CUỘC SỐNG NUÔI CON CỦA VỢ CHỒNG CÔNG NHÂN VIÊN THẬP NIÊN 70


Editor: TulaBachu1316Trên đường về không tiện lắm, bốn người nhà họ Sầm về trước, đi hai xe đạp đến, Sầm Kiến Quân đèo Lâu Quế Lan, Sầm Phong đèo Sầm Mai, cần mở đèn pin, Sầm Bách dùng dây thép buộc một chiếc đèn pin ở đầu xe của Sầm Phong, “Em đèo Tiểu Mai cẩn thận chút, đừng đạp xe nhanh quá.

”“Yên tâm.

”Sầm Phong gật đầu tự tin với anh, vừa đẩy tay ra, đèn pin liền sáng lên, một tia sáng lớn chiếu xuống mặt đường, xanh xanh trắng trắng, cậu đạp xe phía sau, Sầm Kiến Quân đạp phía trước, cũng có thể được rọi sáng.

Lâu Quế Lan khoát khoát tay với vợ chồng họ, “Quay về đi, nghỉ ngơi sớm chút.

”Sầm Phong để Sầm Mai ngồi trên thanh xe phía trước, vị trí này an toàn, cậu có thể ôm cô bé, lúc này cô bé đã rất buồn ngủ rồi, cả người cứ lắc lắc lư lư rồi, cậu quay đầu nói với Sầm Bách, “Anh, chúng em về đây.


”“Đừng tiễn nữa.

”Sầm Bách bật đèn pin lên rọi đường, Tô Tuyết Trinh vẫy vẫy tay: “Đi đường chú ý cẩn thận.

”“Biết rồi!”Sầm Phong trả lời.

Sau khi tiễn người nhà về, hai người họ quay vào nhà, Tô Hiển Quốc và Trương Quang Hương đang ngồi hóng gió ở ghế dài ngoài cửa, nhà họ Tô ở gần chỗ hỗ, về muộn chút cũng không sao, bọn họ cũng đến muộn, nên cũng không muốn về sớm quá.

“Về sau cần thu dọn phòng bên cạnh, cần chuẩn bị gì cho em bé thì chuẩn bị, giờ may quần áo cũng phải mất một tháng.

”Trương Quang Hương có chút hối hận bình thường không dạy Tô Tuyết Trinh đạp máy may để may quần áo, nếu không thì lúc này cô có thể may vài bộ quần áo cho em bé rồi, “Những quần áo mặc thừa bình thường đừng vội vứt đi, khăn lông cũng giữ lại, để làm tã lót.

”“Hai em bé một ngày ít nhất phải thay mười cái tã lót, giặt ngay trong ngày thì chưa chắc đã khô ngay, cơ bản nhất phải chuẩn bị bốn năm chục cái tã lót, còn rất nhiều thứ lặt vặt linh tinh khác nữa cần chi tiêu, nên tiết kiệm được cái gì thì tiết kiệm.

Sầm Bách gật gật đầu, “Được, qua mấy ngày nữa con sẽ dọn dẹp phòng bên cạnh.

”Trương Quang Hương lại nghĩ, những gì cần nói thì đều nói cả rồi, còn lại cũng không có gì dặn dò nữa, “Năm sau mới sinh em bé, vẫn sớm, có thời gian thì chuẩn bị.


”Nói xong bà chọt chọt người đang yên lặng một bên Tô Hiển Quốc, “Ông đó? Có gì muốn nói không?”Tô Hiển Quốc ánh mắt thâm trầm, nhìn Sầm Bách hỏi, “Tiểu Bách, con không trọng nam khinh nữ chứ?”Vấn đề này, nếu trả lời không tốt sẽ gặp rắc rối lớn, Sầm Bách vội lắc lắc đầu, thiếu chút té từ trên ghế xuống, “Không có chuyện đó đâu ạ.

”“Bất luận là con trai hay con gái, sau này con chắc chắn sẽ không để Tuyết Trinh mang thai thêm lần nữa.

”Lần mang thai này đã đủ phiền phức rồi, mang thai thêm lần nữa thật sự không chịu nổi, kể cả giới tính thế nào, Sầm Bách càng không quan trọng.

Tô Hiển Quốc biểu cảm ôn hòa hơn nhiều, giọng nói khiến người ta cảm thấy có chút kỳ lạ: “Mặc dù em bé ban ngày giao cho mấy người lớn chúng ta chăm sóc, buổi tối về nhà các con vẫn cần làm trách nhiệm của cha mẹ, mệt chút, vất vả chút cũng chỉ mấy năm đó, không được để em bé thân thiết gần gũi với ông bà hơn, như vậy là đảo lộn trật tự.

”“Hai em bé cũng rất tốt, ít nhất chúng sẽ không cô đơn, cho dù các con đều không ở nhà, hai đứa nó cũng có thể chơi cùng nhau cả ngày.

”Tô Tuyết Trinh nghĩ đến cảnh tượng hai em bé bánh bao trắng trẻo mềm mại nằm đối diện nhau trên giường nói chuyện bằng ngôn ngữ của chúng, cảm thấy khá hài hước, liền khẽ cười.


Nhìn như vậy chứ cô vẫn như một đứa trẻ, Trương Quang Hương than thở không còn thời gian, căn dặn cô: “Con bình thường làm việc cũng đừng quá sức, cần nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi.

”“Tôi đều căn dặn cả rồi.

”Tô Tuyết Trinh dựa vào người bà, giống như lúc còn nhỏ nghịch tóc của bà.

Hai người sau đó cũng không ngồi lâu nữa, đạp xe đạp về nhà, căn nhà cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh thường ngày, rõ ràng chỉ có một ngày, Tô Tuyết Trinh lại cảm thấy thật dài, cô vươn vai, “Chúng ta cũng tắm rửa nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn phải đi làm.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc