CUỘC SỐNG Ở BẮC TỐNG

Lưu Hà nhìn nhìn ra sau, gặp ngoài cửa không ai, nhân tiện nói. “Tôi mới đi ngang cổng sau nhà mới của Nhị phòng, thấy Nhị phu nhân đang lén lút bán lương thực, lương thực nhà bà ta nên bán đã sớm bán hết, lúc này có để bán nhất định là gạo ăn, đợi hết gạo cho vào nồi, có thể không mua gạo Chiêm Thành của các cô sao?”.

Thanh Miêu nói. “Cũng không nhất định, còn nhiều nhà bán mà”.

Lưu Hà cười nói. “Cô ngốc ơi, nếu bà ta có tiền thì cớ gì phải bán gạo ăn, nhất định là có việc gì đó thiếu tiền. Trong tay không có tiền thì làm gì mua được gạo ngon để ăn, chỉ có thể ăn gạo Chiêm Thành mà thôi”.

Thanh Miêu giật mình, hỏi lại. “Nhị phu nhân muốn bán gạo thì cứ thoải mái mà bán, sao phải trốn tránh?”.

Lưu Hà lắc đầu. “Cái này tôi cũng không biết, hẳn là bà ta quản gia bị thiếu hụt, không dám để người khác biết?”.

Vì sao Phương thị phải lén lén lút lút bán, Thanh Miêu đương nhiên hiểu, chẳng qua để moi thêm tin tức mới hỏi câu kia, bây giờ thấy Lưu Hà cũng không biết chuyện Phương Đại Đầu, cũng cho qua.

Hai người dọn cơm chiều xong hết, bưng lên bàn, hầu hạ các chủ tử ăn cơm. Dương thị thấy trên bàn có thêm đĩa thịt khô, gấp cho Lâm Y nói lời cảm tạ. “Cứ ăn ké thịt khô nhà cô mãi, thật sự băn khoăn”.

Lâm Y gắp một miếng trứng, vui đùa nói. “Tôi cũng ăn trứng gà nhà Đại phu nhân mà chẳng thấy băn khoăn nha”.

Dương thị liền nở nụ cười, từ từ ăn nửa chén cơm liền gác đũa, bưng chén trà nhỏ đến bên cạnh nhấm nháp, hỏi. “Tam nương tử, hôm nay Nhị phu nhân có tới tìm cô mượn tiền không?”.

Lâm Y ngạc nhiên đáp. “Thế nào, chẳng lẽ cũng mượn của Đại phu nhân ư?”.

Dương thị gật đầu. “Mở miệng đã đòi hai mươi quan, ta không có nhiều tiền như vậy cho thím mượn”.

Lâm Y nói. “Nhị phu nhân không nói muốn mượn bao nhiêu, chẳng qua tôi vừa dùng hết tiền mua heo giống, nuôi ngỗng, một văn tiền cũng không dư ra được”.

Lưu Hà nghe hai chủ tử nhắc tới chuyện này, liền kể chuyện Phương thị vụng trộm bán lương thực, nói. “Có phải Nhị phu nhân mượn khắp mà không được mới vội vã bán lương thực không nhỉ?”.

Dương thị ngạc nhiên nói. “Vì sao thím ta lại cần tiền gấp như vậy?”.

Điền thị chen vào. “Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia sắp vào kinh đi thi, chẳng lẽ đang trù bị lộ phí?”.

Dương thị ngẫm nghĩ, thoáng lắc đầu. “Lộ phí cho Đại lang, nương tử của nó nhất định nguyện ý bỏ ra, Nhị lang…”. Bà như lơ đãng nhìn lướt qua Lâm Y, mới nói. “Ta còn có vốn riêng, nếu Nhị lang thiếu lộ phí, nhất định phải giúp đỡ nó”.

Lâm Y luôn do dự mãi, vẫn không kể ra chuyện Phương Đại Đầu, miễn cho bản thân bị dính vào phiền toái không cần thiết. Phía Dương thị không biết chuyện này, vì thế thảo luận đến thảo luận đi vẫn không đoán ra được vì sao Phương thị cần tiền gấp gáp đến thế.

Đợi lúc Lâm Y cáo từ về phòng, mới thấy tiểu nha hoàn trong phòng Lí Thư đã đứng chờ trước cửa phòng của nàng, thấy nàng trở về, vội hỏi. “Tam nương tử, Đại thiếu phu nhân nhà nô tỳ mời Tam nương tử đi nói chuyện”.

Lâm Y gật đầu, đi theo tiểu nha hoàn, vừa đi vừa hỏi. “Đại thiếu phu nhân có việc sao? Thế nào không đến phòng Đại phu nhân tìm ta?”.

Tiểu nha hoàn chỉ cười cười không đáp, Lâm Y liền hiểu, nhất định là có việc không thể để người khác nghe cần hỏi nàng. Quả nhiên, nàng vừa vào phòng Lí Thư, đã có tiểu nha hoàn khác đóng cửa phòng lại, nhìn bên trong ngoại trừ Lí Thư chỉ còn lại thím Chân, thậm chí ngay cả Cẩm Thư cũng không thấy mặt.

Lí Thư mời nàng ngồi xuống, không hề khách sáo, đi thẳng vào chính đề, hỏi. “Nghe nói Nhị phu nhân đi xung quanh vay tiền, Tam nương tử có biết không?”.

Lâm Y đáp. “Là có tìm tôi vay tiền, nhưng tôi nào có tiền nhàn rỗi trong tay cho phu nhân vay, thật là xin lỗi, về phần có mượn ai khác hay không thì tôi không rõ”.

Lí Thư lại hỏi. “Vậy Tam nương tử có biết vì sao Nhị phu nhân phải vay tiền không?”.

Vấn đề này vừa rồi mới nghị luận trong phòng Dương thị xong, cũng không có kết quả, Lâm Y trả lời. “Tôi ở phía nhà cũ, hiếm khi gặp mặt Nhị phu nhân, làm sao biết lý do phu nhân muốn vay tiền”.

Lí Thư lộ vẻ thất vọng, chỉ chép miệng “Vậy sao”, nghe dài dằng dặc.

Lâm Y nhìn Lí Thư thật là không biết gì, khó tránh khỏi ngạc nhiên. “Nhị phu nhân ở ngay cách vách, Đại thiếu phu nhân nếu muốn biết tình hình cụ thể, tự đến hỏi là được, hoặc sai thím Nhâm tới hỏi chẳng tiện hơn ư?”.

Lí Thư chỉ ra ngoài cửa sổ. “Lúc cô đến không gặp thím Nhâm?”.

Lâm Y nói. “Bầu trời tối đen, chưa từng để ý, thím Nhâm làm sao vậy?”.

Lí Thư trả lời. “Nhị phu nhân vừa phát giận, thím Nhâm đang quỳ bên ngoài, ai dám đến gần đâu”.

Thím Nhâm là người xấu bụng, bà ta bị phạt quỳ, Lâm Y chỉ có cao hứng, nàng cố gắng nhịn cười, hỏi. “Thím Nhâm lại làm gì chọc Nhị phu nhân nổi nóng?”.

Lí Thư lắc đầu. “Cũng không biết nữa”.

Lí Thư lại dò hỏi Lâm Y mấy vấn đề, nhưng Lâm Y trước sau vẫn cảnh giác ba phần, phàm là chuyện nàng hoặc Thanh Miêu nghe lén được, nàng đều nói không biết. Lí Thư chẳng moi được tin tức gì từ miệng nàng, chỉ phải sai thím Chân dâng canh tiễn khách. Thím Chân tiễn Lâm Y đi, quay lại nói. “Đại thiếu phu nhân đừng nóng vội, nếu muốn biết có chuyện gì, ngày mai sai người đi nhà Phương Đại Đầu một phen là được”.

Lí Thư nói. “Kế hoạch từ năm trước, qua năm mới mà vẫn chưa có kết quả gì, ta không nóng ruột được ư?”. Nói xong lại hối hận. “Không nên bán nha đầu kia đi, chỉ có nó gặp qua Phương Đại Đầu, hôm nay có người đến cũng chẳng biết có phải hắn ta hay không”.

Thím Chân hỏi. “Đại thiếu phu nhân đã muốn biết, vì sao ban nãy không hỏi Lâm Tam nương xem?”.

Lí Thư bực tức nói. “Hắn là nam nhân, ta giáp mặt hỏi thẳng Lâm Tam nương, cô ấy nghĩ ta thế nào?”.

Thím Chân lo lắng không chu toàn, tự biết đã nói lỡ, vội nói. “Nô tỳ đi hỏi thăm”.

Lí Thư chậm rãi lắc đầu. “Thôi, thím còn chưa nhìn ra sao, Lâm Tam nương rất kín miệng, đáng tiếc xưa nay ta không giao hảo với cô ấy”.

Thím Chân đáp. “Đại thiếu phu nhân và Lâm Tam nương tương lai sẽ là chị em bạn dâu, Nhị phu nhân lại là người như thế, thiếu phu nhân giao hảo với Tam nương tử còn tốt hơn lấy lòng Nhị phu nhân nhiều”.

Theo tính tình Lí Thư, hận không thể mỗi người đều khen mình tốt, vì thế gật đầu, lên giường nghỉ ngơi.

Trương Bá Lâm đã nhiều ngày đều ở phòng Trương Trọng Vi chong đèn đọc sách, chưa từng về phòng, Lí Thư nằm trong chốc lát, do dự có nên cho người đi gọi quan nhân về hay không, đột nhiên nghe thím Chân bên ngoài gõ cửa, tiến vào nói. “Đại thiếu phu nhân, nô tỳ thừa dịp trong phòng Nhị phu nhân tắt đèn, trộm đến hỏi thím Nhâm, người sảy thai là…”.

Lí Thư nghe được hai chữ “sảy thai”, kinh hỉ ngắt lời thím Chân, hỏi. “Như Ngọc sảy thai?”.

Thím Chân hơi bối rối, đáp. “Không phải Như Ngọc, sảy thai là Ngân Tỷ”.

Thì ra Ngân Tỷ nghe theo tiểu nha hoàn dặn, âm thầm sắc “thuốc dưỡng thai” bưng đi cho Như Ngọc, Như Ngọc mười phần tỉnh táo, nhất định bắt Ngân Tỷ phải uống trước một ngụm, Ngân Tỷ cũng không biết bản thân có thai, liền lớn mật uống hai ngụm, chưa đợi được Như Ngọc cũng uống, dưới hạ thân đã chảy máu, thai nhi hơn một tháng cứ như vậy sảy mất.

Trên đời lại có chuyện âm kém dương sai như vậy sao? Lí Thư sửng sốt một hồi, mới nói. “Vậy hôm nay người đến nhà chính là Phương Đại Đầu?”.

Thím Chân gật đầu. “Đúng là hắn, Ngân Tỷ là đứa giả dối, vu hãm ngược lại Như Ngọc, bảo rằng thuốc dưỡng thai kia là Như Ngọc sắc, vì Như Ngọc là người của Nhị phu nhân, Phương Đại Đầu tìm tới cửa đòi bồi thường”.

Thì ra là như vậy, khó trách Phương thị chạy khắp nơi vay tiền, Lí Thư suy nghĩ nhất thời, hỏi. “Vậy vì sao phạt thím Nhâm quỳ? Là Ngân Tỷ khai ra bà ta sao?”.

Thím Chân không nhịn được cười. “Ngân Tỷ đã đổ vấy chuyện “thuốc dưỡng thai” lên Như Ngọc, còn khai ra thím Nhâm chi nữa. Lý do thím Nhâm bị phạt quỳ Đại thiếu phu nhân nhất định đoán không ra, do bà ta không chịu cho Nhị phu nhân vay tiền, mới khiến Nhị phu nhân nổi nóng”.

Lí Thư ngạc nhiên, chủ tử muốn vay tiền người hầu, vay không được còn bắt phạt quỳ, đây là quy củ kiểu gì? Cô cắn răng thầm hận, đã biết mẹ chồng luôn luôn làm những chuyện đáng xấu hổ, nhưng bản thân không biết xấu hổ cũng nên ngẫm lại thay bọn tiểu bối chứ. Cô bực Phương thị, lại hỏi. “Chuyện của Như Ngọc, đã chọn được người thích hợp chưa?”.

Thím Chân lắc đầu. “Ngân Tỷ vừa sảy thai, không thể dễ dàng manh động, bị người hoài nghi”.

Lí Thư nói chắc như chém đinh chặt sắt. “Không được, nếu không nhanh chân, đứa nhỏ sẽ ra đời”.

Thím Chân không thể cãi, đành phải lĩnh mệnh đi, tự an bài.

Lại nói đến Phương thị, chưa biết được Lí Thư đã sớm biết hết về Như Ngọc, vì lừa gạt, bà ta phải tự chuẩn bị tiền, thực ra sổ sách còn có chút, nhưng đây là lưu trữ cho hai con trai vào kinh đi thi, Trương Lương quản chặt, bà ta không thể xuống tay, đành phải vụng trộm bán lương thực, gom cho đủ hai mươi quan Phương Đại Đầu đòi.

Nhà Phương Đại Đầu có tận mấy đứa con trai, căn bản không để bụng chuyện Ngân Tỷ sảy thai, xảo trá được hai mươi quan tiền liền cảm thấy mỹ mãn bỏ qua, đi đong rượu mua thịt ăn.

Lúc trước Lí Thư xử kế, nay lại làm Phương thị bị xui xẻo, không biết có nên gọi là một hồi âm kém dương sai nữa hay không. Lương thực trong nhà thiếu hụt, thật không phải chuyện của một mình Phương thị, chưa đến vài ngày, Trương Lương đã là người đầu tiên phát hiện tra trên bàn cơm khô thiếu, cháo loãng nhiều, lập tức bất mãn hỏi. “Gạo trong nhà đâu? Ta mỗi ngày vất vả, ngay cả bát cơm trắng cũng không được ăn?”.

Vừa nói xong, mọi người đều âm thâm bĩu môi, công chuyện của Nhị phòng, từ ngoài ruộng đến trong nhà đều do một mình Phương thị để ý, ông ta thì vất vả cái gì. Vẫn là Đông Mạch đau lòng ông ta, vội nói. “Nhị lão gia chờ, nô tỳ đi kho lúa múc gạo, nấu cơm trắng cho lão gia ăn”.

Trương Lương thập phần đắc ý, có được nha hoàn biết lạnh biết nóng, vuốt râu vui sướng hài lòng chờ. Phương thị mặt đen như đáy nồi, liên tục ra dấu bằng mắt cho thím Nhâm, thím Nhâm vừa bị phạt quỳ xong, làm sao thèm để tâm bà ta, nghiêm mặt làm bộ không thấy.

Không bao lâu sau, Đông Mạch chạy về, thần sắc kinh dị hét. “Nhị lão gia, không xong, gạo trong kho không thấy”.

Vì Phương thị đã có “phốt” trước đó, Trương Lương quay ngoắt sang bà ta đầu tiên, hỏi. “Gạo đâu? Có phải bà lại bán giá thấp nữa rồi không?”.

Một mũi tên trúng ngay hồng tâm, Phương thị khó được bị đỏ mặt, ấp úng nói. “Chúng ta về phòng nói sau”.

Các con đều đang ở, Trương Lương nhẫn nhịn, vẫn cho bà ta chút thể diện, đứng dậy theo bà ta về phòng ngủ, mới hỏi. “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”.

Phương thị sợ bị đánh, giấu chuyện Như Ngọc, chỉ nói nhà Phương Đại Đầu gặp tai họa, thiếu tiền dùng, bà ta muốn đi vay lại sợ Trương Lương quở trách, bởi vậy mới bán chút gạo trong nhà.

Trương Lương không phải người nhỏ mọn, lại chẳng hề quan tâm tới việc nhà, không biết bà ta đã bán nhiều ít, thần sắc hòa hoãn, nói. “Thân thích gặp nạn, giúp đỡ là nên, phu nhân giấu ta làm chi, nhưng nói hắn mau mau trả, dù sao các con lên kinh cần lộ phí xoay sở”.

Bình luận

Truyện đang đọc