CUỘC SỐNG TỐT ĐẸP CỦA TÔI (NĂM THÁNG KÌ LẠ CỦA TÔI)



Ôm Lý Trư Trư trên đường về nhà tôi mới biết, thì ra Vệ Vô Thường chiều nay phải đi làm.

Nghe Vệ Vô Thường gọi cho quản lý để xin phép nghỉ khiến tôi có chút ngại. Không phải vì áy náy mà là vì khó xử.

“Được, lần trước còn nợ cô một bữa cơm, tôi còn nhớ! Vâng, lần này do việc quá đột xuất… Vâng, đương nhiên… Vâng, chiêu đãi thêm một bữa nữa cũng không thành vấn đề. Thêm một bữa nữa ạ? Thưa quản lý, tôi rất cảm kích sự chiếu cố của cô suốt những ngày tôi làm việc ở trung tâm, nợ ân tình này ngày sau nhất định tôi sẽ báo đáp. Nhưng hiện tại kinh tế tôi đang thật sự eo hẹp... Vâng, đúng thế, tiền lương không thấp song tôi trước hết phải trả tiền cho Tô cô nương… Tô cô nương là hàng xóm của tôi, cũng từng giúp đỡ tôi rất nhiều… Không, tôi với Tô cô nương không có quan hệ tình cảm nam nữ, xin quản lý đừng nói như thế mà hủy đi sự trong sạch của Tô cô nương…”

Đứng bên cạnh nghe chủ đề nói chuyện liên tục thay đổi khiến tôi không ngừng xoa mi tâm.

Đợi đến khi Vệ Vô Thường cúp máy, tôi do dự, lựa chọn từ ngữ hàm súc nhất hỏi anh ta, “Đại tướng quân, trước đây chắc anh vẫn chưa thành thân nhỉ?”

Vệ Vô Thường ngay lập tức nghiêm túc nhìn tôi, “Nam nhi chí tại thiên hạ, phải lấy quốc gia, chiến sự làm trọng. Chuyện tư tình nhi nữ sao có thể so sánh?”

Sống cùng anh ta cũng được một thời gian, tôi đã quá quen với bộ dáng lúc nào cũng nghiêm túc thế này. Tôi ôm Lý Trư Trư, vừa đi vừa lén nhìn Vệ Vô Thường, “Phụ mẫu anh mỗi dịp lễ tết không hối thúc anh sao?”

Nhắc đến chuyện này, Vệ Vô Thường cũng có chút bất lực than một tiếng, “Có hối thúc.”

Chuyện này có chút nằm ngoài dự liệu của tôi. Tôi vốn cho rằng một đại tướng quân mặt mày nghiêm túc, thù sâu như biển này, hoặc sẽ mang mệnh “sát’, chỉ sống một mình, không thân không thích, hoặc sẽ là niềm kiêu hãnh, là chỗ dựa của gia đình phụ mẫu. Nhưng không ngờ việc hối thúc con cái lập gia đình, bất luận xưa nay, bất luận thân phận, đều chẳng hề thay đổi.

“Vậy có thành công không?”

“Lúc sinh thời, khi còn ở quân doanh, tại hạ có gửi thư về nhà thưa với phụ mẫu, nếu có thể chiến thắng trở về nhất định sẽ thành thân với nữ nhân đã đính ước.”

“À…”


Đúng là một tấn bi kịch.

Tôi nghĩ một chốc rồi nói với Vệ Vô Thường, “Sau này, mấy câu kiểu ‘nếu tôi có thể hoàn thành việc abc thì tôi sẽ xyz’ tốt nhất anh đừng nói nữa. Và còn câu này, ‘hãy đợi tôi ở đây, tôi rất nhanh sẽ quay lại’, anh cũng đừng bao giờ nói.”

“Tại sao?”

“Cái này gọi là Death Flag”

(Tây: thuật ngữ anime hoặc game, là dấu hiệu để dự đoán cho cái chết của một nhân vật nào đó)

“Phờ-lắc sao?”

“Ừ, đúng vậy, một khi anh nói ra mấy dạng câu như vậy, nó chắc chắn sẽ không thành hiện thực. Bảo một người đợi mình chắc chắn anh sẽ không thể quay về. Chính vì thế cứ giữ trong lòng thôi đừng nói ra.”

“Còn có lời nguyền như thế ư?”

“Đây không phải là lời nguyền, mà là…”

“Đây là đâu?”

Tôi chưa kịp nói xong thì bên tai đã truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Lý Trư Trư dùng giọng điệu rất uy nghiêm nói ra câu trên, tuy trong đó có hòa lẫn giọng của loài heo, nhưng vẫn như cũ dọa tôi chết khiếp.

Tôi dừng bước, Vệ Vô Thường cũng dừng lại bên cạnh tôi. Tôi không đáp lời hắn, Vệ Vô Thường ngẩng đầu, sau đó đáp một cách chắc nịch, “Đây là tư trạch của phụ mẫu Tô cô nương.”

“Cô dẫn anh ta về gặp ba mẹ?”, Lý Đỗi Đỗi hỏi tôi.

“Sao anh biết vậy?”, tôi hỏi Vệ Vô Thường.

Vệ Vô Thường vẫn ngước nhìn lên, còn tay chỉ về phía trên, “Vì Tô cô nương trông rất giống phụ mẫu của mình.”

Tôi cùng Lý Đỗi Đỗi nhìn theo hướng tay anh ta chỉ liền thấy bên cửa sổ căn hộ lầu năm, mẹ tôi đang giơ tay ra vẫy vẫy với nụ cười rạng rỡ, “Nhanh, nhanh lên nhà đi con.”

Dưới sự hối thúc của mẹ, tôi chẳng còn thời gian để giải thích tình hình với Lý Trư Trư. Không để Lý Trư Trư kịp phát hỏa, tôi đã ôm hắn cùng Vệ Vô Thường đi lên lầu năm, vào ngồi trên sofa trong phòng khách.

Mẹ tôi nhiệt tình đến độ thái quá, sau khi dẫn tôi cùng Vệ Vô Thường vào nhà xong, bà ấy liền bưng khay trà ra. Trực tiếp lơ đẹp tôi cùng con heo tôi đang ôm trong lòng, bà ấy bưng trà đến trước mặt Vệ Vô Thường rồi tỉ mỉ đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.

Tôi thật sự không chịu nổi sự yên lặng đến ngượng ngùng này nên nhanh chóng hỏi mẹ, “Ba đâu rồi mẹ?”

“Ông ấy đang ngủ, con đừng bận tâm.”

Tôi lần này về nhà là để thăm người ba bị ngã gãy chân của mình cơ mà? Tại sao mẹ khi thấy một người đàn ông khác thì dường như quên béng luôn việc này chứ?

“Cháu tên gì vậy?”, mẹ tôi sau khi nhìn thỏa thích xong, cuối cùng cũng bắt đầu một chủ đề khác.


“Xin chào bá mẫu, tại hạ tên Vệ Vô Thường”, Vệ Vô Thường vừa nói vừa đứng dậy khom người ôm quyền chào. Chiều cao của Vệ Vô Thường cao hơn mẹ tôi cả một cái đầu, thấy anh ta hành động như vậy, mẹ tôi cười không ngậm được miệng.

“Aiyo, chào cháu chào cháu. Thằng nhóc này khách sáo quá, cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Bị hỏi đến vấn đề này, Vệ Vô Thường phút chốc im lặng. Tôi biết anh ta đang rất nghiêm túc nhẩm tính lại tuổi tác của mình. Để tránh anh ta nói ra một con số long trời lở đất, tôi liền nhanh chóng đến chắn trước mặt nói, “Mẹ! Đây là bạn của con!”

“Rồi rồi, chỉ là bạn bè thôi. Nhưng mọi mối quan hệ của người trẻ các con đều bắt nguồn từ bạn bè mà. Mẹ biết hết.”, mẹ tôi vẫn một mực tươi cười, song chợt nhớ ra điều gì đó, bà lại quay sang trách tôi, “Đứa trẻ này thật là, dẫn bạn về nhà chơi cũng chẳng thèm báo trước một tiếng, làm mẹ không kịp dọn dẹp nhà cửa đàng hoàng.”

Ánh mắt mẹ tôi lúc này mời chuyển về phía tôi, lập tức, bà cũng nhìn thấy con heo tôi đang ôm trong lòng.

Mẹ tôi ngẩn ra, “Con đem theo con heo này làm gì vậy?”

Nghe thấy lời này, Lý Trư Trư từ nãy đến giờ vẫn kiềm nén hô hấp mới ngước nhìn mẹ tôi một cái. Bà ấy cũng rất vô tư nhìn lại hắn. Đương nhiên khí thế của mẹ tôi bây giờ so với hắn mạnh hơn rất nhiều.

Mẹ tôi lập tức chau mày, “Nó còn sống không con? Heo gì mà nhỏ xíu, không có tý thịt gì, vô dụng quá. Lát nữa còn phải tìm người giết thịt…”

Lý Trư Trư tức đến run người, tôi nhanh chóng áp chế hắn xuống, “Là heo nuôi cảnh, heo nuôi cảnh mẹ ơi.”

Mẹ tôi lại lần nữa nhăn mày, tiếp tục chê bai, “Nuôi mèo nuôi chó cũng thôi đi, bây giờ còn nuôi cả heo nữa, con không sợ hôi nhà sao?”

“Nó… nó là heo mọi…”

“Tên Hương* thì sẽ thơm sao? Hơn nữa loài heo ngu ngốc như vậy, con chắc chắn không dạy nổi nó chỗ đi vệ sinh đâu.”

(Tây: như đã giải thích Hương Trư là heo mọi nhé cả nhà - *Vy: thực ra chị chưa giải thích đâu =))*)

“Mẹ à, đừng quá phiến diện thế. Heo thật ra rất thông minh đấy.”

Mẹ tôi liếc xéo tôi một cái, “Thông minh như con à?”

Tôi rơi vào trầm mặc, tính cách của mẹ tôi, trên bất kì trình độ nào, nếu so với Lý Đỗi Đỗi quả nhiên rất giống. Đây có lẽ là lý do lớn nhất khiến tôi có thể chịu đựng sự nắng mưa thất thường của hắn để thuê nhà lâu đến vậy.

Mẹ tôi còn muốn nói gì đó, nhưng khi cảm thấy bản thân không thể tiếp tục ôm Lý Đỗi Đỗi đang giận run người, tôi liền nhanh chóng chỉ về phía bên cạnh nói, “Là anh ấy tặng con đó.”

Tôi nhanh trí đem lò than nóng bỏng tay quẳng về phía Vệ Vô Thường, tuy thế anh ta vẫn tiếp lấy. Không biết cảm xúc của Lý Đỗi Đỗi hiện tại thế nào nhưng mẹ tôi rốt cuộc cũng không nói nữa.

Mẹ tôi nhìn Vệ Vô Thường, có chút khó xử cười nói, “Thanh niên các con bây giờ đều thích tặng mấy động vật sống nhỉ? Thôi hai đứa ngồi chơi, để mẹ đi xem ba con dậy chưa.”

Đợi mẹ tôi đi vào phòng ngủ rồi, tôi mới có thể thả lỏng Lý Trư Trư ra một chút.

Tôi vừa buông tay hắn ta ngay lập tức nhảy xuống đứng trên sàn.

Hắn đứng đó, trước xoay xoay cổ sau đó nhìn chằm chằm tôi, “Tô Tiểu Tín, cô muốn chết thế nào?”

Tôi không nhớ nổi đây là lần thứ mấy Lý Đỗi Đỗi hỏi mình vấn đề này, vì thế bản thân không quá hoảng sợ. Tôi nắm chặt lấy chiếc nhẫn của hắn đang bỏ trong túi, để đề phòng lúc tôi không để ý, hắn sẽ cướp lại. Đến lúc đó, khi ăn vài roi rồi, tôi sợ mình sẽ nuốt không trôi.

Tôi lí nhí nói với hắn, “Chỉ duy nhất một ngày hôm nay thôi, tôi thăm ba tôi xong sẽ quay về ngay mà. Lần này là do tình huống có chút đặc biệt.”


“Đúng là rất đặt biệt, còn dẫn theo cả bảo kê nữa mà”, Lý Đỗi Đỗi liếc xéo Vệ Vô Thường, trong mắt bắn ra những tia khó chịu bực dọc.

“Không phải là do sợ có người khác giết tôi, hay thậm chí là anh giết tôi sao?”

“Hừ, thì ra cô còn biết sợ chết.”

Tôi nhích lại đứng gần hơn về phía Vệ Vô Thường, anh ta vô cùng cương nghị nói, “Anh dọa Tô cô nương sợ rồi đó.”

“Liên quan đếch gì tới anh?”, Lý Đỗi Đỗi tuy chầm chậm nhả ra mấy chữ này nhưng lại mang theo sát khí cùng áp lực cực lớn. Ngày thường hắn ta hay thích cạnh khóe người khác song rất ít khi nói mấy từ ngữ dơ bẩn. Tôi nghĩ hiện tại chắc hắn đang giận đến sôi máu.

Nhưng theo tôi thấy sự tức giận của hắn có chút kì lạ.

Cơn giận này nếu nói lý do vì tôi tự ý rời khỏi chung cư thì việc cố ý công kích Vệ Vô Thường thì hợp lý hơn.

Đối với Vệ Vô Thường, những từ ngữ khi nãy của Lý Đỗi Đỗi đã hoàn toàn mạo phạm anh ta.

Hai người không nói gì nữa mà chuyển sang đọ mắt khiến tôi bị giày vò trong vô hình.

“Tiểu Tín”, mẹ tôi từ phòng ngủ bước ra, vừa khéo đập tan sự đấu đá trong âm thầm giữa một người một heo.

Tôi thở phào một hơi.

“Ba con dậy rồi đó, mau vào thăm ông ấy đi con.”

“Được ạ”, tôi liền đồng ý, sau đó ôm Lý Trư Trư đặt lên sofa, “Hai người tuyệt đối không được đánh nhau hay rời khỏi. Ngồi ở đây chờ tôi, đợi tôi thăm ba mình xong chúng ta cùng nhau về nhà, được không?”

“Về nhà”, hai chữ này có lẽ đã chạm đến một dây thần kinh nào đó của họ, khiến không khí căng thẳng giữa hai người dịu đi ít nhiều.

Tôi xoay người đi về phía phòng ngủ, sợ mở cửa quá lớn gió sẽ lùa vào nên cố tình chỉ để he hé cửa.

Tôi bước đến bên cạnh ba, ông ấy nhìn tôi sau đó bất ngờ cười nói, “Tiểu Tín, rốt cuộc con cũng chịu quay về rồi.”

Tôi nhất thời ngẩn ra, gương mặt quen thuộc của ba bất ngờ lộ ra một biểu tình xa lạ. Tim tôi lập tức nhảy dựng lên, trong vô thức tôi cảm thấy, có chuyện gì đó không hay xảy ra rồi.






Bình luận

Truyện đang đọc