Âu Dương Du và Âu Dương Nhạc hai cục thịt này từ nhỏ đã đặc biệt thông minh. Chưa đến hai tuổi đã có thể nói chuyện lưu loát , hai tuổi theo ông nội ra ngoài làm việc cũng không nghịch ngợm chỉ đứng ngoan ngoãn ở một bên, khi ở cùng bà nội theo bà ra ngoài mua đồ còn thảo luận được với bà nội về các loại quần áo nào đẹp.
Mỗi lần bọn Lưu Mẫn hỏi Ngô Thần và Âu Dương Hiên làm thế nào có thể dậy dỗ được ra hai đữa nhỏ đáng yêu đến thế, làm cho Ngô Thần và Âu Dương Hiên cảm thấy bất đắc dĩ. Bọn họ cũng rất muốn biết hai đứa bé nhà mình tại sao lại thông minh vậy, bọn họ chưa từng dậy chúng nó cái gì mà.
Ba Âu Dương và mẹ Âu Dương bây giờ đều đã tới tỉnh B, ba Ngô và cũng đem công ty chuyển dần lên đây, ở lại tỉnh B cùng con cháu. Dù sao giao thông cũng tiện lợi, khi cần về thì quay lại cũng nhanh. Đương nhiên, nguyên nhân chính là ba Ngô không chịu buông tha cho tài nguyên ở tỉnh B.
Âu Dương Du cùng Âu Dương Nhạc tuần này ở tại nhà ông nội, tuần sau lại ở nhà ông bà ngoại, cuối tuần thì về với bố mẹ. Mỗi lần về nhà, Âu Dương Du và Âu Dương Nhạc đều ồn ào muốn cùng ba mẹ đi chơi.
Nhà Ngô Thần và Âu Dương Hiên không biết khi nào đã trở thành nơi mà mười tiểu tướng tụ tập . Mỗi lần bọn họ có thời gian đều đi đến tỉnh B, đương nhiên, này cũng là bởi vì bọn họ bây giờ mỗi người một nơi, đến tỉnh B là nhanh nhất và tiện lợi nhất.
Một ngày này, Mộ Dung Tấn từ Anh trở về, chạy đến nhà Ngô Thần kiếm ăn. Nhìn thấy Âu Dương Du và Âu Dương Nhạc , hai đứa bé chạy như điên đến bên cạnh ôm lấy Mộ Dung Tấn.
Hai đứa bé này đã ba tuổi rồi, bởi vì nguyên nhân công việc của mười tiểu tướng, Anh quốc Pháp quốc Mĩ Quốc đều đã đi đến vài lần.
Mộ Dung Tấn lần trước một mình dắt hai đứa bé đi du lịch một vòng nước Anh, cho nên sau này mỗi lần hai đứa nhìn thấy Mộ Dung Tấn đều nhẩy cẫng lên .
“Bảo bối, nhớ cha nuôi không?”
“Con phải suy nghĩ nữa. Cha nuôi, cha có quà cho tụi con không?”
“Con nghĩ xem muốn cái gì, cha nuôi mua cho các con.” Nói xong còn một tay ôm một đứa, đến phòng bếp tìm Ngô Thần .
“Âu Dương Hiên vẫn chưa về nhà hả em?” Mộ Dung Tấn há mồm ăn miếng mứt táo mà tiểu Tròn đưa cho, hôn lên gương mặt thơm mùi sữa của cậu một cái, lại há mồm ăn một hạt đậu của tiểu Quyển, lại hôn lên một má cô bé.
“Lúc nào cậu ta về thế ?” Mộ Dung Tấn ra nhìn đồng hồ, đã hơn 5 giờ rồi, cũng gần tới giờ tan tầm .”Anh mang hai đứa đi dạo nhé, chút nữa sẽ về ăn cơm.”
Ngô Thần vừa đồng ý đã nghe thấy tiếng đóng cửa. Bất đắc dĩ bĩu môi, Mộ Dung Tấn tính tình của anh thế nào cô cũng hiểu, chỉ là mặc kệ anh thôi.
Viện tư pháp nơi Âu Dương Hiên làm việc cách nhà cũng không xa không xa, Mộ Dung Tấn ôm hai cái bọc nhỏ đi lại lắc lư trên đường, khi đến trước cửa viện, vừa lúc nhìn thấy Âu Dương Hiên đi ra. Bên còn có một người phụ nữ xấu xí. (thấy người ta xâu là do tâm lý của mỗ Mộ )
Nhìn người phụ nữ kia tươi cười nói chuyện với Âu Dương Hiên, mà Âu Dương Hiên vẫn giữ nguyên bộ dáng ngàn năm không đổi, Mộ Dung Tấn đại khái đã hiểu được là chuyện gì .
“Bảo bối, ba con đến kìa,làm sao bây giờ?” Mộ Dung Tấn nói làm cho hai cái bọc nhỏ chú ý, xoay mặt lại vừa vặn nhìn thấy Âu Dương Hiên đang đi xuống dưới, vốn rất cao hứng nhưng lại nhìn thấy người phụ nữ kia lại trầm xuống.
“Ghét thật, cô ta lại đi cùng ba kìa.” Quyển quyển lôi kéo tay của anh trai, mất hứng nắm nắm.
“Không có chuyện gì đâu em đừng lo, chúng ta đi cứu cứu ba thôi. Cha nuôi, thả con xuống.” Mộ Dung Tấn nghe hai cái bọc nhỏ nói chuyện cảm thấy chúng nó vô cùng đáng yêu, nhỏ thế mà đã hiểu biết đến vậy, chỉ số IQ của hai đứa này là bao nhiêu đây.Dù sao cũng làcon nuôi của mình , làm sao kém cỏi được!’
Nghe theo lời hai bé con thả chúng xuống, nhìn hai cặp chân nhỏ bé chạy lên bậc thang. Vừa đi vừa hét” Ba ơi, Ba”
Âu Dương Hiên sắp mất đi sự kiên nhân với người phụ nữ kia, nhưng đối phương lại đang nói chuyện công việc nên anh không thể chạy lấy người được, may thay lại nhìn thây hai bé con nhà mình chạy tới, nhanh chóng nói xin lỗi với người phụ nữ kia, bước nhanh đến bên hai đứa bé.
Ôm lấy hai đứa, đem cặp công văn để bên người, hôn hít hai khuôn mặt nhỏ nhắn rồi nhìn thấy Mộ Dung Tấn.
“Cậu về rồi à?”
“Ừ, về rồi.”
“Lần này cậu định về bao lâu?”
“Tớ tới đưa thiệp cho các cậu rồi đi ngay.”
“Thiệp mời?”
“Ừ,tớ chuẩn bị kết hôn .”
Âu Dương Hiên nghe được lời này của Mộ Dung Tấn ha ha nở nụ cười.Cảm tình cảu Mộ Dung Tấn đối Ngô Thần hoàn toàn không hề ít so với mình, nhưng là bản thân mình may mắn, mới có được bảo bối Ngô Thần này . Bây giờ Mộ Dung Tấn cuối cùng cũng nguyện ý kết hôn , cũng làm cho anh thời phào nhẹ nhàng.
“Chúc mừng cậu.”
Mộ Dung Tấn đấm ngực Âu Dương Hiên một cái, tình cảm của bọn họ đâu chỉ vì thế mà bất hòa được.”Cám ơn cậu. Đến đây, quyển quyển bảo bối, để ba ôm con, ba con ôm cả hai đứa sẽ mệt đấy.” Quyển quyển nhìn Mộ Dung Tấn rồi vươn tay với anh, cũng không thèm quyến luyến cái ôm ấm áp của ba mình mà rời bỏ trận địa.
Bốn người cùng nhau về nhà , Mộ Dung Tấn đem tin tức anh sắp kết hôn nói cho Ngô Thần, Ngô Thần cũng vô cùng cao hứng chúc mừng anh. Tuy rằng cô cũng không có tự kỷ mà cho rằng Mộ Dung Tấn sẽ vì cô mà cả đời độc thân, nhưng khi nhìn tất cả những người xung quanh minh đều hạnh phúc, cô cũng hy vọng Mộ Dung Tấn có thể sớm ngày có gia đình nhỏ của riêng anh. Bây giờ anh đã nghĩ thông suốt , cô cũng an tâm.
Bạn gái của Mộ Dung Tấn là người Anh, sau khi hai người kết hôn khôn tới một năm cũng có con. Hiện tại tiểu tròn tròn của chúng ta có thêm một sự ham muốn kỳ lạ, chính là chăm sóc cho em gái mang dòng máu lai kém mình bốn tuổi này.
Khi tiểu Tròn 6 ruổi, tiểu Na hai tuổi, bạn nhỏ tiểu tròn đã tuyên bố, khi lớn lên cậu sẽ lấy em gái tiểu Na làm vợ. Ngô Thần và Mộ Dung Tấn nghe thế câu trước câu sau không hề nể mặt tiểu Tròn mà cười ha hả, tiểu Quyển còn ở bên cạnh tiểu Tròn trêu chọc”Xấu hổ xấu hổ, xấu hổ xấu hổ.”
Ai cũng không nghĩ đến, bạn nhỏ tiểu tròn so với cha cậu còn lợi hại hơn, Âu Dương Hiên 12 tuổi mới tìm được mẹ mình, mà tiểu tròn mới 6 tuổi đã quyết định được ai sẽ đi cùng cậu suốt cuộc đời,khi tiểu Na 18 tuổi cũng không thoát khỏi vòng tình ái của cậu, từ đó về sau làm con dâu ngoan nhà Âu Dương.
Mộ Dung Tấn đối với chuyện này cũng không phản đối như các ông bố khác, từ nhỏ anh cũng đã tạo rất nhiều cho tiểu Tròn và tiểu Na. Có thể nói, bọn nhỏ có kết quả như ngày hôm nay cũng do công sức của anh cả.
Tâm lý của Mộ Dung Tấn , Âu Dương Hiên hiểu được, bản thân mình không có được người trong tim, vậy để cho con mình bắt lấy con của Ngô Thần cũng tốt. Âu Dương Hiên ghen tuông rất ác, nhưng lần này lại đồng ý .”Hừ! Dù sao con cậu ta cũng vào cửa nhà mình cơ mà, tôi sẽ không so đo với cậu đâu .” Nhìn đến ánh mắt Âu Dương Hiên , Mộ Dung Tấn không chút do dự khách sáo mà đi về.
Sau lễ kết hôn của tiểu Tròn, ban đêm Âu Dương Hiên ôm Ngô Thần nghỉ ngơi .
“Nhiều năm như vậy đã bao giờ em hối hận chưa?” Âu Dương Hiên một tay vuốt ve Ngô Thần làn da vẫn mềm mại như trước của Ngô Thần.
“Có cái gì mà hối hận ? Chẳng lẽ cứ ba mươi năm lại hối hận một lần sao?” Ngô Thần hờn dỗi véo thắt lưng của Âu Dương Hiên . Nhiều năm như vậy , đàn ông bình thường đến 40 đều sẽ phát phì, nhưng dáng người của Âu Dương Hiên vẫn thế, trừ bỏ cơ bắp không còn cứng cáp như trước nữa, thế nhưng vẫn rất hoàn mỹ.
“Ha ha, một thời gian nữa Tiểu Quyển của chúng ta cũng sẽ kết hôn , em rất hy vọng chúng ta sẽ là tấm gương tốt cho các con.”
“Em ngốc thật. Vương Địch và tiểu Na đều là những đứa bé chúng ta nhìn lớn lên , bây giờ em còn lo cái gì nữa . Nếu tụi nhỏ không hợp nhau, chúng ta cũng không có cách nào nào xem vào chuyện của chúng nó .”
“Ha ha, anh nói cũng đúng.”
“Vậy anh chưa từng hối hận sao?”
“Bé con của anh, anh không chỉ không hối hận, anh còn sợ cuộc đời này quá ngắn. Nếu còn có kiếp sau, em sẽ nguyện ý làm vợ anh lần nữa không?”
“Vậy anh nhớ đến tìm em nhé!”
“Được. Nhất định phải chờ anh!”
Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục trôi qua, Ngô Thần và Âu Dương Hiên so với người khác thì tìm được một nửa của mình sớm hơn, một đứa 8 tuổi một đứa 12 tuổi. Nhưng , tình yêu như vậy , cả đời cũng không đủ, vậy đến cả kiếp sau đi.
Giống như khi cô 17 tuổi anh đã viết : nếu tình cảm thật sự có thể sử dụng lời văn dể biểu đạt, anh nghĩ anh phải dùng hết cả đời này để viết cho em.
Tình yêu của Ngô Thần và Âu Dương Hiên , bình thản lại ấm áp.Tình yêu như vậy tồn tại đến thiên trường địa cửu.
Tình yêu, không cần phải oanh oanh liệt liệt, chỉ cần hai người có thể cho nhau hơi ấm, cho nhau sự bao dung, tình yêu, vĩnh viễn đều là là những gì tốt đẹp nhất ngọt ngào nhất.
Đến khi già, nhìn bạn đời tóc hoa râm, nhẹ nhàng nhìn nhau cười, cảm giác như vậy , có tuyệt không?