CUỘC SỐNG BÌNH THẢN HOÀN MỸ SAU KHI TRÙNG SINH

Sau khi biết tin ông ngoại của Ngô Thần bị thương, Lưu Mẫn cùng với ba mẹ Lưu lập tức đến thăm . Mà Âu Dương Hiên thế nhưng cũng biếtchuyện này, tự mình cùng với Hoàng Tuấn từ tỉnh A về thành H thăm hỏi.

“Các anh sao lại  đến đây?” thời điểm Ngô Thần nhìn thấy hai người bọn họ đến, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

“Biết nhà em xảy ra chuyện lớn như thế sao mà có thể không đến thăm được. Em cũng không nói cho bọn anh biết, nếu không phải trong lúc vô tình nghe được Đường Vũ nói chuyện , chắc em cũng sẽ không chịu nói với bọn anh đâu nhỉ?” Hoàng Tuấn nghe được Ngô Thần chất vấn, phẫn nộ  hỏi lại Ngô Thần.

“Không phải em chỉ nghĩ là một thời gian nữa sẽ đưa ông ngoại vào thành A để điều trị , cho nên đến lúc đó mới nói cho các anh biết mà ~!” Ngô Thần thoáng  rụt đầu lại, Hoàng Tuấn này nổi giận lên, thật là có chút làm cho người ta sợ hãi nha, tuy rằng khí thế còn kém so với Âu Dương Hiên ~!

“Phải không đấy? Bọn anh hiện tại đã đến đây em còn có cái gì cần phải giải thích  không ?” Âu Dương Hiên   liếc mắt nhìn  Ngô Thần một cái. Ngay cả lúc mình gọi điên cho cô,cô cũng không có nói đến chuyện gì hết, bản thân mình phải từ miệng người khác mới biết được chuyện này! Điều này làm cho Âu Dương Hiên có chút thất vọng, nhưng mà cậu càng muốn cho phải nhớ kỹ Ngô Thần sai lầm này.

Ngô Thần nghe thấy câu hỏi của Âu Dương Hiên  , cũng không nói gì nữa, bĩu môi ngoan ngoãn  đứng ở trước mặt hai người. Âu Dương Hiên nhìn thấy bộ dáng này của Ngô Thần cũng không đành lòng mắng cô nữa, lấy tay xoa xoa đầu Ngô Thần.

Ai bảo mình lại thua trên tay của cô cơ chứ. Âu Dương Hiên âm thầm thở dài  một tiếng!

Hoàng Tuấn nhìn thấy hai người như vậy  nhịn không được nở nụ cười. Thật sự không thể trách cậu phá hư không khí, mà hai  người khi bình thường đều lợi hại  như vậy, sau khi gặp được đối phương liền thay đổi triệt để?Thật sự rất là thú vị !

Ngô Thần trừng mắt nhìn Hoàng Tuấn một cái, Âu Dương Hiên cũng liếc mắt một cái, “Tớ vẫn nhớ hình như có ai đấy đã trốn học thư pháp mấy buổi rồi thì phải? Xem ra mình phải đến thăm ông Hoàng một lần mới được ~!” Âu Dương Hiên coi như trong lúc vô tình nhớ tới  một chuyện.

“Đừng mà, tớ cái gì cũng không có nghĩ đến, cái gì cũng chưa nói!” Hoàng Tuấn chạy nhanh. Hoàng Tuấn người này không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ông nội! Ông nội Hoàng là một lão nhân lợi hại, ở vài thập niên trước gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thành lập  nên xí nghiệp Hoàng Thị bây giờ. Mà hiên tại ông vẫn rất có uy quyền trong nhà, ông đối cây độc đinh của Hoàng gia là Hoàng Tuấn này rất là để bụng, chuẩn bị đào tạo cậu ta thành văn võ toàn tài!

Hoàng Tuấn nguyện ý đi học võ thuật, đối với học chuyên ngành của công ty cũng rất nhẹ nhàng, duy nhất bắt cậu đi tĩnh tâm viết thư pháp là không thể! Âu Dương Hiên bởi vì ông nội Âu Dương và ông nội Hoàng rất quen thuộc, cho nên ông nội Hoàng là người thỉnh thoảng Âu Dương Hiên lôi ra để chọc Hoàng Tuấn .

Hoàng Tuấn khi mới bắt đầu cũng có thể hoàn thành tốt , dựa vào bản thân thông minh cũng dành thời gian hai năm đã luyện thành chữ khá đẹp rồi! Nhưng Mà ông nội Hoàng còn không vừa lòng, muốn cho cậu  học them vài kiêu chữ nữa. Lúc này Hoàng Tuấn làm sao có thể còn có thể đồng ý, bắt đầu trốn học, làm cho Âu Dương Hiên phải thay cậu ta đánh yểm trợ. Cậu không ngờ rằng chuyện này rất nhanh bị Âu Dương Hiên phúc hắc lấy ra để đe nẹt cậu!

Âu Dương Hiên cùng Hoàng Tuấn đi đến bệnh viện thăm ông ngoại của Ngô Thần xong, Mẹ Ngô đồng ý cho Ngô Thần dẫn  hai bạn đi dạo thành H, dù sao hai người từ thành A đến đây cũng không dễ dàng, vẫn là phải xin phép người lớn mới đến được. Mẹ Ngô đối Ngô Thần hai bạn học này của Ngô Thần ấn tượng rất tốt,sau khi biết hai người này là bạn học cùng trường tương lai lại càng nhiệt tình hơn .

Mẹ Ngô đề nghị Ngô Thần dẫn các cậu đi đến chỗ có phong cảnh đẹp nhất tỉnh H để đi dạo, sau đó đi ăm đặc sản thành H.

Ngô Thầncảm thấy một trận bất đắc dĩ! Thành H và tỉnh A cách có một giờ đi xe thôi, hai người bọn họ làm sao có thể chưa từng thấy những thứ này? Chưa từng ăn qua những thứ này?

Sauk hi chào hỏi ông ngoại Ngô Thần xong , Ngô Thần dẫn hai người ra khỏi bệnh viện, thành H này có chỗ nào chơi vui không?

Ngô Thần dẫn ha người bọn họ đi ăn cơm trưa, sau đó mang theo hai người bọn họ đi vào khu phố trung tâm đi dạo, rồi chuẩn bị đem bọn họ đến nhà ga. Dù sao bây giờ hai người bọn họ còn phải chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp tiểu học, thành H ở đây lúc nào cũng có thể chơi.

“Hai người các anh chuẩn bị đi trở về đi chứ? Hai anh còn phải chuẩn bị cho kỳ thi mà, hiện tại có thời gian để nghỉ ngơi thì tranh thủ nghỉ đi ~! Về sau có thời gian chúng ta lại đến thành H, xem cảnh ở đây!”

“Ân, thời gian cũng không còn sớm , cũng nên đi về thôi.” Âu Dương Hiên nhìn thoáng qua Hoàng Tuấn một chút, Hoàng Tuấn hiểu chuyện dịch mông ngồi cách bọn họ một khoảng xa trong hoa viên lầu bầu “Trọng sắc khinh bạn, đồ vô lương tâm ~!”

“Vậy các anh trên đường đi. cẩn thận . Em đưa các anh ra nhà ga.” Nói xong Ngô Thần chuẩn bị đi đón xe.

Âu Dương Hiên giữ chặt Ngô Thần lại , nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.”Không cần vội, bọn anh ngồi xe nhà Hoàng Tuấn đến, đợi lát nữa gọi điện thoại cho lái xe lại đây là được rồi.” Âu Dương Hiên giải thích cùng với Ngô Thần.

“À, vậy anh gọi điện cho chú lái xe đi, nếu không lát nữa mới về sẽ không kịp ăn cơm chiều ~!” Ngô Thần ngửa đầu nhìn Âu Dương Hiên. Ngô Thần bây giờ đã cao đến một thước ba nhưng so với chiều cao hơn m6 của Âu Dương Hiên vẫn hơi quá sức.

“Khi nào em đến tỉnh A?” Âu Dương Hiên không trả lời Ngô Thần, mà là hỏi Ngô Thần một vấn đề khác

“Ừm ? Chắc phải một khoảng thời gian nữa, sau khi liên hệ được với khoa chỉnh hình của bênh viện A thì sẽ đi!” Ngô Thần ngẫm lại rồi trả lời  Âu Dương Hiên.

“Trước kỳ thi tốt nghiệp của bọn anh em có thể đến không?” Ngô Thần nhìn thoáng qua Âu Dương Hiên, cuộc thi của bọn anh thi lien quan gì đến em?

“Chắc là có thể! Làm sao vậy ?”

“Trước kỳ thi bọn anh có làm một buổi tiệc chúc mừng, em và  Lưu Mẫn đến lúc đó cùng nhau đến đi!”

“Như vậy a! Vậy được rồi ~! Đến lúc đó em sẽ điện thoại cho anh.” Ngô Thần gật gật đầu đáp ứng Âu Dương Hiên.

Âu Dương Hiên nhìn Ngô Thần, sau đó nắm tay cô đi đến trước mặt Hoàng Tuấn.

“Gọi điện thoại cho lão Vương đi. Chúng ta chuẩn bị về thôi.” Hoàng Tuấn đứng dậy liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái ~

“Hai người đã nói xong rồi à? Không cần phải nói thêm chút nữa sao ?” Hoàng Tuấn   đánh giá hai người. Ngô Thần nhìn ánh mắt của Hoàng Tuấn  ,

“Bụp” nhấc chân đạp thẳng vào bàn chân của  Hoàng Tuấn .

“Đau, em làm sao thế!” Nói xong vội ôm lấy cái mòng giò của mình xuýt xoa ~

“Cái ánh mắt của anh như vậy là sao, mau đi gọi điện thoại đi! Nếu như các anh về muộn bị mệt, đến kỳ thi, thi không được tốt rồi xem lúc đó em sẽ hạ nhục anh thế nào!” Ngô Thần hung hăng  uy hiếp Hoàng Tuấn.

“Ui, kỳ thi này có thể làm khó anh được sao!” Nói xong xoay người gọi điện thoại cho lái xe.

Âu Dương Hiên nhìn Ngô Thần, không nói gì, chính là lẳng lặng  nhìn cô. Ngô Thần bị cậu nhìn cũng  có chút ngượng ngùng , tuy nói rằng cô còn nhỏ, nhưng mà tuổi tâm lý không nhỏ  a! Cô đương nhiên biết rõ ràng ý tứ của Âu Dương Hiên  , đối  với ánh mắt Âu Dương Hiên  cô chỉ có thể cảm nhận được một trận  thẹn thùng!

Bình luận

Truyện đang đọc