CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU

Trầm mặc hồi lâu, cả hai người đều không nói gì. Giữa họ, ngoài sai lầm đó ra thì chẳng còn gì liên quan, càng chẳng có đề tài khác, mà chuyện đó, khiến cô như bị nghẹn trong cổ, động vào cũng không muốn.

Anh vẫn còn ở đây, Lê Diệp cũng coi anh như không khí, cô chẳng có gì phải thấy mất tự nhiên. Hai năm nay, cô đã dẹp bỏ hết mọi chuyện, nói dễ nghe là lạnh nhạt, mà nói trắng ra, thì chính là cái xác không hồn.

“Diệp Nhi.” Qua một lúc, từ phía sau truyền đến tiếng gọi, Lê Diệp quay đầu lại thì thấy bác cả Lê Thành Tường đang đi tới.

Lê Diệp không phải người được nuông chiều từ bé, lúc cô vào nhà họ Lê cũng đã mười sáu tuổi. Trong gia đình giàu có này, cô là người ngoài. Hoàn cảnh mấy năm nay đã khiến cô sớm hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, lúc này Lê Thành Tường muốn nói gì, cô không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán được.

Thấy Doãn Chính Đạc, Lê Thành Tường có chút bất ngờ. Đã xảy ra loại chuyện thị phi như vậy, ông nghĩ Doãn Chính Đạc đáng ra phải ghét Lê Diệp rồi tránh xa, nhưng hai người lại ở trong vườn nói chuyện. Nếu để người khác nhìn thấy, khó tránh khỏi lại có nhiều chuyện tam sao thất bản được truyền đi.

“Chính Đạc cũng ở đây à.” Lê Thành Tường gật đầu với Doãn Chính Đạc. Cậu hai nhà họ Doãn là người khôn khéo, nhưng lúc này, anh gật đầu đáp lễ với Lê Thành Tường rồi mà vẫn không rời đi.

Lê Thành Tường không đành đuổi anh đi, liền quay đầu nhìn Lê Diệp, “Vừa rồi thế nào, có bị thương không?”

Lê Diệp lắc lắc đầu, “Không sao ạ.”

Lê Thành Tường thở dài, “Chú ba vào viện rồi, vừa nãy chú ấy kích động quá, tim hơi khó chịu.”

Lê Diệp hơi cúi đầu, ngón tay xoa xoa cổ tay theo bản năng, vẫn hơi đau.

Cúi đầu nhìn, thì ra là mấy bọng nước – do tối qua bị Doãn Chính Đạc làm bỏng, giờ sờ vào mới thấy đau rát.

Lê Thành Tường nhíu mày, chậm rãi nói, “Tình hình trong nhà cháu cũng thấy rồi đấy, sau này chú ba ra viện, cháu còn ở đây, tâm trạng chú ấy…”

“Bác cả.” Lê Diệp ngẩng đầu cắt ngang lời ông, “Qua bảy ngày của bà nội, cháu sẽ đi.”

“Thế thì còn những bốn ngày nữa.” Hiển nhiên Lê Thành Tường cảm thấy thời gian cô ở lại quá dài.

Doãn Chính Đạc đứng một bên, sắc mặt ủ dột, không nói được một lời.

Đối với lời đuổi khách như vậy, Lê Diệp cũng không có cảm giác, cô nói, “Ban ngày cháu sẽ ra ngoài, buổi tối lại về trông linh cữu bà.”

Lê Thành Tường thấy cô cố chấp muốn đưa bà cụ nốt đoạn đường cuối thì cũng có chút cảm động. Nói thật, đám con cháu, ngoài cô ra, chẳng ai có lòng như vậy.

“Thế cũng được, buổi tối cháu lại đến đây, sáng sớm hôm sau thì đi sớm một chút.” Nói xong lại thở dài, “Diệp Nhi, không phải bác cả muốn đuổi cháu, thật sự là trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, mọi người đều không chịu nổi nữa, nếu chú ba lại…”

Lê Diệp nói, “Hơn mười giờ tối cháu lại đến.”

Nói xong, cô đẩy xe lăn vòng lại. Lê Thành Tường nhìn cô rồi hỏi, “Diệp Nhi, chân của cháu sao thế?”

Doãn Chính Đạc nghiêng đầu, cũng có chút đăm chiêu mà nhìn vào hai chân của cô.

Lê Diệp không trả lời, trên lối đi có vài cái hố, cô phải dùng sức đẩy xe lăn, “Bác cả, cháu đi trước đây.”

“Ơ, đi đâu thế? Để bác gọi tài xế đưa cháu đi.” Lê Thành Tường nói.

Lê Diệp không quay đầu lại, “Không cần đâu ạ.”

Thấy cô lăn xe ra phía cổng lớn, Lê Thành Tường thu lại tầm mắt, thờ dài, “Con bé này là thế đấy, rất cứng đầu, không khiến người ta quý cho được.”

Thần thái Doãn Chính Đạc hoàn toàn lạnh nhạt, hai tay đút vào túi quần, thân mình cao lớn đầy vẻ cô độc.

Bình luận

Truyện đang đọc