“Mạch Tử, Mạch Tử, kỳ thi đại học bị lùi lại rồi!”
Bộ giáo dục thông báo lùi kỳ thi đại học một tháng.
Hôm đó mọi người đều rất kích động, mọi người cho rằng có thể có nhiều thời gian hơn để ôn tập, thêm nữa là có thể ở bên người mình muốn kề cạnh lâu thêm một chút.
Dù cho khi ấy rất nóng nực.
Lý Mạch cũng vui lắm, vậy là cô có thể qua lại với cậu ấy lâu thêm một tháng nữa.
Dù cho bận đến mức mọi người không kịp nói nhiều với nhau.
Có thể gặp gỡ nhau một tháng là một chuyện hạnh phúc biết bao.
Chuyện này đủ để khiến Lý Mạch có thêm hơn nửa động lực đến trường nhìn những đề bài không biết làm, học những từ vựng học không hết.
Lý Mạch chính thức được nghe Châu Ngang đàn guitar là trong buổi lễ tốt nghiệp cuối cùng, cậu là người đầu tiên lên bục biểu diễn.
Hát bài 《Thời niên thiếu tươi đẹp》.
Lần đầu tiên Lý Mạch nghe được.
Châu Ngang hát cho ai nghe thế nhỉ.
Thời khắc cuối cùng, mỗi người đều được phát một sợi dây đỏ, phía trên viết một vài lời chúc và tên.
Mọi người chạy đến cây nhỏ trong rừng rồi treo lên.
Lý Mạch và Trình Hân Ý viết xong cũng chạy qua đó treo. Cô tìm một cái cây, nhìn thấy tên của rất nhiều người.
Không có cậu ấy.
“Mạch Tử, xong chưa thế?”
Lý Mạch nhìn cây to bên cạnh, cô nhón chân treo sợi dây vào một cành cây tuỳ ý.
Lý Mạch hẳn sẽ chẳng biết được, sau đó có người cũng tìm rất rất lâu, tìm từng cây một, xem từng dây đeo một, nhìn đến hoa cả mắt, nhận nhầm cả đồ.
Cuối cùng thì hai sợi dây vẫn được treo lên cùng với nhau, bên trên viết rằng: Lý Mạch cố lên nhé.
Phía trên sợi dây còn lại viết rằng Châu Ngang cố lên.