CÙNG ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN XUYÊN SÁCH NUÔI BÁNH BAO


Tiễn bố con Tạ ảnh đế đi, bầu không khí trong nhà rõ ràng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Bánh bao nhỏ dẫn đầu chạy chậm trở lại phòng khách, tiếp tục xem siêu nhân điện quang trên TV của mình, chỗ huyền quan chỉ còn lại Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu.
Tề Nhiễm Nhiễm vừa mới xoay người về phòng khách thì đột nhiên bị Hạ Chiêu đẩy đến bên tường, kabedon (1) trên vách tường, Tề Nhiễm Nhiễm dựa lưng vào tường, đề phòng nhìn anh, “Làm gì thế?”
(1) Là tình huống tán tỉnh mà một chàng trai đập tay vào tường, ép sát cô gái và lưng cô gái dựa vào bức tường phía sau.
Hạ Chiêu cúi đầu sát lại gần cô, ở khoảng cách gần nhìn vào nơi đáy mắt cô, thấp giọng nói: “Em sao thế hả, làm cái gì mà đối xử với Tạ Thanh nhiệt tình như vậy?”
Tề Nhiễm Nhiễm giơ tay chống trước ngực anh, nói: “Con mắt nào của anh thấy tôi đối xử nhiệt tình với anh ấy??”
Hạ Chiêu lại nói: “Có phải bởi vì anh ấy giống Cố Văn Sâm không??”
Tề Nhiễm Nhiễm không còn kiên nhẫn, “Lại liên quan gì đến Cố Văn Sâm? Anh nói chuyện không thể nói hẳn hoi được sao? Nhất định phải chua lòm như vậy?”
Hạ Chiêu vừa nhắc đến Tạ Thanh là y như rằng kéo Cố Văn Sâm vào, rốt cuộc là muốn nói cái gì?
Hạ Chiêu quả thật là ngậm chua nửa ngày, màn đối diễn của Tề Nhiễm Nhiễm và Tạ Thanh buổi chiều làm ăn nhớ đến tâm tư của Tề Nhiễm Nhiễm đối với Cố Văn Sâm.

Mặc dù cô đã nói rõ ràng sớm buông Cố Văn Sâm xuống rồi, nhưng Hạ Chiêu vẫn không nhịn được, sẽ lo lắng, Cố Văn Sâm là buông xuống, vậy với Tạ Thanh giống Cố Văn Sâm như đúc thì sao?
Lấy tính cách kiêu ngạo của Tề Nhiễm Nhiễm, tất nhiên sẽ không nảy sinh ý nghĩ khác với đàn ông đã có vợ, nhưng Hạ Chiêu vẫn cứ không nhịn được nghĩ lung tung.

Anh cũng rất bất đắc dĩ, suy cho cùng, cũng bởi vì Tề Nhiễm Nhiễm không cho anh câu trả lời rõ ràng, mới có thể khiến Hạ Chiêu lo được lo mất như vậy, không có chút tự tin nào.
“Tôi ghen đó, không sai, vậy em có thể cho tôi một câu trả lời chắc chắn, có muốn ở bên tôi không?” Dù sao trong ngoài đã sớm bị thấy sạch, bây giờ Hạ Chiêu đã vào trạng thái vô địch liêm sỉ vứt ra chuồng gà.
Tề Nhiễm Nhiễm không ngờ đến anh lại hỏi trực tiếp như vậy, nhất thời lại có chút không biết mở miệng thế nào.
Trước khi xuyên qua, ở trong lòng cô Hạ Chiêu chính là đồ lưu manh khiến người ta buồn nôn, không có chút hình tượng nào đáng nói.

Nhưng sau khi xuyên qua rồi, xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả hành động của Hạ Chiêu cô đều thấy hết.

Tề Nhiễm Nhiễm biết, trước kia là mình hiểu lầm anh, có thành kiến, nhìn thấy anh là không vừa mắt đủ kiểu.


Bây giờ thành kiến này sớm đã biến mất, thực ra Hạ Chiêu chân thật còn tốt hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.
Nhưng nếu cùng yêu đương với một Hạ Chiêu thế này? Tề Nhiễm Nhiễm cũng không có quyết định chắc chắn.
Cô yêu anh sao? Còn chưa đến mức độ đó, nhưng cảm tình khẳng định là có.

Anh có năng lực, có trách nhiệm, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ bá đạo một chút, nhưng bản chất là tốt, bất kể là đối xử với cô hay là đối xử với bánh bao nhỏ, đều cực kỳ có kiên nhẫn, tuy rằng thỉnh thoảng có chút đùa dai, nhưng đó chỉ là chút tình thú trong cuộc sống mà thôi, không ảnh hưởng gì mấy.

Tề Nhiễm Nhiễm biết, khi bản thân nghiêm túc phân tích Hạ Chiêu như vậy, thật ra nội tâm đã có chút nghiêng về anh.

Nếu như đổi lại trước kia, không mắng anh đã tốt lắm rồi, chứ đừng nói đến chuyện nghiêm túc mà phân tích anh như vậy.
Nhưng cô vẫn không vui nếu để anh đạt được ý nguyện nhanh như vậy.

Dù sao cô cũng đã từng là ảnh hậu nổi tiếng, tiểu thư nhà giàu xinh xắn, sao có thể dễ dàng bị tóm lấy như vậy, cô còn muốn “chảnh” thêm một đoạn thời gian nữa!
“Không muốn.” Cô nói, “Anh có chỗ nào tốt? Vì sao tôi phải ở bên anh??”
Hạ Chiêu: …
Đột nhiên anh đúng là không nói lên lời bản thân có ưu điểm gì.

Nếu đổi lại trước kia, tốt xấu gì anh cũng là tổng tài bá đạo, ưu điểm lớn nhất chính là có tiền có tài nguyên, xuyên qua thế này, trực tiếp mất sạch ưu điểm trước đó rồi, bây giờ anh chính là một kẻ nghèo hèn ngay cả căn nhà cũng không mua nổi.
“Tôi…”
Tề Nhiễm Nhiễm đẩy anh ra lần nữa, cười lạnh, “Ngay cả ưu điểm cũng không có, anh nói xem tôi có thể nhìn trúng cái gì ở anh được.”
Hạ Chiêu muốn nói ít nhất thì tài nấu ăn của tôi tốt, nhưng ngay sau đó nghĩ đến, bây giờ Meituan (2) giao đồ ăn tận nơi nhiều như vậy, muốn ăn ngon còn không phải là chuyện mấy phút là xong sao, ưu điểm này của anh cũng coi như không là gì, nháy mắt đã ỉu xìu.
(2) Một ứng dụng giao đồ ăn tại Trung Quốc.
Thấy dáng vẻ anh như vậy, Tề Nhiễm Nhiễm đột nhiên mềm lòng, thật ra ở góc độ của cô, anh vẫn có không ít ưu điểm, chỉ là cố ý xem thường anh mà thôi, nhưng đàn ông hiển nhiên không nghĩ đến điều này.

Hạ Chiêu cảm giác được Tề Nhiễm Nhiễm lại đang đẩy anh, cũng không kiên trì nữa, muốn đứng thẳng dậy cách cô xa một chút, nhưng eo còn chưa thẳng lên, vạt áo của anh đã bị kéo lại, Hạ Chiêu sững người, có chút mờ mịt rũ mắt xuống nhìn cô.
Tề Nhiễm Nhiễm cũng không tránh né, hai tay kéo lấy quần áo anh, hơi kiễng chân lên, nâng cằm lên đưa môi mình ấn lên trên môi anh, mùi hương ngọt ngào đặc trưng của phụ nữ nháy mắt lại tiến vào khoang mũi Hạ Chiêu.
Hạ Chiêu sợ ngây người, trong đầu từng cơn choáng váng, cảm giác này giống như từ trên trời rơi xuống một chiếc bánh vậy, mọi người đều nói sẽ không rơi xuống đâu, nhưng nó đột nhiên rơi xuống, ngay ngắn đập vào trán Hạ Chiêu.
Đầu óc như trống rỗng, không có cách nào suy nghĩ, nhưng miệng lại bản năng đưa ra đáp lại.

Trong nháy mắt Tề Nhiễm Nhiễm dán lên, anh mở miệng nghênh đón.
Lần này, Tề Nhiễm Nhiễm không lướt qua rồi dừng lại, mà là lớn mật nóng bỏng duỗi lưỡi dây dưa cùng anh, đầu lưỡi chạm vào nhau, hai người giống như chạm phải điện vậy, thân thể vì đó run lên.
Hạ Chiêu khó có thể tự kiềm chế bắt đầu phản kích, dùng sức một cái đã áp lại Tề Nhiễm Nhiễm trên tường, một tay đỡ sau gáy cô, một tay bóp lấy eo cô, giống như muốn dùng hết sức mình chiếm đoạt cô vậy, tàn bạo quấn lấy đầu lưỡi cô, gặm môi cô, hôn đến Tề Nhiễm Nhiễm thiếu chút nữa ngạt thở.
Qua một lát, Hạ Chiêu cảm nhận được cô giãy giụa rất nhỏ, mới chậm rãi lùi ra tạo khoảng cách nhỏ, để cô hít thở không khí trong lành.
Cũng trong thời gian nụ hôn này, môi của Tề Nhiễm Nhiễm đã hơi sưng đỏ, nhìn qua càng thêm tươi đẹp ướt át, Hạ Chiêu có chút không kiềm chế được, lại muốn cúi đầu hôn lên.

Nhưng lần này bị Tề Nhiễm Nhiễm ngăn lại, chỉ thấy cô nâng mí mắt lên, ánh mắt xoay chuyển, ngón tay thon dài vẽ vòng tròn trên ngực anh, nói: “Cảm giác hôn thật sự không tệ, có đúng không?”
Hạ Chiêu giống như cậu thư sinh bị hồ ly tinh câu mất linh hồn vậy, ngơ ngác gật đầu.
Tề Nhiễm Nhiễm cười nhẹ, lại nói: “Cảm giác yêu đương càng tốt hơn, có phải anh rất muốn yêu đương không?” Hạ Chiêu lại gật đầu thật mạnh, hầu kết trượt lên xuống, anh cảm thấy ở giờ phút này, người phụ nữ trước mặt có một sự quyến rũ trí mạng nhất, anh trầm giọng nói: “Muốn.”
Tề Nhiễm Nhiễm nhướng mày, ngón tay vốn đang vẽ vòng tròn trước ngực anh, chậm rãi hướng lên trên, vuốt lên hầu kết của anh, mới nói: “Muốn phụ nữ yêu đương với anh, hôn anh, có phải anh phải làm chút chuyện không? Ví dụ như dùng hành động theo đuổi, đi lấy lòng đối phương…”
Trong nháy mắt Hạ Chiêu như được khai sáng, đúng vậy, theo đuổi!! Cả ngày anh nói thích cô, nhưng căn bản không có bất kỳ hành động theo đuổi thực sự nào, chẳng trách cô không sẵn lòng gật đầu, hóa ra vấn đề nằm ở chỗ này!
“Anh theo đuổi, em sẽ gật đầu đúng chứ?” Anh truy hỏi.
“Cái này phải xem biểu hiện của anh đã.” Tề Nhiễm Nhiễm nói.
Hạ Chiêu hít thở sâu, còn đang ở trong dư vị của nụ hôn ban nãy, nói: “Trong quá trình theo đuổi, anh có thể hôn em giống như vừa rồi không?”
Tề Nhiễm Nhiễm nhướng mày, “Anh nói xem?”
Hạ Chiêu mặt dày mỉm cười, “Anh cảm thấy hẳn là có thể, bởi vì nhìn qua em cũng rất thích.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …

Do dự một chút, Tề Nhiễm Nhiễm nói: “Cũng không phải là không thể, thế này đi, bình thường em có thể chủ động hôn anh, nhưng anh không thể chủ động hôn em.”
Hạ Chiêu: …
“Thế này cũng bất công quá luôn đấy!” Anh kháng nghị.
“Không phải anh muốn theo đuổi em sao? Vậy chuyện thứ nhất tất nhiên là phải lấy lòng em rồi, ngay cả lấy lòng em anh cũng không làm được, còn nói chuyện theo đuổi làm gì?”
Hạ Chiêu: …
Thấy chuyện đã nói xong hòm hòm rồi, Tề Nhiễm Nhiễm cũng không hiếu chiến nữa, quả quyết đẩy anh ra, bước nhẹ nhàng vào phòng khách.
Luân Luân ôm siêu nhân điện quang mới của mình, ngồi trên sofa xem TV, siêu nhân điện quang mới là Tạ Du Du tặng.

Một cô gái như Tạ Du Du tất nhiên không thích siêu nhân điện quang, đó là cô bé nhờ bố mua giúp, là dòng garage kit (3) bản chính hãng, mỗi một chi tiết đều được làm vô cùng tinh xảo, so sánh với con trước đó mẹ mua còn đẹp hơn nhiều.

Sau khi bánh bao nhỏ cầm con garage kit này thì yêu thích không thôi, coi như bảo bối ôm tới ôm lui.
(3) Là một bộ mô hình quy mô lắp ráp phổ biến nhất được đúc bằng nhựa polyurethane.

Cũng là dòng mô hình tĩnh nhưng người chơi cần “lao động” nhiều, cụ thể ở đây là phải tự ráp và sơn cho nó, dòng này khá kén người chơi.

(Nguồn: Garage kit, Tổng Hợp Các Thuật Ngữ Khi Chơi Figure (mô hình) Cho Người Mới Bắt Đầu)
Tề Nhiễm Nhiễm nhìn dáng vẻ ngốc của con trai, bèn hỏi cậu bé: “Du Du tặng con quà và đồ ăn vặt rồi, có phải con cũng phải tặng cho chị ấy cái gì không, phải đáp lễ chứ.”
Hạ Chiêu có chút choáng váng theo sau trở về phòng khách, ngồi trên tay vịn sofa nhìn hai mẹ con nói chuyện, trong lòng vẫn còn sóng gió mãnh liệt, cảm xúc dâng trào.
Thấy bánh bao nhỏ gật đầu, giọng điệu non nớt trả lời: “Con có nha, con có tặng quà cho chị Du Du đó.”
Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu liếc nhau, có chút giật mình.

Cô còn muốn mua chút quà gì đó tặng Tạ Du Du, nếu đã kết bạn rồi, không thể có đạo lý một mực thu quà mà không đáp lễ lại, chỉ là không ngờ bánh bao nhỏ đã đáp lễ rồi.
Hạ Chiêu tò mò hỏi cậu bé, “Con trai, con tặng gì cho Du Du vậy?”
Bánh bao nhỏ nói: “Con tặng cho chị ấy 5 tấm thẻ siêu nhân điện quang lợi hại nhất, chị Du Du nói chị ấy rất thích.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Hạ Chiêu: …

Người khác tặng cậu nhóc một thùng đồ ăn vặt, tặng garage kit tinh xảo, cậu nhóc tặng người ta 5 tấm thẻ giấy??
Hạ Chiêu cười ha hả, rất đắc ý gật đầu: “Không hổ là con trai bố, biết kinh doanh như vậy, sau này chắc chắn sẽ là kỳ tài trong thương trường!”
Tề Nhiễm Nhiễm nhíu mày nói: “Không được, tặng mấy tấm thẻ thì quá thất lễ rồi.”
Hạ Chiêu nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Em cảm thấy thất lễ trước mặt Du Du hay là thất lễ trước mặt Tạ Thanh? Bánh bao nhỏ nói, Du Du rất thích, chứng minh cô bé không ghét bỏ quà đáp lễ của bánh bao nhỏ, đó là tình bạn giữa tụi nhỏ, em không thể lấy tiêu chuẩn người lớn để đánh giá tụi nhỏ được.”
Tề Nhiễm Nhiễm trừng anh, cảm thấy lời nói ban nãy ở huyền quan với anh, thật sự là vô ích rồi.
Hình như Hạ Chiêu cũng ý thức được lời nói của bản thân có chút kích động, vội vàng im bặt, haizzz, châm chọc nhau thành thói quen, bây giờ đột nhiên muốn anh sửa lại, độ khó thật đúng là vô cùng lớn!
Hạ Chiêu vội vàng cứu chữa, cười nói: “Anh chính là cảm thấy, loại chuyện đáp lễ này, vẫn là đừng quá tận lực.

Nhà bọn họ còn có Hà Mộng, bây giờ hẳn đã coi chúng ta như kẻ thù rồi, chúng ta có tặng quà tốt hốt nữa qua đó, cô ta chắc chắn cũng sẽ ghét bỏ, cũng tốn công vô ích thôi, còn không bằng chờ sau này Tạ Du Du qua đây, chúng ta lại hỏi thăm thứ cô bé thích, đến lúc đó tặng đồ cô bé thích là được rồi.”
Tề Nhiễm Nhiễm nhìn dáng vẻ chân chó bày mưu tính kế của anh, không nhịn được muốn cười, nhưng vẫn nhịn trở về, nghĩ thầm cảm giác được người khác lấy lòng, vẫn thật sự không tệ.
“Vậy chờ lần sau cô bé đến rồi nói sau.” Cô nói.
Ban nãy hai bố con Tạ Thanh ăn cơm tối xong đã đi rồi, bọn họ vội vàng tiễn người, trên bàn cơm bát đĩa lộn xộn, Tề Nhiễm Nhiễm ngồi một lát, hất hất cằm với Hạ Chiêu bên cạnh, ý bảo anh đi thu dọn.
Hạ Chiêu ngửa đầu nhìn lên trần nhà, vốn muốn làm bộ không thấy được, nhưng vừa nghĩ đến bây giờ bản thân đã là thân phận người theo đuổi, hình như không nên từ chối yêu cầu của cô.
“Biết rồi, anh đi thu dọn ngay và luôn đây!” Ngoài miệng Hạ Chiêu nghe vẻ chịu khó lắm nhưng cơ thể lại động dậy rất chậm, hồi lâu cũng không thấy anh đứng dậy khỏi sofa.
Tề Nhiễm Nhiễm nhíu mày, ngẫm nghĩ, lại nói: “Rửa sạch bát, thuận tiện lau luôn đi, lau khô một chút.”
Hạ Chiêu: …
Chuyện… theo đuổi người yêu đều vất vả như vậy sao? Anh cũng không có kinh nghiệm, có điều nhìn người phụ nữ cười đến vẻ mặt ngọt ngào, anh cảm thấy có chút lâng lâng, giống như đứng trên mây vậy.

Bỏ đi, người phụ nữ xinh đẹp đáng yêu như vậy, có thể có ý đồ gì xấu chứ?!
Bánh bao nhỏ thấy bố bị mẹ sai đi làm việc, che miệng cười trộm, đôi mắt to tròn nheo lại, nhỏ giọng nói: “Bố, phải nghe lời mẹ kìa, hê hê hê hê!”
Hạ Chiêu: …
Cái này thật sự là… có chút mất mặt, Hạ Chiêu ngẩng đầu ưỡn ngực, bắt đầu cứu vãn địa vị, “Đó là… bố nhường mẹ con!”
Bánh bao nhỏ: “Hê hê, còn lâu ấy!”
Hạ Chiêu: …
Kết cục dám giễu cợt bố, chính là bị bố kẹp dưới cánh tay, mạnh mẽ xoa đầu một hồi, xoa đến cả người chóng mặt, mới được thả ra


Bình luận

Truyện đang đọc