Phương thị hiểu Lâm Y và Trương Bát nương thân nhau, lời nàng nói là
thật tình, bà ta muốn lập tức về nhà mẹ đẻ lý luận với Vương thị, bất
đắc dĩ đang lúc giữ hiếu không được ra khỏi nhà, liền gọi thím Nhâm đến
dặn dò vài câu, sai thím Nhâm đi. Thím Nhâm tuân lệnh, đi hướng nhà họ
Phương, nói rằng bà ta đại diện Phương thị đến thăm Trương Bát nương,
Vương thị lười phản ứng bà ta, trực tiếp cho bà ta đi phòng Trương Bát
nương.
Trương Bát nương mới từ nhà mẹ đẻ về, thấy thím Nhâm lại đây thăm,
mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn vui mừng, lôi kéo bà ta nói không ngừng. Thím Nhâm vừa đáp vừa để ý thông phòng sau lưng Trương Bát nương, thấy cô ta biểu tình trên mặt dù cung kính nhưng đôi mắt không an phận, phàm là
Trương Bát nương muốn thay trà thay nước, cô ta hầu hạ giống như cố tình chậm nửa nhịp. Thím Nhâm ghi nhớ kĩ tình cảnh này trong lòng, hồi báo
cho Phương thị.
Phương thị giận dữ, bất chấp giữ hiếu hay không giữ hiếu, chạy về nhà mẹ đẻ chỉ trích Vương thị. “Bát nương tử có thai vốn là vất vả, chị là mẹ chồng lại là mợ ruột, không
thông cảm cho con bé thì thôi, còn nhét một đứa dụ dỗ vào phòng nó, lỡ
đâu chọc Bát nương động thai khí thì thế nào cho phải?”.
Vương thị nể mặt cháu trai quý giá, nhượng bộ bà ta ba phần, dịu giọng. “Nha đầu kia tính tình tốt lại cẩn thận, bình thường chỉ hầu hạ trước mặt Bát nương, cũng không lộ mặt ở nhà chính”.
Phương thị trong nhà có Đông Mạch, sao chịu tin lời Vương thị, mặc kệ Vương thị nói thế nào cũng chỉ cắn chặt một câu. “Bán thông phòng kia đi!”.
Vương thị thầm mắng : cho cô mặt mũi còn không biết xấu hổ, cả giận. “Bát nương thân mình nặng nề, không có cách nào hầu hạ Chính Luân, tôi tặng
thông phòng cho con trai là không đúng? Nếu cô không ưa thông phòng tôi
chọn thì nhà họ Trương các người tặng một đứa đến đi”.
Phương thị cân nhắc, cảm thấy chủ ý này không tồi, trở về thương nghị với Trương Lương. “Dù gì Phương Chính Luân cũng phải thu thông phòng, thay vì để mẹ nó xếp
tâm phúc vào, không bằng chúng ta tặng một đứa qua cho Bát nương có thêm cánh tay”.
Trương Lương lần đầu thấy Phương thị coi như có chút hợp lý, đồng ý. “Con gái chúng ta tính tình nhu nhược, là nên tặng một đứa cứng rắn qua giúp đỡ con bé chút”.
Phương thị vui vẻ nở nụ cười, chỉ Đông Mạch đang đứng hầu ngoài cửa. “Là nó đi, thế nào? Có sẵn thông phòng, không cần thiết đi tiêu tiền mua nữa”.
Trương Lương lập tức đen mặt, nhưng giao tình của ông ta và Đông Mạch khuất trong bóng tối không tiện nói rõ, chỉ nói. “Đông Mạch không quen thuộc với Bát nương, chỉ sợ không phục Bát nương quản giáo”.
Thím Nhâm cũng nhỏ giọng nhắc nhở. “Nhị phu nhân, con nhỏ đó giả
dối lắm, lỡ đâu bắt tay với cữu phu nhân thì sao? Chúng ta phản chọn một đứa tin được, lại giao hảo với Bát nương tử đưa qua”. Nói xong, hướng ra ngoài nháy nháy mắt.
Phương thị không cần nhìn cũng hiểu bà ta ám chỉ ai, Trương Lương cũng biết mà không lên tiếng, xem như cam chịu.
Phương thị do dự nói. “Nó và Trọng Vi còn có hôn ước, tặng nó đi làm thông phòng có ổn hay không?”.
Trương Lương trừng bà ta liếc mắt. “Ai nói bà đi tặng? Chúng ta có thể nào hành động như vậy”.
“Kia…”. Phương thị bối rối.
Trương Lương mắng một câu “Ngu xuẩn”, nói. “Rõ ràng nó
muốn đi, tự nguyện hủy hôn đi làm thiếp nhà họ Phương, liên quan gì đến
chúng ta, nói tiếp vẫn là chúng ta chịu thiệt kia”.
Phương thị hưng phấn đứng lên. “Chúng ta chờ trời tối lại làm việc?”.
Trương Lương chẳng hiểu gì, hỏi. “Tại sao phải chờ trời tối?”.
Phương thị ngẩn ra. “Trời tối mới trói nó lại đi…”.
“Ngu dốt”. Trương Lương rốt cuộc nhịn không được mắng lớn. “Chị dâu của bà cũng không phải không biết nó có hôn ước với nhà chúng ta, bà cường trói nó đưa qua bà ta dám nhận sao?”.
“Vậy thì thế nào?”. Phương thị khiêm tốn thỉnh giáo.
Trương Lương nói. “Đi kể cho nó nghe qua đó được thứ tốt gì, tố khổ thay Bát nương nhiều vào, trước nay nó là đứa ăn mềm không ăn cứng”. Nhắc nhở thêm. “Đừng có đần độn tự mình chạy qua bị người ta lên án, kêu thím Nhâm đi nói”.
Phương thị gật đầu, phân phó thím Nhâm vài câu, sai bà ta bốc ít hạt
dưa kẹo mứt chuẩn bị Tết làm một mâm bưng đi phòng Lâm Y. Thím Nhâm đứng ở cửa phòng Lâm Y, cười ngọt ngào. “Nhị phu nhân thấy Đại phu nhân chưa chuẩn bị mấy thứ này, đặc biệt đặc biệt bảo tôi mang chút qua cho Tam nương tử”.
Lâm Y mới không tin Phương thị tốt như vậy, nhưng vẫn cười đón chào,
cho thím Nhâm tiến vào. Thanh Miêu nhận chén đĩa, gác lên nóc tủ, lại
bưng ra bốn đĩa hoàn toàn khác biệt đặt lên bàn.
Lâm Y đẩy sang phía thím Nhâm, cười. “Tôi cũng chuẩn bị mấy thứ mừng năm mới, thím Nhâm nếm thử chút”.
Thím Nhâm nhìn, chỉ nhận ra hạt dưa ngũ vị, mấy thứ khác chưa thấy
qua, nhờ Lâm Y giới thiệu một phen mới biết kia là bánh quả hạnh, kẹo
đường sư tử, còn có kẹo trái cây rất thơm. Thím Nhâm lúc trước ở nhà họ
Phương, nay ở nhà họ Trương đã mấy chục năm, hai nhà đều là nhà giàu,
bởi vậy bà ta luôn khoe khoang bản thân làm vú nuôi cho nhà giàu, đã gặp quen mọi thứ xa hoa, lúc này không nhận biết được mấy thức kẹo thực mất mặt, vì thế rất không cao hứng, nghi nói. “Mi Sơn thành không bán mấy thứ này, cô làm sao có?”.
Lâm Y cười. “Đây là quà vặt ở Đông Kinh, đồng liêu của Đại lão
gia đến Mi Châu, sẵn tiện mang đến, Đại phu nhân thương tôi nên cho tôi
một ít”.
Thím Nhâm không tin. “Đại phu nhân thân thiết với Nhị phòng hơn, quà bánh hiếm lạ như vậy vì sao tặng cô mà không tặng Nhị phu nhân?”.
Lâm Y ngạc nhiên nói. “Thế nào không tặng, tận tay tôi và Lưu Hà đi đưa, chẳng lẽ Nhị phu nhân không chia cho các người nếm thử chút?”.
Thím Nhâm chưa từng nghĩ đến Lâm Y sử dụng chiêu châm ngòi ly gián,
lập tức trúng chiêu, thầm mắng Phương thị không hào phóng bằng Lâm Y,
mấy thứ ăn vặt cũng tiếc mang ra cho người hầu xem một mắt. Bà ta oán
xong, vẫn nhớ rõ mục đích đi qua, chỉ vào gia cụ trong phòng Lâm Y, giả
bộ đáng thương. “Phòng ở của Tam nương tử cũng thật đơn sơ”. Nói xong kéo tay nàng sang nhìn nhìn ngắm ngắm, chậc lưỡi. “Nhìn xem bàn tay, đều chai sần đi”.
Lâm Y thấy bộ dạng giả dối của bà ta, cả người nổi da gà muốn trốn, lẳng lặng rút tay về. “Chỉ cần cơm no, khổ chút ngại gì”.
Thím Nhâm ra vẻ khinh bỉ. “Cô liền nhiêu đó chí khí thôi? Đông Mạch nhà chúng tôi tính ăn tính mặc còn tốt hơn cô”.
Lâm Y lười đoán dụng ý của bà ta, mặc kệ bà ta nói cái gì cũng chỉ
mỉm cười. Thím Nhâm nói một hơi từ nhà họ Phương phú quý thế nào đến làm nha hoàn thông phòng tốt đẹp ra sao, sau lại khóc lóc kể lể Trương Bát
nương khổ sở.
Nghe bà ta nhắc đến Trương Bát nương, Lâm Y cũng nước mắt lưng tròng, nhưng người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, nếu Trương Bát nương đủ
cứng rắng quyết tâm ly hôn, Trương Lương cớ gì không giúp cô, bây giờ
đứa nhỏ cũng có, nói nữa cũng vô ích.
Thím Nhâm nói đến miệng khô lưỡi khô, nhìn Lâm Y thương tâm, mừng thầm, hỏi. “Cô đi nhà họ Phương giúp đỡ Bát nương tử một phen, được không?”.
Thanh Miêu ngồi cạnh ngây ngốc hỏi. “Tam nương tử đang ở nhà họ Trương ngon lành, vì sao phải đi nhà họ Phương?”.
Thím Nhâm cười kéo tay Thanh Miêu, đánh giá một phen, cười như tặc. “Nhà ngươi cũng xinh xắn đáng yêu, theo Tam nương tử đi nhà họ Phương
luôn, cô ấy làm thiếp, nhà ngươi làm nha đầu thông phòng, được?”.
Câu này quả thật vô lý không chịu nổi, Lâm Y đang muốn mở miệng mắng, Thanh Miêu đã nhảy dựng lên gõ lên đầu thím Nhâm một cú mạnh bạo. Cú
đánh kêu cái bốp vang dội, đừng nói thím Nhâm, ngay cả Lâm Y cũng ngây
ra. Qua vài giây, thím Nhâm có phản ứng, ôm trán mắng to. “Lâm Tam nương, nhìn nha hoàn cô nuôi dạy kìa”.
Lâm Y muốn nói xin lỗi, nhưng một chút áy náy cũng không có, rốt cuộc nhịn không được bật cười. “Con gái con đứa tính tình bạo lực như vậy”. Nói thì trách nhưng ngữ khí lại là khen ngợi, Thanh Miêu có ngốc đi nữa cũng nhận ra, cười hì hì kiếm thước kẻ muốn đánh lên đầu thím Nhâm cái
nữa, thím Nhâm dù gì cũng lớn hơn cô nhiều, không sợ cô, giật lấy thước
định đánh lên mặt Thanh Miêu.
Lâm Y một bước dài tiến lên, bắt lấy cánh tay thím Nhâm, cả giận gằn. “Ở trong nhà ta dám đánh nha hoàn của ta, vô pháp vô thiên rồi phải không?”.
Thím Nhâm là người hầu, nghe xong câu này khiếp đảm, rụt tay về,
nhưng không cam lòng, miệng mắng mấy câu không sạch sẽ, đoạn nói. “Tôi hảo tâm mưu hoa tương lai cho các người, các người ngược lại lấy oán trả ơn”.
Lâm Y cười lạnh. “Khá lắm cái gọi là tương lai, mệt bà còn nói ra được. Ngoài đồng lúa của ta đang mọc, ta ở nhà Đại phu nhân, cách vách
còn chất đầy rau xanh hoa màu ta trồng, trừ phi mỡ heo che tâm mới đến
nhà khác làm nô làm thiếp!”.
Thím Nhâm không biết nàng đã sớm lập nữ hộ, còn âm thầm mua ruộng, xùy một tiếng. “Gieo vài mẫu lúa mạch mà thôi, có gì to tát, ruộng đó cũng không phải của
cô, chờ đầu xuân năm sau, cô bán lúa mạch đi xài hết tiền thì sống được
bao lâu?”.
Thanh Miêu đấu võ mồm trước nay không nhận thua, nghe xong câu này
cực muốn nói ra chuyện Lâm Y mua ruộng, hòa nhau một ván với bà ta,
nhưng cô đã được Lâm Y dặn dò, không dám lỗ mãng, nghẹn khó chịu, bước
lên muốn đánh thím Nhâm ra ngoài, khí lực lại không mạnh như bà ta, đang lo lắng, chợt thấy Lưu Hà và thím Dương đi ngang qua, lớn tiếng xin
giúp đỡ. “Thím Nhâm giở trò bạo lực, mau chút đến hỗ trợ”.
Thím Nhâm cả giận. “Con nhỏ chết dầm kia, rõ ràng là mày động tay trước, dám vu oan bà”.
Thím Dương và Lưu Hà đã đến cửa, nhìn chằm chằm tay thím Dương, cùng la lên. “Thím Nhâm, bà dám phạm thượng chủ tử?”.
Thím Nhâm nhìn theo ánh mắt hai người, thì ra tay bà ta vẫn đang nắm
cây thước, nhất thời hết đường chối cãi, quýnh quáng đến độ từ cổ đến
mặt đỏ rực.
Thím Dương hỏi. “Xảy ra chuyện gì?”.
Lâm Y giao hảo với thím Dương và Lưu Hà, cũng hiểu hai người kín
miệng, liền nói ra thím Nhâm khuyên nàng đi nhà họ Phương làm thông
phòng. Thím Dương đứng ngay cạnh thím Nhâm, nghe xong liền đẩy bà ta một cái thật mạnh, mắng. “Tam nương tử là thân phận gì có ai không biết? Không biết xấu hổ mà cũng nói ra được, ai dạy bà?”.
Thím Nhâm liếc ngược, thì thào. “Ai dạy bà không hiểu sao?”.
Đều là người hầu Nhị phòng, thím Dương lập tức im miệng, không tiện
nói tiếp. Thím Dương bênh vực kẻ yếu, Lâm Y đã cảm kích lắm, thấy thím
khó xử, vội giải vây. “Cơm chưa nấu, thím Dương mau đi”.
Thím Dương không giúp được gì, có chút ngượng ngùng, lên tiếng đáp, kéo thím Nhâm đi theo.
Lưu Hà là người Đại phòng, không cần kiêng kị, vào hỏi. “Thím Nhâm động tay chân không thương đến Tam nương tử chứ?”.
Thanh Miêu cười. “Làm sao tôi để bà ta động đến Tam nương tử, hai cục u trên đầu bà ta còn do tôi đánh sưng lên kia”.
Lưu Hà vừa rồi không chú ý đến đầu thím Nhâm, cười. “Bên trái hay bên phải, xứng hay không xứng với cục u trên đầu Nhị phu nhân?”.
Hai người đều là tính cách vui sướng khi người gặp họa, ngươi hỏi ta đáp cực vui vẻ. Hàn huyên nhất thời, Lưu Hà ngẩng đầu lên. “Tam nương tử, bọn họ khi dễ Tam nương tử, Tam nương tử kể cho Đại phu nhân đi”.
Trương Lương + Phương thị = Tuyệt
phối. Vô sỉ như nhau, tâm địa gian xảo như nhau. Đầu truyện Phương thị
tỏ ra không đến nỗi, sao càng về sau càng ngu xuẩn tệ.