CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU

Bị anh đưa xuyên qua đại sảnh, Lê Diệp cảm thấy lục phủ ngũ tạng bắt đầu cháy rụi…

Xung quanh đều là những đôi vợ chồng gắn bó keo sơn, chỉ có cô và anh là một đôi thù địch oán hận, sự hoang đường khiến cô cảm thấy như một giấc mộng kéo dài.

Âm thanh ồn ào cùng những bóng dáng thay đổi lần lượt khiến Lê Diệp cảm thấy trước mắt mờ đi. Một đêm không ngủ cũng khiến cô thấy choáng váng, ấn ngực, cô bỗng nôn ra.

Doãn Chính Đạc nhíu mày, còn nghĩ cô định kéo dài thời gian, nhưng nhìn cái đống cô nôn ra trên đùi, anh liền lấy khăn tay ra lau miệng cho cô.

Lê Diệp lắc đầu, “Tôi vào nhà vệ sinh…”

Doãn Chính Đạc liếc mắt nhìn cô một cái rồi mới đưa cô đến cửa nhà vệ sinh nữ, tài xế cũng vừa lúc dẫn theo nhân viên nữ tới.

Người nhân viên giúp Lê Diệp vào trong. Doãn Chính Đạc đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cho dù cô có biến thành ruồi bọ cũng khó có thể bay ra khỏi tầm mắt anh.

Gục trên bồn cầu, Lê Diệp nôn ra toàn nước chua, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Cô có khỏe không? Hay là đến bệnh viện…” Người nhân viên kia còn chưa nói hết liền im bặt.

Lê Diệp nín một hơi thở, ngẩng đầu nhìn, trong lòng nhất thời run lên…

Người mặc quần áo đen, đội mũ, đã kéo cô nhân viên vào gian bên cạnh. Lê Diệp vừa định kêu lên thì người đó liền lao đến, đưa tay đóng cửa, khóa trái.

Tim cô đập thình thịch, không thấy rõ ràng gì cả, miệng kêu ra tiếng, “Tùng Đào!”

Người đó tháo mũ xuống, ngồi xổm trước mặt cô, gương mặt đầy râu và vẻ tang thương, giọng nói nghẹn ngào, “Mao Mao!”

Lê Diệp hoàn toàn mộng mị, cô không thể tin vào hai mắt mình nữa, không thể tin mình lại gặp người đó ở chỗ này! Cả thế giới này, chỉ có anh mới gọi cô như vậy, chỉ có anh mới đặt cho cô biệt danh nghịch ngợm như vậy!

Nâng gương mặt gầy gò của cô lên, Hạ Tùng Đào run rẩy, “Sao lại đồng ý kết hôn với hắn!”

Lê Diệp không ngừng lắc đầu, “Sao anh lại ở đây? Tùng Đào, không pahir em bị ảo giác đấy chứ?”

Dùng sức ôm cô, hôn cô, thân thể lạnh ngắt, Hạ Tùng Đào vội vàng nói, “Đi theo anh, anh đưa em đi, tên khốn đó thì sớm muộn gì anh cũng xử lý hắn.”

Lê Diệp tóm anh lại, không thể tin mà nói, “Đi đâu? Tùng Đào, không phải anh còn tám năm nữa sao?”

Hạ Tùng Đào dùng bàn tay thô ráp vuốt ve cô, vô cùng lưu luyến. Lê Diệp liếc nhìn đống băng gạc dày cộp trên cổ tay anh, cô loáng thoáng đoán ra, “Anh trốn ra?”

“Tiểu Chước nói hết cho anh rồi, tên súc sinh kia ức hiếp người, anh không thể ở trong làm kẻ bất lực được…Đừng nói gì nữa, lập tức đi theo anh, anh đưa em ra từ cửa sổ.”

Lê Diệp tóm lấy cổ áo anh. Hai năm, cô gặp anh vô số lần trong mộng, sau khi tỉnh lại thì gối đã ướt đầm, bởi vì cô nghĩ cả đời này không còn cơ hội gặp lại anh nữa.

Còn hiện tại, anh đứng trước mặt cô, nhưng cô lại mất đi khả năng suy xét…Anh tự làm mình bị thương, nhân lúc được đưa ra ngoài chữa trị liền bỏ trốn. Đây không phải là phim điện ảnh, hai người chẳng màng trách nhiệm mà bỏ đến nơi chân trời góc bể. Đây là hiện thực lạnh lùng, anh phải cả đời trốn đông trốn tây, nếu bị bắt lại thì sẽ bị phạt rất nặng.

“Anh làm như vậy là tự hủy hoại mình đấy!” Lê Diệp vô cùng đau đớn, “Anh định cả đời không nhìn thấy ánh sáng sao!”

“Có chết anh cũng không thể đứng nhìn em chịu tra tấn như vậy.” Hôn thật mạnh lên trán cô, Hạ Tùng Đào đỡ cô leo lên cửa sổ.

Bình luận

Truyện đang đọc