CUỘC SỐNG ĐIỀN VĂN CỦA TÌNH NHI

Lí Dực vẫn là để ý tới hắn, thấy hắn chần chờ, vội đặt một cái mình đã cuốn xong vào trong tay hắn, La Trì thấy trong lòng có chút khinh bỉ hắn, giả vờ nhã nhặn cái gì, những chuyện còn lỗ mãng hơn thế này cũng không phải chưa từng làm. Chẳng qua hắn cũng không dám nói ra, huống hồ, cái miệng của hắn, lúc này cũng không nhàn rỗi.

Thư Duệ bọn họ thấy bọn họ ăn ngon miệng như vậy, cũng động thủ cuốn lại, Tử Tình cuốn một cái cho Yên Nhiên, để cho tự nàng cầm ăn, chiếu cố Yên Nhiên xong, Tử Tình vừa muốn chiếu cố Thư Vĩ, còn muốn làm thêm đồ ăn mới cho mọi người, bởi vì Tử Tình vốn là chuẩn bị theo sức ăn của mấy đứa nhỏ, đâu biết đột nhiên có ba con sói đói đến.

Thì ra, Lí Hãn này là mang theo Văn Tam bọn họ đến biệt viện nghỉ hè, chẳng qua là ngẫu nhiên nhớ tới Lí Dực ở Khang viên của Tử Tình, liền nghĩ tới sang đây nhìn xem, cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải bữa cơm, đây là Văn Tam giải thích.

Thông qua miệng Văn Tam, Tử Tình cũng biết chuyện thuỷ quân dùng lựu đạn đánh bại giặc Oa, nghĩ đến, đây cũng là một trong những lý do Lí Hãn bọn họ chạy tới đi, dù sao cũng là Tử Tình chỉ điểm bọn họ, cho nên, có tin tức tốt nên nói cho Tử Tình một tiếng.

Cũng may Văn Tam bọn họ ăn xong, ngồi một lát là đi ngay, Tử Tình mang theo bọn nhỏ dọn dẹp một chút rồi về nhà, cũng không có tâm tình chơi đùa nói giỡn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tử Tình liền mang theo bọn nhỏ trở về thành, cách làm người của Lí Hãn này Tử Tình thật đúng là không biết, Tử Tình không chắc chắn hắn còn tới đây hay không, tóm lại mình cứ tránh né chút là được rồi.

Tử Tình về nhà, đi thăm Tăng Thụy Tường và Thẩm thị trước, Thẩm thị thấy Tử Tình đã trở lại, cười nói: "Cuối cùng cũng chịu trở lại rồi, mọi người đều nói rất nhớ ngươi."

"Nương, vẫn là ở nông thôn tốt, muốn ăn cái gì. Trong vườn đều có sẵn."

"Lời này cũng phải, nói đến cái này, rau xanh phương nam trong vườn nhà ngươi cũng là không tệ, ăn lại có chút hương vị quê nhà." Tăng Thụy Tường thở dài. Xem ra, hắn cũng là nhớ nhà, không biết trong lòng hắn đối với ân oán trong quá khứ đã buông xuống hay chưa?

Thực ra. Tăng Thụy Tường nói nhớ nhà, cũng không phải, những người quan trọng trong nhà nhất đều ở Kinh Thành, Hạ Ngọc đi rồi, ở quê trừ Thu Ngọc cùng Tam bà bà còn có thể để cho hắn lo lắng vài phần, người khác, cũng không có gì. Chẳng qua. Con người đều như vậy, ra khỏi nhà ở bên ngoài, nỗi nhớ nhà là không gạt đi được, tựa như mọc rễ ở trong đầu, thỉnh thoảng lại nẩy mầm nhô ra. Đây chính là cái gọi là nỗi nhớ quê, một trong những chủ đề vĩnh hằng của văn nhân thi khách, một cái khác tất nhiên là tình yêu rồi.

Tử Tình đang rối rắm nỗi nhớ quê này, Thẩm thị đột nhiên hỏi: "Ngươi nhìn qua hai tiểu oa nhi nhà Tiểu Tam kia chưa? Trông cũng cũng thật là đáng yêu, gần như là giống nhau như đúc, ta là không phân biệt được."

"Còn chưa có đâu, lúc này vừa trở về, đến thăm nương trước. Đại tẩu đâu?" Tử Tình trả lời.

"Đi ra ngoài, lúc này. Nghe nói ở đâu đó có thôn trang gì muốn bán, muốn mua chuẩn bị cho Vĩnh Liên." Thẩm thị nói.

"Chuyện Chung gia, nói chắc chưa?" Tử Tình hỏi, một tháng không ở nhà, tin tức cũng không linh thông.

"Tầm tầm, tám tháng đặt lễ đính hôn. Phỏng chừng thành thân phải sang năm rồi." Thẩm thị nói.

"Đúng rồi, Tình nhi, đầu xuân sang năm Nhị ca ngươi bọn họ muốn cùng Vĩnh Tùng trở về đi thi, ta và nương ngươi cũng muốn đi theo, dù sao bà ngoại ngươi quá lớn tuổi rồi, ngươi thế nào? Ta không biết lúc đó Khang Bình có thể trở về hay không, còn có, Thư Duệ nhà ngươi, hình như phải về nguyên quán thi, ngươi cũng chỉ có thể ở lại bên này nhỉ?" Tăng Thụy Tường hỏi.

Chuyện này, Tử Tình thật đúng là không nghĩ tới, chẳng qua, Thư Duệ thi, nàng chắc chắn là không thể rời đi, muốn về An Châu, thế nào cũng phải chờ Lâm Khang Bình trở về.

Thẩm thị nghe xong bèn nói: "Tình nhi chậm chút thời gian rồi nói sau, thế nào cũng phải chờ Thư Duệ thi xong, lúc đó, đã tháng sáu rồi, có lẽ chúng ta không có việc gì, đã lại quay về rồi."

Tử Tình cùng Thẩm thị và Tăng Thụy Tường nói chút việc nhà, Tử Tình sau khi đi ra rẽ qua thăm hai đứa nhỏ của Dương thị, vừa vặn đụng phải Trần thị cùng Phó thị, mọi người nói đùa một lúc, lại cùng đi thăm Tử Vũ, một vòng này, trời cũng tối rồi.

Trở về trong thành, Tử Tình vẫn giống như trước kia, cơ bản rất ít ra ngoài, nhất là mấy ngày nay, Tử Tình muốn chuẩn bị quần áo đến trường cho Thư Duệ bọn họ, trừ sớm tối ra ngoài đi thỉnh an, cơ bản chính là ở nhà thêu thùa may vá, mệt mỏi, mang theo mấy đứa nhỏ, đi hậu hoa viên dạo một chút. Lưu thị mấy ngày nay cũng bề bộn nhiều việc, thường xuyên không thấy bóng người, nghe nói là chuẩn bị đồ tháng tám đính hôn, trang sức vật liệu may mặc vân vân mây mây.

Tử Tình tống bọn nhỏ vào thư viện, Yên Nhiên ban ngày cũng đi theo Vĩnh Liên các nàng lên lớp, Tử Tình nhàn rỗi, thu vào sổ sách chồng chất mấy tháng, bắt đầu kiểm tra, xưởng thủy tinh là phần chính, mỗi tháng đều có mấy xấp thật dày, chờ đến khi Tử Tình làm rõ ràng phần chính rồi, thời gian nửa tháng đã trôi qua.

Ngày hôm đó, Tử Tình còn ở thư phòng sửa sang lại sổ sách nhà mình, nha hoàn bên người Thẩm thị Tiểu Hoàng đi tới, nói là có việc tìm Tử Tình thương lượng.

Lúc Tử Tình đi qua, Thẩm thị đang rơi lệ, thì ra là Thẩm Kiến Nhân gởi thư, mấy ngày nay sức khỏe Hà thị không tốt lắm, người tầm tuổi này, Thẩm Kiến Nhân cũng không dám cam đoan cái gì.

"Ta và cha ngươi đã thương lượng rồi, chúng ta thu thập đồ đạc, sáng sớm ngày mai về nhà luôn, Nhị ca ngươi trở về cùng chúng ta, Tiểu Tam thì thôi, hai nha tử cũng quá nhỏ, vẫn là để lại hắn đi. Bằng không, Đại ca ngươi bận rộn, Tiểu Tứ không ở đây, bên này cũng không có nam nhân đương gia, ngộ nhỡ có chuyện gì, cũng không có người ứng đối, ngươi nói như thế nào?"

Tử Tình ngẫm nghĩ, nói: "Nương, ta và các ngươi cùng nhau trở về, ta cũng muốn nhìn bà ngoại một cái. Ta mang theo Yên Nhiên, bên này để lại Tiểu Phấn, ta mang theo Thải Vân Truy Nguyệt trở về."

Tăng Thụy Tường nói: "Mấy đứa nhỏ kia có thể được không? Thư Vĩ mới bảy tuổi, ngươi không ở bên cạnh, ai quản?"

"Ta để Hoa ma ma lại, có Thư Ngọc đó, Thư Ngọc đã khá hiểu chuyện rồi. Nếu bà ngoại khỏe lên, ta sẽ trở về ngay." Tử Tình trả lời.

"Nếu như thế, ngươi đi thu thập đồ đạc đi, căn dặn bọn nhỏ cho rõ ràng." Tăng Thụy Tường dặn nói.

Tử Tình về nhà, trước tiên triệu tập quản gia hạ nhân đến một chỗ, ngoài ra lại sai người mời mấy vị quản sự đến, nên dặn dò đều dặn dò rõ ràng, chức trách của từng người đều phân công cụ thể, việc trong nhà, chủ yếu là Hoa ma ma cùng Tiểu Phấn phụ trách, Đại Giang ở lại, Đại Hà đi cùng Tử Tình.

Buổi chiều Thư Ngọc cùng Thư Vĩ về nhà, Tử Tình lại dặn dò hai đứa nhỏ một phen, vừa nói nguyên do hồi hương, Thư Ngọc đối với Hà thị còn có ấn tượng, biết sự việc liên quan trọng đại, vỗ bộ ngực nói: "Nương, ngươi yên tâm đi, ta nhất định trông tiểu đệ thật tốt, quyết không cho hắn làm một chút việc xấu."

Tử Tình nhìn cái vẻ mặt kia của hắn, cười nói: "Không bằng ngươi cam đoan trước ngươi không làm một chút việc xấu."

"Nương, ngươi yên tâm, ta sẽ trông ca ca, không cho hắn tiêu tiền lung tung." Thư Vĩ cũng vỗ bộ ngực nói.

An bài xong hết thảy, Tử Tình lại bắt đầu thu dọn hành lý, Hoa ma ma tiến vào, nói: "Nãi nãi, ngươi vừa đi chuyến này, cũng không biết khi nào thì trở về, không bằng nói cho tiểu chủ chúng ta một tiếng, bằng không, hắn biết nãi nãi đi rồi, đến chào hỏi cũng không có, nhất định sẽ đau lòng."

"Nhưng là, đã tối rồi, không bằng như vậy, ta để lại một phong thư cho hắn, giải thích một chút." Tử Tình nghĩ nghĩ, nói.

"Cũng được, cũng chỉ có thể như vậy ." Hoa ma ma thở dài.

Tử Tình thu dọn đồ đạc xong, để lại năm trăm lượng bạc làm chi phí trong nhà cho Hoa ma ma, bản thân thức đêm xem xong sổ sách còn lại, chỉnh lý xong, chỗ có vấn đề cũng đánh dấu riêng rồi, chuẩn bị sáng sớm ngày mai đưa Tiểu Phấn, giao cho Vương Tài bọn họ.

Một đêm này, Tử Tình gần như không chợp mắt, sáng sớm đã thức dậy làm bữa sáng cho Thư Ngọc Thư Vĩ, tự mình đưa bọn họ đến cửa lớn, lúc này, Thải Vân các nàng đã mang hành lý lên xe ngựa rồi.

Thẩm thị bên kia chỉ dẫn theo Tiểu Hoàng, xe ngựa và xa phu đều là của Tử Phúc, bởi vì Tử Phúc nói, xa phu nhà hắn nhiều kinh nghiệm ra ngoài làm việc, vẫn là dùng hắn thì yên tâm hơn, Tăng Thụy Tường cũng muốn đường xá thuận lợi hơn, liền đồng ý.

Đoàn người Tử Tình bọn họ mới ra khỏi cửa thành, đằng sau đã có người cưỡi ngựa đuổi theo, thì ra là Lí Dực sáng sớm biết được tin tức Tử Tình muốn đi, nhất định muốn chạy tới đưa tiễn một đoạn đường.

Tử Tình xuống xe, thấy thị vệ ôm Lí Dực xuống ngựa, Tiểu Dực một mặt đỏ bừng nóng vội, trên mặt còn toàn là mồ hôi, trong bụng có chút không đành lòng, vội rút khăn ra lau cho hắn, Lí Dực một phen đẩy tay Tử Tình ra, trong mắt rưng rưng nhìn Tử Tình.

Tử Tình đành phải nói: "Cô cô cũng là có việc gấp, nhất định không thể không trở về một chuyến, cho nên chưa kịp nói cho ngươi, ta để lại một bức thư cho ngươi ở chỗ Hoa ma ma rồi."

"Thật sự? Ngươi không gạt người? Ngươi còn có thể quay lại? Ngươi không phải vì né tránh ta?" Lí Dực hỏi.

"Thì ra ngươi không biết vì sao cô cô về nhà? Là vì bà ngoại cô cô bệnh nặng rồi, cô cô muốn trở về nhìn nàng một cái, cô cô từ nhỏ lớn lên cùng nàng, ngươi không muốn để cô cô làm một người bất hiếu chứ?" Tử Tình chỉ đành phải giải thích nói.

Lí Dực nghe xong lúc này mới lau nước mắt, nói: "Ta cho là sau này ta không thể bất cứ lúc nào cũng được nhìn thấy cô cô nữa rồi, trong lòng lập tức sốt ruột, liền chạy vội tới, cũng không có nghe rõ ràng. Nếu như thế, cô cô ngươi đi đi. Cô cô ngươi hãy nhớ, nếu như có việc gì khó khăn, ngươi viết xong, đóng con dấu ta cho muội muội lên, phái Đại Hà đưa đi chỗ Tri phủ An Châu kia, cô cô yên tâm, ta đã có thể che chở ngươi rồi."

Tử Tình nghe Lí Dực một mặt dặn dò trịnh trọng, kéo hắn vào trong lòng, sờ sờ đầu của hắn, vuốt ve mặt hắn, nói: "Được, cô cô nhớ kỹ. Ngươi cũng ghi nhớ lời nói của cô cô, việc ngươi không nên quản, trước hết không cần quản, phải hiểu được ẩn dấu, không nên quá bộc lộ tài năng, học tri thức thật tốt, tương lai có một ngày sẽ dùng tới."

Đứa nhỏ này, đối với Tử Tình quá mức nặng lòng, Tử Tình lo lắng hắn không cẩn thận bị người nắm lấy bím tóc, thân phận kia của hắn, nhưng là không chấp nhận được hắn làm ra một chút sai lầm, ít có sai lầm, tan xương nát thịt cũng đều có khả năng, từ mấy lần gặp nạn của Lí Hãn năm đó là có thể nhìn thấy dầu vết.

Lúc này, Yên Nhiên cũng xuống xe, vươn tay để cho Lí Dực ôm, Lí Dực ôm lấy nàng, vật nhỏ bĩu môi nói: "Ca ca, ngươi đi cùng chúng ta được không? Nếu không, không có ai chơi với ta."

Lí Dực nghe xong nhìn Tử Tình, Tử Tình vội dỗ dành nói: "Yên Nhiên nghe lời, ngoan, ca ca còn có sách phải đọc, Đại ca Nhị ca bọn họ đều không phải là phải đọc sách sao? Bình thường cũng không không có ai chơi cùng ngươi sao?"

"Nhưng là, có Huyên tỷ tỷ, Cầm tỷ tỷ còn có Vĩnh Chương ca ca bọn họ chơi với ta mà, ta muốn về nhà, bọn họ chẳng ai đi cả." Yên Nhiên bĩu môi như cũ. Ở trong nhận thức trẻ thơ của nàng, ở nhà có một đống lớn trẻ con chơi cùng, nhưng là, lần ra ngoài này, chỉ một mình nàng, ngay cả bạn cùng lứa tuổi nói chuyện cũng có không có, thật sự không tình nguyện.

"Đứa nhỏ ngoan, bà ngoại bọn họ đều đang sốt ruột chờ rồi, nghe lời, lên xe, chờ qua tết, nương sẽ dẫn ngươi trở về, ngươi có thể nhìn thấy ca ca tỷ tỷ bọn họ." Tử Tình đón lấy Yên Nhiên, bảo Lí Dực đi trước, Lí Dực không chịu, khăng khăng phải nhìn Tử Tình đi trước.

Tử Tình chỉ đành phải ôm đứa nhỏ lên xe.

Bình luận

Truyện đang đọc