CUỘC DÂY DƯA KHÔNG LƯỜNG TRƯỚC!


Quản gia ở trên biệt thự đã cảm thấy bản thân rất tất trách, ngày hôm đó Lục Khải Ưng bỏ đi rõ ràng đã căn dặn ông ấy phải để mắt đến cô.

Không ngờ hôm nay chỉ xảy ra sơ xót một chút liền có chuyện.
Thành ra lúc này, trong biệt thự có bao nhiêu người hầu đều đã được Quản gia điều đi xung quanh tìm kiếm Uyên Ninh.

Ngoài ra, cả A Tống và A Tấn vẫn còn rong ruổi tìm kiếm bên ngoài chưa trở lại.
Trong lúc mọi người còn đang lo lắng lùng sục khắp nơi, bỗng dưng nhìn thấy Lục Khải Ưng bế Uyên Ninh từ sau vườn đi tới, sắc mặt cô trắng bệch, cơ thể yếu ớt nằm gọn trong lòng hắn bất tỉnh.
- Gọi Alex đến đây đi.
Hắn sải những bước dài đi vào cửa chính biệt thự, không tỏ ra tức giận cũng không có hành động nào gọi là muốn trừng phạt bọn họ, từ đầu chỉ cuối đều dồn ánh nhìn vào người cô.
Alex từng là bác sĩ riêng cho biệt thự của Lục Khải Ưng, nhưng từ khi hắn đi Trung Quốc rồi bay sang Na Uy, anh ta cũng rời khỏi đây, làm việc ở một bệnh viện tư khá lớn ở thành phố Mexico này.
Quản gia liền nhanh chóng gọi cho anh ta theo số liên lạc cũ, mặc dù thỉnh thoảng anh ta cũng có ghé qua đây.

Nhưng mà bây giờ là nửa đêm, chẳng biết anh ta có chịu nghe máy hay không.
Đúng như dự đoán, liên tục ba cuộc gọi đi đều bị dập ngang không thương tiếc.

Quản gia vẫn cố gọi thêm một lần nữa, kết quả đổ chuông rất lâu Alex cũng chịu bắt máy.
Alex vốn là người dễ chịu, nhưng bị quấy rầy lúc nửa đêm ai mà không nổi cáu.

Nhưng khi nghe Quản gia nói đến chuyện Lục Khải Ưng đã quay về, anh ta liền gấp rút dập máy.
- Người bệnh đang nằm ở phòng nào?
Quản gia có nói trước với Alex rằng Uyên Ninh bị nhiễm sốt rất nặng.


Anh ta vừa đến, xuống xe rồi lấy hộp thuốc, vội vàng hỏi Quản gia.
Ông ấy chỉ cần nói cô đang nằm ở tầng nào, cùng với ai, Alex vì đã quen đường đi nước bước ở chỗ này, nên tự mình đi thẳng lên đến đó.
Đến nơi, Alex lịch sự gõ cửa.
- Vào nhanh đi!
Nghe được giọng nói quen thuộc của Lục Khải Ưng, Alex mừng muốn khóc, đẩy mạnh cửa xông vào.

Đột nhiên, anh ta muốn té ngửa vì cảnh tượng đang diễn ra sờ sờ trước mắt.
Lục Khải Ưng ngồi ở mép giường, cầm chiếc khăn đã nhúng qua nước ấm, đang từ tốn lau mặt cho cô gái đó.

Hành động hết sức nhẹ nhàng, ôn nhu.
- Tôi...tôi đi nhầm phòng thì phải!
Mắt của Alex trợn ngược, Lục Khải Ưng mà anh ta biết còn có mặt dịu dàng như vậy? Thật sự không thể nào!
Chân chẳng biết đi hướng nào mới đúng, cứ bước tới rồi lùi lại.

Lục Khải Ưng thật biết cách khiến anh ta cảm thấy chóng mặt mà.
Lục Khải Ưng không để ý tới Alex đã vào phòng, tay vẫn đều đặn lau mặt cho Uyên Ninh, thấy đã xong, hắn kéo chăn lên đắp cho cô.

Rồi mới đứng lên nhìn ra Alex.
- Thần kinh có vấn đề hửm? Tới xem cho cô ấy đi.
Hắn đứng cách giường không xa, bình thản xỏ tay trong túi quần rồi tỏ ra hậm hực với anh ta nói.
Rõ ràng ngoài miệng thì vẫn rất ung dung, nhưng có ai biết trong lòng hắn bây giờ nóng như lửa đốt.
Alex nhìn xéo Lục Khải Ưng, hơi liếc nhưng bỗng nhiên lại cười một cách ngờ nghệch, đến gần giường nằm của Uyên Ninh, lúc này mới nghiêm túc hành nghề lương y, gác lại việc gặp lại cố nhân.

Vừa đặt túi thuốc xuống bàn, anh ta bây giờ mới nhìn kĩ lại vết thương đang rỉ máu của cô.

Như muốn chọc tức Lục Khải Ưng nên bèn nói lớn.
- Ấy! Bạo hành gia đình à? Bị thương khá nặng đấy!
Nghe được câu đó, viên đạn trong mắt hắn liền b ắn ra, xiên vào tròng đen của anh ta: - Tôi chưa bạo hành cậu bao giờ nhỉ! Ngứa đòn phải không?
- Đâu...đâu có, tôi ngứa sẽ tự gãi mà, hihi.
Lục Khải Ưng trầm mặc, cặp mắt băng giá không có chút gì gọi là thú vị với trò vui của Alex.

Đã bao nhiêu năm không gặp, hắn cứ nghĩ tên bác sĩ này sẽ trưởng thành lên không ít, không ngờ cũng chỉ là suy nghĩ của hắn, Alex vẫn cà lơ phất phơ như ngày nào.
Alex cẩn trọng xem qua vết thương một lượt, sau đó mới dùng cồn rửa, lấy thuốc đỏ thoa lên rồi cẩn thận dùng băng gạc băng lại cho cô.
- Vết thương không nghiêm trọng, chỉ bị ngoài da thôi.

Cô ấy bị sốt bao lâu rồi vậy?
Hỏi tới đây làm hắn muốn điên tiết trở lại.

Làm sao hắn biết cô đã bị bao lâu chứ? Cả gan trốn hắn để bây giờ thành ra như vậy, đợi đến khi tỉnh lại rồi, xem hắn trừng trị cô thế nào.
Lục Khải Ưng im im không đáp, Alex cũng thừa hiểu, đành nhún vai rồi lấy thuốc cho Uyên Ninh uống, thuốc này chỉ có chức năng giảm sốt tạm thời.
- Mặc dù đã uống thuốc, nhưng nếu vài tiếng nữa cô ấy không giảm, nên đưa tới bệnh viện của tôi đi.
- Xong rồi thì về, không tiễn!
Hắn chỉ quăng lại một câu, rồi nhanh chóng ngồi lên giường với Uyên Ninh, ánh mắt lo lắng từ đầu vẫn không thể nào giấu được.


Hắn thật chẳng hiểu nổi, tại sao cô lại đến chỗ đó, tại sao phải trốn hắn trong khi hắn trở về rõ ràng chỉ là trùng hợp.
Còn nếu như cô thật sự muốn rời khỏi hắn đi chăng nữa, tại sao không thoát ra ngoài mà lại chạy đến nơi nhà kho ẩm mốc đó để rồi phát sốt như vậy.
Nếu hắn không về đúng lúc, người ở đây cứ vậy mà đi ngủ hết, thử hỏi cô có bản lĩnh tự cứu sống bản thân sao.
Càng nhìn vào gương mặt không còn chút tươi tắn của người trước mắt, mi tâm hắn không ngừng xếp chồng vào nhau.
Trong đầu hắn tự dưng lại nhớ đến buổi chiều hôm hắn rời biệt thự, đến tối A Tống liền đem đến cho hắn hồ sơ lý lịch của cô.

Thoạt nhìn qua, hắn có chút chẳng tin vào mắt mình, nhưng từng dòng chữ ngay ngắn rõ ràng, phần nào đã khái quát hết cuộc sống của người con gái này.

Nào là bị bố dượng c**ng hi3p, mẹ treo cổ tự tử, một cô bé chín tuổi phải sống cuộc sống như địa ngục, ngày ngày bị người chủ ở chợ cá đánh đập không thương tiếc.
Đọc đến đó, hắn chán ghét dẹp tập hồ sơ qua một bên, điện thoại về cho chị Đình xác nhận sự thật, mặc dù hắn tin vào năng lực làm việc của A Tống, nhưng hắn không tin vào những gì mình nhìn thấy.
Sau khi Đình Thư xác nhận, đúng là mẹ cô mất vì tự tử, cô được một ông chủ ở chợ cá nhận làm tay sai vặt rồi bị đánh đến mức bệnh tật triền miên.

Đến khi chị ấy gặp được cô, trên người cô chứa đầy sẹo vít, vô cùng thê thảm.
Vậy ra, thái độ hoảng loạn của cô khi hắn chạm vào người chính là bị ám ảnh.

Thế còn gương mặt quá đỗi bình thản đó thì sao, chẳng lẽ cô trải qua nhiều nỗi đau đến mức, bản thân không còn cảm nhận được nỗi đau nữa.
Phân tích đến đó, hắn phần nào nhìn ra được, trong con người của Uyên Ninh hiện tại, đang chứa đựng nhiều nhân cách khác nhau.


Tuy đối với loại người lạnh lẽo, không có nhân tính như Lục Khải Ưng.

Quá khứ tồi tệ của Uyên Ninh chỉ ở mức bình thường, không đáng coi là thương cảm.
Hắn giết người, coi rẻ mạng sống, thì tất nhiên hắn sẽ không quan tâm đến người đó có số kiếp đáng thương thế nào.
Nhưng hiện tại, Uyên Ninh là người của hắn, tuy không tự nguyện nhưng cũng xem như cả phần đời còn lại của cô đều đã phụ thuộc vào hắn rồi.
Dừng lại suy nghĩ, Lục Khải Ưng hôn nhẹ lên vầng trán nóng hổi của Uyên Ninh, hắn lật chăn lên, nhẹ nhàng, từ tốn nằm xuống bên cạnh cô.

Bàn tay luồn ra sau gáy, đỡ đầu cô nằm lên cánh tay hắn, ôm chặt hết mức cho cơ thể cô hoàn toàn dính lên người mình, sưởi ấm con tim nhỏ bé vỡ vụn đang nằm sâu trong ngực người trong lòng.
Lục Khải Ưng vùi mặt vào hõm cổ ấm nóng của cô, nói vào vành tai nhỏ, mặc kệ cô có nghe được hay không: - Chỉ cần em muốn, tôi cho phép em giết người!
Hắn đêm đó hình như không ngủ, thức trắng đêm, cứ xoay trở cho Uyên Ninh tư thế dễ chịu nhất.

Cứ cách bốn mươi phút là dùng nhiệt kế kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô đã hết sốt chưa, mỗi khi cô đổ mồ hôi ra nhiều một chút, hắn sẽ lại lật đật chạy vào phòng tắm, xách ra chỗ nước mới, lau người rồi thay quần áo cho cô.

Cách vài giờ là lấy thuốc bôi chống sẹo thoa lên vết thương trên cổ cô.
Cứ vậy cho đến khi ông mặt trời hửng sáng.

Lúc đó hắn mới yên tâm, vùi đầu vào ngực cô ngủ bù lại..


Bình luận

Truyện đang đọc