CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU

Quá kinh hãi, cô dừng lại ở một bên đường, xoa xoa trán, tóc tai ướt rượt mồ hôi.

Tự mình đấm đấm cái chân mất tri giác, bỗng trước mắt rọi đến ánh đèn xe chói lòa.

Cô không nhìn rõ hình dáng chiếc xe, tưởng là người qua đường nên không chú ý, chẳng ngờ chiếc xe đó giảm tốc độ, đến cạnh mình thì dừng lại.

Đèn xe rọi vào mắt, mãi sau cô mới khôi phục được tầm nhìn. Thấy rõ chiếc xe thể thao đen hình giọt nước, cô nhíu mày, gần như đã đoán được người kia là ai…

Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, để lộ ra gương mặt tuấn tú lạnh lùng, cùng với ánh mắt quá mức sắc bén.

“Cô nên đi học trường điện ảnh đi, lúc không có ai mà vẫn có thể diễn chuyên nghiệp được như vậy.” Doãn Chính Đạc xùy một tiếng.

Lê Diệp không nhìn anh mà nhìn đồng hồ, mình đã đi hơn mười phút rồi mà đường vẫn còn xa như vậy.

Doãn Chính Đạc cũng thầm tính lộ trình. Biệt thự Lê gia ở sườn núi, lái xe xuống chân núi cũng phải mất một lúc mới đến nơi, đi bộ ít nhất mất một tiếng, còn ngồi xe lăn lê từng tí một như cô, đến hừng đông mới xuống tới nơi là cái chắc.

“Sao thế, hai năm ở bên ngoài thật sự thảm thế à? Tiền bắt xe xuống núi cũng không có?” Khoác cánh tay lên cửa sổ, Doãn Chính Đạc nghiêng đầu, đôi mắt chứa đầy vẻ cười nhạo ác ý.

Lê Diệp không có lòng dạ nào mà tranh cãi với anh. Đây là người cô không thể dây vào, đứng nhìn từ xa là cách duy nhất.

Lăn bánh xe đi, Lê Diệp tiến về phía trước.

Thấy cô không thèm để tâm đến lời mình nói, Doãn Chính Đạc khép hờ mắt, lái xe lui về phía sau rút ngắn lại khoảng cách với cô, tay chống thái dương, dáng vẻ cao ngạo, “Tôi có một người bạn, muốn mời tôi cùng xây một khách sạn trên phố Thanh Sơn, ở đấy có một cửa hàng cũ tên là Bánh bao Hạ gia, tôi cảm thấy hình như hơi quen tai…”

Quả nhiên Lê Diệp dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Vẻ mặt của anh thoáng vẻ mị hoặc. Có lẽ được sinh ra trong hoàn cảnh vô cùng tốt, nên từ trên người đàn ông này luôn luôn toát ra vẻ tài giỏi ưu việt hơn người. Thần sắc của anh lúc nào cũng đầy vẻ kiêu hãnh, trước mặt anh, người khác thường tự cảm thấy xấu hổ.

Cô không đi, Doãn Chính Đạc cũng dừng xe, đưa tay lấy thuốc lá và bật lửa. Lúc này là rạng sáng, chẳng mấy chốc nữa là đến giờ thức dậy, nhưng mà anh lại đang ở gần nhà họ Lê.

Có lẽ do dậy sớm, châm thuốc, Doãn Chính Đạc rít hai hơi, tinh thần bớt vẻ ngạo nghễ, con người cũng bớt đi vẻ sắc bén quái đản.

Ngón tay kẹp thuốc lá, cánh tay gác lên cửa sổ, anh liếc nhìn cô một cái, “Cô không nên im lặng với tôi.”

Lê Diệp nhìn anh phun ra một ngụm khói trắng. Ý đồ của anh là gì, cô có thể đại khái đoán ra. Chỉ đơn giản là anh muốn tìm cơ hội sỉ nhục cô, anh biết quan hệ giữa cô và nhà họ Hạ, một câu vừa rồi, không phải là vô nghĩa, mà là anh tung mồi, nhử cô cắn câu.

Vẻ chờ đợi trong mắt anh nói cho cô biết, chỉ cần cô mở miệng cầu xin anh, mục đích của anh lập tức đạt được. Một cô gái đi cầu xin người khác, hèn mọn biết bao, đáng bị giày vò biết bao, còn anh, anh muốn lấy sự nghèo túng của cô làm thú vui, để giải tỏa nỗi oán hận trong lòng anh.

Cũng không biết chính mình từ lúc nào lại hiểu con người này đến thế, ánh mắt Lê Diệp vẫn ảm đạm như cũ, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ. Cô quay đầu, đẩy xe lăn đi tiếp.

Doãn Chính Đạc bóp nát đầu thuốc, nhìn cô đi thật xa, cơ mặt căng cứng. Anh nâng chân đạp phanh lên, lùi xe lại một đoạn nữa, đuổi theo cô một lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc