CUỘC SỐNG NUÔI CON CỦA VỢ CHỒNG CÔNG NHÂN VIÊN THẬP NIÊN 70


Editor: TulaBachu1316Bác của Lã Tử Nguyệt là Lã Á Hóa làm ở bộ phận tuyên truyền của bệnh viện, thông tin về phương diện này sẽ hiểu rõ hơn.

Nghĩ sẽ phân đến không mấy người, khoa nhi luôn là khoa yếu trong viện, những người đầu to chắc chắn đều ở khoa cấp cứu, nhưng chắc chắn sẽ phân đến đây một hai người, cũng có thể chia sẻ bớt lượng công việc của bọn họ.

Lúc nói chuyện, Ngụy Quyên cũng vội vàng đi tới, tóc tai bị thổi rối tung, cô ta vừa đi vừa lấy tay vuốt gỡ tóc, “Ôi trời ạ, chậm một phút nữa là đến muộn rồi.

”“Trên đường đi không cẩn thận bị ngã, đen đủi chết mất.

”Tô Tuyết Trinh tranh thủ đưa nước cho cô ta, ngón tay chạm qua lại thử nghiệm xem sao.


【Phiền phức, đừng có cản trở không cho tôi đi.

】Lần này Tô Tuyết Trinh cuối cùng cũng xác định bản thân thật sự có khả năng này, nhưng cũng phát hiện ra điểm phiền phức, cứ chạm vào tay của người ta liền có thể nghe thấy tiếng lòng của họ, như vậy có phần quá phạm luật rồi, cũng thật vô đạo đức, không ai muốn bị người khác dễ dàng nghe thấy tiếng lòng của mình, cái này còn đáng khinh hơn cả nghe trộm rất nhiều.

Hơn nữa không quan tâm cô muốn hay không muốn nghe thấy, chạm một chút đều sẽ biết được suy nghĩ thực của người khác, cũng khá ồn ào, cô nghĩ, sau này vẫn nên cố gắng tránh không chạm vào tay của người khác.

Buổi sáng không bận lắm, hầu hết bệnh nhân đến đều là triệu chứng nhẹ, mẹ đưa con đến khám, gần mười một giờ lại đột nhiên cả một đại gia đình đến, phòng khám nhất thời đông nghịt người.

Khung cảnh khá ồn ào, Tô Tuyết Trinh trong lòng dấy lên lo lắng, sợ là bệnh nặng, nhiều người chen chúc trong phòng khám như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến việc thăm khám, cô đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Tôi hiểu tâm trạng của mọi người, nhưng phòng khám không nên có nhiều người như vậy, cảm phiền các vị đợi ở bên ngoài, một người hiểu rõ tình trạng của bé nhất thì ở lại là được.

”Mẹ của cậu bé đứng dậy trước, xua những người khác trong gia đình ra ngoài.

“Mọi người ra ngoài trước đi, tôi và tiểu Phi ở lại.

”Mấy người nhà miễn cưỡng đi ra ngoài, phòng khám cũng thông thoáng rộng rãi hơn.


Tô Tuyết Trinh nhìn cậu bé, phỏng đón ước chừng độ tuổi, tầm sáu bảy tuổi, ở tuổi này về cơ bản đã không cần cô dùng đồ chơi để trêu đùa dỗ dành cho cậu bé bớt sợ, cô giới thiệu với mẹ cậu bé một chút về mình, “Xin chào, tôi là bác sĩ Tô Tuyết Trinh.

”Du Tư Bội cười lấy lệ, “Xin chào xin chào, đây là con trai tôi Lý Tuấn Phi”Tô Tuyết Trinh chuyển hướng qua cậu bé tên Lý Tuấn Phi, nhẹ nhàng nói: “Chào cháu Tuấn Phi, ta là bác sĩ Tô.

”Lý Tuấn Phi không quan tâm đến cô, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nhìn kỹ dường như đang run rẩy.

Trái tim Tô Tuyết Trinh trùng xuống, chính thức bắt đầu giai đoạn thăm khám, trực tiếp hỏi mẹ của cậu bé: “Con trai của cô có chỗ nào không khỏe?”Du Tư Bội do dự, lông mày nhíu chặt, tay nắm vào nhau rồi lại buông ra, ngẩng đầu nhìn cô rồi lại nhìn con trai mình, dáng vẻ vô cùng khó nói: “Chính là, nói sao được đây, cái này rất không bình thường.

”Tô Tuyết Trinh nhẫn nại hướng dẫn, “Có thể từ từ nói.

”“Không sao cả, chúng tôi là bác sĩ, sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư của bệnh nhân.


”Du Tư Bội cảm thấy cái ghế này đang đâm vào mông, do dự rồi lại đứng lên, dường như muốn nói cái gì nhưng lại không nói ra được.

Tô Tuyết Trinh nhìn ra sự chật vật của cô ta, giọng nói vẫn cứ nhẹ nhàng: “Mẹ Tuấn Phi, cô là người hiểu rõ nhất bệnh tình của Tuấn Phi, cô không chịu nói gì thì chúng tôi sẽ rất khó để xử lý.

”“Nói ra có chút xấu hổ, đứa trẻ này đã sáu tuổi rồi, sớm đã qua tuổi tè dầm rồi, nhưng hiện tại mỗi tối đi ngủ vẫn tè dầm, một buổi tối sẽ tè hai lần, lúc tè nhiều thì ga giường đều sẽ ướt đẫm, hiện tại hầu như ngày nào cũng phải thay ga giường cho nó, cho dù nửa đêm gọi nó dậy đi tè, thì lúc ngủ vẫn sẽ tè dầm, ngần ấy năm cả nhà chúng tôi đều vô cùng lo lắng.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc