có thể thuộc được, dẫu sao cũng là lần tỏ tình đầu tiên trong 25 năm cuộc đời của cô, còn là một lần tỏ tình thất bại, cho nên bất kẻ trôi qua bao lâu, cô đều ấn tượng sâu sắc.
Đó là lần hợp tác thứ hai của cô cùng Cố Văn Sâm, lúc ấy hai người là nam nữ chính trong bộ phim, lúc đó Tề Nhiễm Nhiễm đã động lòng với Cố Văn Sâm, cho nên diễn tình nhân diễn đến cực kỳ thuận buồm xuôi gió, một câu, một ánh mắt, một cử chỉ tiếp xúc, đều là tình cảm thật lòng, toàn tâm nhập diễn, người sáng suốt đều có thể nhìn ra tâm tư của Tề Nhiễm Nhiễm, nhưng Cố Văn Sâm lại giống như đầu gỗ, trong phim nhu tình ngàn vạn, diễn xong ngay cả một cái liếc mắt cũng keo kiệt cho cô.
Thật ra Tề Nhiễm Nhiễm cũng là bị tình yêu làm cho đầu óc choáng váng, thái độ từ chối của Cố Văn Sâm đã rất rõ ràng, nhưng cô lại âm thầm cho rằng đối phương chỉ là thẹn thùng, sau này ngẫm lại, cô có chút quá tự cho mình là đúng, cho rằng mình đủ ưu tú, theo đuổi một người đàn ông chính là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ngày tỏ tình đó, là hôm thời tiết mưa tầm tã.
Buổi sáng hôm đó thời tiết còn tốt, chỉ là sắp đến buổi trưa, thời tiết thay đổi, mây đen dày đặc, cuồng phong quét sạch, đoàn làm phim không thể không tạm dừng quay hình, chờ đợi mưa gió đi qua.
Khi đó Cố Văn Sâm ở trong phòng nghỉ nhỏ nói chuyện với người ta, sau khi Tề Nhiễm Nhiễm tiến vào, nhân viên công tác không liên quan rất thức thời rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.
Nhưng hiển nhiên Cố Văn Sâm không cảm kích, anh rời khỏi ghế cũng chuẩn bị ra ngoài, nhưng lại bị Tề Nhiễm Nhiễm ngăn lại.
“Có việc?” Cố Văn Sâm mặt không biểu cảm nhìn cô, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.
“Em vừa mới nghe được một tin đồn khá buồn cười, anh có muốn nghe không?” Tề Nhiễm Nhiễm cong khóe miệng, trong ánh mắt trong veo sóng mắt xoay chuyển, trước nay cô đều xinh đẹp như vậy, trong diễn ngoài diễn đều như vậy.
Cố Văn Sâm cũng không đáp lại lời nói của cô, chỉ là rũ mắt xuống, không nhìn cô nữa.
Tề Nhiễm Nhiễm bị nghẹn họng một chút, nụ cười nhạt dần, tiếp tục nói: “Em nghe nói có người ở trung tâm thương mại nhận ra anh, lúc đó bên cạnh anh có một người phụ nữ, hai người cử chỉ thân mật, nhìn qua như là bạn trai bạn gái, tin đồn này có phải khá buồn cười hay không?”
Cố Văn Sâm nhíu mày, hỏi cô: “Cô nghe được từ đâu?”
Tề Nhiễm Nhiễm lắc đầu, “Chắc là một nhân viên công tác nào đó của đoàn phim, truyền tới truyền lui.”
Qua một lát sau, Tề Nhiễm Nhiễm mang theo một chút thấp thỏm và chờ mong hỏi anh: “Cố Văn Sâm, anh có bạn gái không?”
Cố Văn Sâm nhăn mày càng chặt, mang theo sự đề phòng nói: “Đây là chuyện riêng của tôi, người khác không có quyền hỏi đến.”
Ở cùng nhau diễn vai người yêu lâu như vậy, kết quả cô vẫn chỉ là “người khác” mà thôi, Tề Nhiễm Nhiễm khó chịu lại uất ức, cảm xúc bắt đầu trở nên phập phồng.
Tề Nhiễm Nhiễm không thích Cố Văn Sâm đối xử lạnh nhạt với cô như vậy, cô hy vọng ngoài lúc diễn, anh cũng có thể giống như trong phim đối xử với cô dịu dàng quyến luyến như vậy, giống như cô là người duy nhất trong lòng anh.
Cô thật sự hy vọng tình trạng hiện này của hai người có thể bị phá vỡ, vì vậy lời nói ra lúc sau, có chút chẳng màng thứ gì, “Em quả thực không có quyền hỏi đến, nhưng em muốn trở thành người có quyền hỏi đến kia, Cố Văn Sâm, em thích anh, em không muốn làm “người khác”, em muốn làm người cùng anh thân mật nhất.”
Nói xong, cô đỏ mặt, mang theo mấy phần thẹn thùng chỉ có riêng ở cô gái trẻ tuổi, vừa ngượng ngùng vừa mong đợi nhìn anh.
Lúc cô vừa nói xong lời này, cửa kính phòng nghỉ vừa vặn bị người khác đẩy ra, người phụ nữ kia từng là võ thế của Tề Nhiễm Nhiễm, cô ấy trợn mắt há hốc mồm đứng ở cửa nhìn bọn họ, hiển nhiên vừa vặn nghe được lời của Tề Nhiễm Nhiễm.
Ba người sững sờ tại chỗ, cuối cùng vẫn là nữ võ thế kia phản ứng nhanh nhất, cô ấy khổ sở buông tay nắm cửa, xoay người bỗng nhiên lao vào màn mưa to.
Cố Văn Sâm cũng ngốc luôn, xoay người muốn đuổi theo, nhưng ngẫm lại, anh lại quay đầu, lạnh lùng nói với Tề Nhiễm Nhiễm: “Lời đồn bên ngoài là sự thật, tôi có bạn gái rồi, là Lăng Linh, thật xin lỗi.” Nói xong, không để ý đến cô nữa, xoay người bước đi như bay xông vào trong màn mưa lớn, đuổi theo người ta.
Tề Nhiễm Nhiễm không thể tin nổi nhìn cửa kính rộng mở, nhất thời cảm thấy có chút hoang đường, lại có chút buồn cười, hai người kia, căn bản chính là khác nhau một trời một vực, sao có thể tiến đến với nhau?
Nhưng sau đó lại nghĩ đến dáng vẻ hoảng hốt của Cố Văn Sâm lúc đuổi theo ra ngoài, đó quả thực là vẻ mặt sốt ruột.
Hóa ra, cô thật sự không có cơ hội, đây còn là lần đầu tiên cô tỏ tình với đàn ông đấy, không ngờ tới sẽ là kết cục thế này, Tề Nhiễm Nhiễm lại bị từ chối mạnh mẽ dứt khoát ngay trước mặt?!
Vừa bắt đầu cô cảm thấy rất buồn cười, nhưng cười rồi cười, nước mắt lại rơi xuống, khổ sở cũng đau lòng uất ức, đủ loại cảm xúc tiêu cực đều có…
“Cắt!”
Một tiếng “Cắt” nhạt nhẽo, nháy mắt lôi Tề Nhiễm Nhiễm từ trong cảm xúc thất tình ra, cô có chút ngây người nhìn về phía Hạ Chiêu hô cắt, không rõ vì sao anh lại ở chỗ này.
Tâm tình cô vừa chua lại chát, rất nặng nề.
Đối mặt với biểu cảm nghi ngờ của cô, Hạ Chiêu tức giận nói, “Thế nào, đối diễn mà thôi, đã quên mất chồng mình rồi hả??”
Lúc này Tề Nhiễm Nhiễm mới hoàn toàn hồi phục tinh thần.
Đúng rồi, bây giờ cô đã không phải Tề Nhiễm Nhiễm, bây giờ cô là Thẩm Vũ, người đàn ông trông giống Hạ Chiêu như đúc trước mắt này thật ra tên là Hạ Mộc Phong, là chồng hiện tại của cô, mà người bên cạnh đối diễn cùng cô ban nãy cũng không phải là Cố Văn Sâm thật sự mà là Tạ ảnh đế Tạ Thanh.
Cô đã xuyên qua rồi, đã không phải là Tề Nhiễm Nhiễm chân chính, cho nên cô không cần thiết rối rắm chuyện quá khứ nữa, đối với cô mà nói, đó đã là chuyện đời trước rồi.
Tề Nhiễm Nhiễm hít thở sâu, duỗi tay muốn lau nước mắt, nhưng bàn tay còn chưa chạm đến mặt, cổ tay đã bị Hạ Chiêu nắm lấy, anh nhét mấy tờ khăn giấy vào trong tay cô, giọng điệu không kiêng nể gì nói: “Trong nhà không có khăn giấy sao? Lấy tay lau mắt em không sợ bị nhiễm trùng à?”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Cho nên đây rốt cuộc là đang quan tâm cô hay là đang làm tổn thương cô vậy??
Người đàn ông kỳ cục như vậy, thật sự có thể trở thành thương nhân thành công??
Không để ý đến âm dương quái khí (1) của anh, Tề Nhiễm Nhiễm nhận lấy khăn giấy lau nước mắt bởi vì diễn quá nhập tâm mà rơi xuống, sau đó giương mắt nhìn Tạ Thanh, hỏi: “Thầy Tạ, đoạn này tôi diễn có được không?”
(1) Những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không tốt, đá xoáy, khiến người khác đoán không ra.
Tạ Thanh có chút dại ra, qua một lúc mới nói: “Cực kỳ xuất sắc, ban nãy tôi cũng bị cô dẫn dắt hòa mình vào vai diễn.”
Ở phim trường, chỉ cần đối mặt với diễn viên trẻ tuổi, xưa nay đều là anh dẫn dắt người khác hòa mình vào vai diễn, đây vẫn là lần đầu tiên, anh bị người trẻ tuổi khác dẫn dắt nhập vai, hơn nữa còn chưa chuẩn bị bất kỳ hiện trường quay phim gì, dưới ánh mắt chăm chú của cô, anh tựa như là Cố Văn Sâm thật sự, mà cô là Tề Nhiễm Nhiễm thật sự.
Tạ Thanh hít thở sâu, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Thật sự rất tốt, cực kỳ tốt, kỹ năng diễn xuất của cô thật sự khiến anh kinh diễm.”
Trước kia đối với Tề Nhiễm Nhiễm anh còn ôm nghi ngờ không quá chắc chắn, nhưng sau như đối diễn xong trận này, Tạ Thanh có thể cực kỳ chắc chắn mà nói, nhân vật nữ phụ số một này, ngoại trừ cô ra không thể vào tay ai khác.
“Cuối tuần này anh hẹn đạo diễn ăn cơm, đến lúc đó hai người cùng anh đến gặp anh ấy.” Tạ Thanh đã tính toán trước nói: “Anh bảo đảm, anh ấy chắc chắn sẽ thích.”
Tề Nhiễm Nhiễm lại túm Hạ Chiêu, cảm ơn Tạ Thanh một phen.
Mặc dù Hạ Chiêu đã sắp lạnh thành khối băng, nhưng vẫn nặn ra nụ cười vô cùng khó coi, nói câu cảm ơn với Tạ Thanh.
Xem đi, anh không chỉ bị xanh lè ngay tại chỗ, xanh xong còn phải cảm ơn nói người ta!
Chờ ba người lớn nói chuyện sau, quay đầu mới phát hiện, hai nhóc con một cao một thấp đang ghé trên khung cửa phòng, đôi mắt trừng lớn, đang lén nhìn động tĩnh bên ngoài, cũng biết đã nhìn lâu cỡ nào.
Thấy người lớn phát hiện ra mình, Tạ Du Du bĩu môi, có chút lo lắng hỏi Tạ Thanh, “Bố, bố và cô cãi nhau ạ? Vì sao cô lại khóc?”
Bánh bao nhỏ mếu máo, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, vì sao mẹ khóc ạ? Có phải cãi nhau không ạ? Người lớn không thể cãi nhau được đâu!”
Tề Nhiễm Nhiễm dở khóc dở cười, “Không cãi nhau, mẹ đang diễn thôi, bảo bối đừng lo lắng.”
Bánh bao nhỏ lại hỏi: “Vậy buổi tối chị Du Du còn có thể ăn cơm ở nhà mình không ạ?”
Hạ Chiêu cười: “Đương nhiên, tối nay bố làm sườn xào chua ngọt.”
“Oa!” Bánh bao nhỏ lập tức reo hò, “Sườn xào chua ngọt bố làm ngon tuyệt cú mèo luôn!”
Tuy rằng Tạ Du Du chưa từng ăn nhưng cũng reo hò theo, “Oa!!!!”
Bữa tối không có hải sản, đều là món ngon, hai người đàn ông cũng không uống rượu, vừa ăn vừa trò chuyện, nói chuyện kinh doanh nói chuyện kỹ năng diễn xuất, bây giờ Tạ Thanh đã nhìn Tề Nhiễm Nhiễm với cặp mắt khác xưa, đoán trước không bao lâu nữa, Tề Nhiễm Nhiễm chắc chắn có thể bằng kỹ năng diễn xuất từng bước đi lên tuyến một.
Tề Nhiễm Nhiễm được khen đến ngượng ngùng, chỉ có thể quay đầu gắp đồ ăn cho hai đứa nhỏ.
Mà Hạ Chiêu đối với Tạ Thanh thì lại đặc biệt nhiệt tình, thường gắp đồ ăn cho Tạ Thanh, cũng không gắp thứ khác, một mực gắp cho anh món khâu nhục, đó là món ăn của người Khách Gia dùng rau ngâm khô (2) và thịt ba chỉ lớn nấu thành.
(2) Có cải bẹ xanh khô, cải chíp khô, cải thảo khô,...!tùy nơi.
Phần lớn là tự làm ở nhà, trước tiên phơi héo, thêm muối gia vị chế biến rồi lại phơi khô quắt lại tiếp.
Thịt ba chỉ lớn bằng bàn tay trẻ con, từng miếng từng miếng được gắp vào trong bát Tạ Thanh, Hạ Chiêu còn mạnh mẽ khích lệ, “Ăn nhiều chút, đây chính là món sở trường nhất của tôi, thế nào, ngon không?”
Tạ Thanh cười khan hai tiếng, ăn ngon thì rất ngon đấy, nhưng ăn nhiều sẽ ngán, rau ngâm khô thì quá mặn, chỉ trong chốc lát ăn đã đi rót hai cốc nước lớn.
Tạ ảnh đế vô cùng uất ức nghĩ, cậu em họ Hạ này có phải cố ý không??