CÙNG VỚI CHÂU NGANG

Lý Mạch mãi mãi chẳng cách nào quên đi ngày hôm ấy.  

Hoa cải dầu nở khắp ruộng đồng làng quê, đường xi măng hẹp miễn cưỡng cho được chiếc xe bus mini mà bọn họ ngồi đi qua. Hôm ấy trùng hợp là cô ngồi gần cửa sổ, lại trùng hợp nữa là hàng ghế phía sau cùng.  

Chàng trai ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đi chiếc xe đạp địa hình màu đen.  

Giây phút ngẩn người ấy, cậu tựa như một chiếc bóng, nhanh chóng lướt qua chiếc xe.  

Lúc này chiếc xe đến ngã ba, cần rẽ trái, Lý Mạch quay đầu lại, ánh chiều xuống núi và chàng trai, Lý Mạch vẫn luôn nhớ lấy mãi đến rất lâu về sau. 

Thi xong kỳ thi chuyển cấp ba, Lý Mạch liền đến lớp học bồi dưỡng, mùa hè nóng nực, có người đang ở trong phòng hưởng điều hoa ăn kem, có người lại chịu cái nắng mặt trời mà ngồi xe bus.  

Lý Mạch rất thích ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn những bảng biển cửa hiệu bên ngoài thông qua tấm thuỷ tinh, còn đọc thầm trong lòng, còn thường phản bác lại một chút nữa.  

Ngày trời nóng bức, nhưng hai bên đường làng quê đầy cây cối, là những cây rất to. 

Con đường rộng rãi mà chiếc xe bus chạy được bóng râm trải dài. 

Đi qua trạm Tề Trang thì xe dừng lại, trong đám các cô các bác đang đứng có một chàng trai rất bắt mắt.  

Cao lắm, chắc khoảng một mét tám mấy, lưng đeo chiếc guitar, mặt bị phơi đến hơi đỏ lên, cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay. Sau khi đợi các cô các bác kia lên xe xong thì cậu mới bước lên. Vị trí trống trên xe còn rất nhiều, lúc này người ngồi trên xe vốn không nhiều.  

Cậu ngồi vị trí ngay trước mặt Lý Mạch.  

Xếp gọn chiếc guitar, chàng trai dựa vào ghế tựa, hơi nghiêng mặt về phía cửa sổ.  

Lý Mạch thích nghe ballad, thế nên nhìn thấy người mang chiếc guitar vẫn luôn mang theo sự ngưỡng mộ. Cô cũng không chắc trong túi đen kia có phải guitar hay không, chỉ dựa vào cảm giác mà cảm thấy thế.  

Đến một trạm huyện thành, chàng trai nhấc chiếc guitar liền xuống xe, lúc Lý Mạch đang đi ra khỏi chỗ ngồi thì thoáng nhìn thấy trang giấy trên chế cậu ngồi là bản nhạc.  

Cô cầm theo xuống xe.  

“Chào cậu, câu làm rơi cái này…” 

“Cảm ơn.” 

“Không có gì.” 

Đối đáp rất đơn giản, nói xong ra vẻ tạm biệt với Lý Mạch rồi quay người đi.  

Tên bài hát trên cùng của bản nhạc là 《Thời niên thiếu tươi đẹp》. 

Lý Mạch lúc ấy nghĩ rằng chỉ là giao lưu đơn giản nhất giữa người lạ với nhau mà thôi.  

Nhưng mà sau đó suốt cả kỳ nghỉ, cô nhiều lần đều nhìn thấy cậu ấy lên xe ở trạm Tề Trang, xe bus số 05 dường như liên kết lại chặng đường đẹp nhất của hai người.  

Lý Mạch cảm thấy hình như chính mình không phải là một mình nữa, rõ ràng là chẳng quen biết lẫn nhau, nhưng lại cảm thấy ấm áp, tựa như chặng hành trình của cô có thêm một người bầu bạn.  

Cậu ấy vẫn luôn ngồi ở vị trí mà lần đầu tiên Lý Mạch thấy cậu ngồi, Lý Mạch cũng thế, lên xe vẫn luôn ngồi ở vị trí ấy.  

Cho đến khi khoá học kết thúc, ngày hôm ấy xuống xe.  

Trong lòng Lý Mạch nghĩ, đấy chắc là lần gặp gỡ cuối cùng của hai người họ rồi.  

Khi hai người ai đi về hướng nấy, Lý Mạch không biết được rằng chàng trai đã nhìn bóng lưng cô rất rất lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc