CUỘC SỐNG TỐT ĐẸP CỦA TÔI (NĂM THÁNG KÌ LẠ CỦA TÔI)



Lúc tôi tỉnh lại trời đã sáng từ lâu.

Tôi quan sát xung quanh, trên đầu là đỉnh gác mái tam giác, còn có một cái cửa sổ, chỉ là rất khác so với lúc trước khi tôi chìm vào giấc ngủ. Bốn bề chất đầy những thứ mục nát, lớn thì có đao kiếm búa rìu, nhỏ thì có dây chuyền và nhẫn. Có thể nói chúng chiếm dụng phần lớn diện tích phòng.

Đây là… bên trong phòng gác mái.

Đêm hôm qua tôi ngủ bên ngoài cửa phòng, lúc tỉnh lại thì thấy đang nằm trên giường…

Tôi vô thức nhìn sang bên cạnh nhưng không có ai ở đó cả.

Lý Đỗi Đỗi đâu?

Tôi xuống lầu thì thấy Lý Đỗi Đỗi đang ngồi ăn trong phòng ăn. Hắn nâng mắt hờ hững liếc nhìn tôi, “Chưa thấy ai có thể ngủ lâu hơn ngươi.”

Tôi nói thầm, vào lúc người nào đó không biết bao lần thành cái dạng kia, tôi cũng chưa thấy ma cà rồng nào ngủ lâu như anh đó.

“Ngươi lại lầm bầm cái gì?”

Tôi thầm hoảng hốt nói, “Anh thật sự có thể nghe thấy tiếng lòng của em sao?”

“Cần gì nghe”, hắn cười lạnh, “Chỉ nhìn vào mắt ngươi là đủ biết đang tính toán mấy chuyện không tốt lành gì rồi.”

Tôi nhấc tay lên che mắt lại, “Vậy thì anh đừng nhìn mắt em nữa”. Tôi nghĩ, tài “ăn nói” của Lý Đỗi Đỗi hiện tại càng ngày càng giống với Lý Đỗi Đỗi mà tôi quen biết.

“Mấy người liếc mắt đưa tình trước mặt trẻ nhỏ như thế không tốt đâu nhá”, bên cạnh truyền đến giọng nói lạnh lùng pha chút chê bai của Linh Linh. Nó chỉ sang đầu bàn bên kia, về phía con Hắc Cẩu bị quấn như cục giò chả nói, “Hãy nghĩ đến ta và con chó kia một chút.”


Liếc mắt đưa tình…

“Chị không có…”

Linh Linh không muốn cãi nhau với tôi, nó nhảy lên ghế bắt đầu ăn phần của mình. Lý Đỗi Đỗi cũng lặng lẽ làm chuyện của mình, tựa như người bị lời nói của Linh Linh làm cho ngại ngùng chỉ có mình tôi.

Tôi đằng hắng một tiếng, chỉ đành dời mắt đi đến đầu bàn bên kia xem xét tình hình của chú chó nhỏ bị quấn kín bưng.

Nó vẫn đang ngủ nhưng hơi thở đã mạnh hơn hôm qua. Tôi nhẹ nhàng sờ lên lớp lông mềm mại trên trán nó, cảm nhận sự mượt mà và ấm áp. Nó đáng thương đến nỗi khiến người khác chỉ muốn ôm vào lòng, “Khi nào nó mới có thể khỏe lại?”

Linh Linh đáp, “Nội trong hai ngày nay tỉnh lại thì không vấn đề gì”. Cô bé vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên có tiếng chim kêu khiến hai mắt Linh Linh nhất thời sáng rực, “Là thư của mẹ!”. Nó quăng bát xuống bàn và xông ra ngoài, chạy thẳng ra khu rừng khô cằn.

Tôi nhìn theo bóng lưng của cô bé và thấy một con chim lớn màu đen đáp lên lòng bàn tay nó. Linh Linh rút một lá thư cột trên cổ con chim xuống sau đó vui vẻ chạy nhảy vào nhà, “Mẹ bảo đã lấy được thuốc giải rồi! Ba ngày sau sẽ quay về!”. Linh Linh dặn dò Lý Đỗi Đỗi, “Mẹ ta nhất định phải rất vất vả mới lấy được thuốc nên ba ngày tới ngươi đừng có mà lăn đùng ra chết đó.”

Lý Đỗi Đỗi chỉ hừ lạnh chẳng nói gì, thế nhưng tôi nhác thấy hắn nhẹ nhàng dùng tay ấn lên tim.

Tôi ngồi canh tiểu Hắc Cẩu đến tối, đang quan sát nó thì bên tai nghe thấy tiếng động từ trên lầu truyền xuống.

Hôm qua Lý Đỗi Đỗi nói thân thể của hắn sẽ ngày càng thích ứng với thi trùng, cho nên lúc trước khi tôi đến gần hắn, thi trùng trong người hắn sẽ hoạt động dữ dội. Nhưng hôm qua không phải như thế mà ngược lại chúng trở nên hòa hoãn hơn. Nhưng việc hắn quen với thi trùng quấy phá cùng đau đớn không có nghĩa là chúng không đe dọa sinh mạng của hắn.

Có lẽ còn một khả năng khác… Sau khi Lý Đỗi Đỗi đã quen với sự đau đớn, thân thể của hắn vẫn như cũ suy yếu dần dưới sự ăn mòn của thi trùng và chết, thậm chí… còn không chống cự được quá 3 ngày.

Nghĩ đến đây tôi có chút phiền lòng, đang tính nếu không kiềm được tôi sẽ đi xem hắn nhưng vừa ngẩng đầu thì đã thấy một bóng người đứng trong phòng ăn.

Trong không gian mờ tối, một bóng người lặng lẽ bất ngờ xuất hiện khiến tôi giật bắn mình, đợi đến khi nương theo ánh nến trên bàn nhìn rõ đó là ai, tôi có chút ngẩn ra, “Anh… sao không ở trên gác đi, xuống đây làm gì?”

Lý Đỗi Đỗi nhìn tôi, hờ hững nói một câu, “Uống nước”, sau đó mới đi sang bên cạnh cầm ly lên.

Tôi nhìn động tác uống nước vô cùng chậm rãi của Lý Đỗi Đỗi, im lặng nhìn hắn uống xong, im lặng chờ hắn rời khỏi. Thế nhưng hắn lại không bỏ đi. Hắn quay người sang, khi thấy tôi đang nhìn chằm chằm hắn, Lý Đỗi Đỗi lại quay người rót thêm ly nước nữa nhưng chẳng uống mà chỉ đứng đó không nói gì.

“Chi bằng… chúng ta nói chuyện đi”, tôi chủ động mở lời.

“Hừ”, hắn hừ lạnh một tiếng, “Ngươi thì có gì đáng để nói?”

Sau đó… hắn đến bên bàn ăn ngồi xuống.

Không ngồi vào vị trí yêu thích hằng ngày của hắn ở phía bên kia đầu bàn, hắn lại ngồi vào ghế đầu tiên bên phải tôi. Hắn đặt ly nước lên bàn, bắt chéo chân, khoanh tay lại với biểu cảm đầy cao ngạo.

Tôi, “…”

“Nói đi, ngươi muốn nói gì”, Lý đại gia nhìn tôi hỏi.

Tôi thì nói cái gì được chứ…

Bàn xem một ông cụ là anh đây, phải chăng hiện tại đã đặt một chân vào quan tài rồi sao?

Khi tôi đang cố gắng tìm cho được chủ đề nói chuyện thì Hắc Cẩu bên cạnh nãy giờ ngủ say như chết đã thở hắt ra một hơi mạnh. Tôi lập tức quay đầu sang nhìn, tiểu Hắc Cẩu chầm chậm mở mắt ra, sau khi chớp chớp vài cái để quen với ánh sáng, nó hơi mở miệng, những móng vuốt bị bó chặt trong băng vải cũng chầm chậm cựa quậy.

“A! Nó sống rồi!”, tôi vui vẻ nhìn tiểu Hắc Cẩu rồi quay lại nhìn Lý Đỗi Đỗi, “Anh mau nhìn này! Nó sống rồi!”

Lý Đỗi Đỗi liếc tôi một cái, tựa như không quan tâm nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào tiểu Hắc Cẩu.

Tiểu Hắc Cẩu bị thương rất nặng cho nên Linh Linh băng bó cho nó rất cẩn thận, còn thêm các loại cố định khác nên nó bây giờ chỉ có thể nằm đó không thể động đậy. Tất cả những gì nó có thể làm là nhè nhẹ quẫy đuôi, đảo đảo mắt và nhìn tôi, phát ra những tiếng kêu như có như không khiến tim tôi mềm nhũn.


“Aiz… cún con đáng thương, tội nghiệp bé quá, sờ nhé sờ nhé, sờ sẽ không đau nữa”. Tôi dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu tiểu Hắc Cẩu, nó cũng kêu lên những tiếng nhỏ xíu như đáp lại tôi, “Lúc đó anh còn đòi chém đòi giết nó, anh xem, bây giờ anh cũng rất muốn bảo vệ nó phải không?”

Vừa nói tôi vừa quay đầu sang nhìn Lý Đỗi Đỗi, mà Lý Đỗi Đỗi cũng vừa dời mắt từ tiểu Hắc Cẩu sang nhìn tôi.

Chính vào lúc này, bốn mắt của chúng tôi giao nhau.

Khi chạm phải ánh mắt chẳng có chút đả kích gì của hắn, tôi có chút ngây ra. Lý Đỗi Đỗi cũng ngẩn người trong phút chốc nhưng sau đó hắn khẽ đằng hắng và nhanh chóng quay đầu đi.

Mái tóc dài vàng kim như một cơn sóng, theo làn gió nhẹ bay phấp phới. Nó chẳng khác gì tấm màn sa che khuất một bên mặt của hắn khiến tôi nhất thời nhìn không thấu biểu cảm của Lý Đỗi Đỗi.

Lý Đỗi Đỗi… bởi vì tiếp xúc ánh mắt với tôi mà xấu hổ sao?

Khi ý nghĩ nảy xẹt lên trong đầu, tôi liền nhìn ra ánh trăng bên ngoài. Mặt trăng vẫn bình thường không có gì khác lạ vậy thì là do mắt tôi có vấn đề rồi.

Tiểu Hắc Cẩu lại kêu vài tiếng, lần nữa thu hút sự chú ý của tôi. Tôi cầm ly của Lý Đỗi Đỗi lên và nhúng ngón tay cho thấm nước, sau đó đút vào miệng tiểu Hắc Cẩu, để nó liếm mấy giọt nước đọng trên đó.

“Cứu nó để làm gì?”, Lý Đỗi Đỗi mở miệng, “Nó có khác gì mấy con chim con thỏ mà ngươi ăn đâu?”

“Lúc trước là ăn để sinh tồn, còn lần này không nhất định phải ăn. Hơn nữa nó còn rất dễ thương, em thích nó lắm.”

“Tại sao?”, Lý Đỗi Đỗi lại hỏi, “Có gì mà đáng thích? So với sinh mệnh của ngươi, chúng sống được bao năm?”

“Điều này không hề liên quan đến thời gian”, tôi suy nghĩ một chút, “Có lẽ cũng có liên quan thật nhưng giống như con người, rõ ràng biết sau này mình sẽ chết nhưng vẫn đón chào ngày mai với một niềm hy vọng tràn đầy đó thôi. Chuyện này không liên quan đến tương lai mà chỉ có hiện tại”. Tôi lại đút thêm chút nước cho tiểu Hắc Cẩu, “Nếu bây giờ em chỉ có thể bảo vệ mạng sống yếu ớt nhưng kiên cường của nó, vậy thì bây giờ em vẫn sẽ làm vậy.”

“Ngươi sẽ nhận được gì?”

“Em sẽ nhận được giờ này phút này.”

Lý Đỗi Đỗi bỗng nhiên trầm mặc. Tôi để ý toàn bộ biểu cảm của hắn nên cũng để ý cả sự trầm mặc của hắn. Tôi ngừng đút nước cho tiểu Hắc Cẩu và quay sang nhìn Lý Đỗi Đỗi, “Anh sao vậy?”

“Ngươi nghĩ, ta nhận được gì?”

“Hả?”

Hắn nói, “Ngươi nghĩ trong cuộc đời bất tử này, ta nhận được điều gì?”

Câu hỏi này tôi chẳng thể nào đáp lời bởi tôi không hề có sinh mệnh bất tử!

“Em không biết”, tôi thành thật đáp, “Nhưng nếu em là anh, em nhất định sẽ chết trong cô độc. Vì thế càng phải nghĩ cách kết thật nhiều bạn, tốt nhất là sống chung với bạn bè. Tuy bình thường ai tự lo phần người nấy, nhưng khi một người có khó khăn thì tất cả đều có thể giúp đỡ… Á!”

Tôi khựng lại một chốc, nhớ đến căn chung cư của Lý Đỗi Đỗi ở hiện thực, tôi bàng hoàng phát hiện…

Thì ra Lý Đỗi Đỗi ở hiện thực lại là người cùng chí hướng với tôi!

Vậy nói không chừng Lý Đỗi Đỗi ở đây cũng sẽ đi theo con đường đó!

Tôi nhìn hắn với ánh mắt ngập tràn hy vọng, thế nhưng khi vừa tiếp xúc với ánh mắt tôi hắn đột nhiên lại nhíu mày. Trán hắn bắt đầu rịn mồ hôi, tôi biết, đám thi trùng trong người hắn lại “hoạt động” rồi!

Tôi có chút căng thẳng, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, “Hay là để em dìu anh lên lầu nằm nhé?”

Hắn không nói gì, tôi giữ chặt cánh tay hắn, đang định sẽ đỡ hắn dậy thì bất ngờ Lý Đỗi Đỗi nắm chặt lấy tay tôi.


“Không cần.”

Tôi lập tức không dám cử động.

“Ngồi xuống”, tôi ngồi xuống bên cạnh hắn và để mặc Lý Đỗi Đỗi nắm tay mình. Tôi nhíu mày quan sát hắn, nhìn hắn cố gắng kìm nén cơn đau đớn. Nếu so với lúc trước luôn bị hôn mê thì việc hắn có thể ngồi vững trên ghế đã là tốt hơn rất nhiều, nhưng ai biết được trong người hắn…

“Ngô Nhất Ngữ”, khi hắn cố gắng áp chế cơn đau, giọng nói cũng trầm đục rất nhiều, “… Tại sao vậy?”

Tôi khó hiểu hỏi, “Tại sao cái gì?”

Hắn hơi nghiêng đầu sang.

Chính vào lúc này, bên ngoài cửa sổ, trên cánh rừng, ánh trăng bị mây che khuất vừa khéo lại lộ ra và chiếu thẳng vào trong phòng và cả đôi mắt của Lý Đỗi Đỗi, khiến đôi đồng tử của hắn phát sáng như đá quý. Không biết bây giờ tôi trong mắt hắn trông như thế nào.

Tôi nghe hắn hỏi mình, “Tại sao em lại dùng ánh mắt đó nhìn ta?”

“Ánh mắt gì cơ?”

Hắn nâng một tay, đặt ngón cái phủ lên mí mắt phải của tôi, sự tiếp xúc ấy vừa nhẹ lại vừa lạnh giá, “Tại sao? Vì lo lắng cho ta ư?”

“Em nói rồi mà”, tôi nhìn hắn trịnh trọng nói, “Vì em thích anh.”

Lý Đỗi Đỗi trầm mặc rất lâu.

“Với ta mà nói, em chỉ như loài sâu kiến.”

“Nhưng đối với em, anh chính là giờ này phút này.”

Hắn tuy đã rút tay ra khỏi mí mắt tôi nhưng bàn tay nãy giờ nắm lấy bàn tay tôi lại chẳng hề buông lỏng.

Một đêm này, tôi và Lý Đỗi Đỗi ngồi bên bàn ăn nắm tay nhau và không làm gì thêm nữa, cứ thế cho đến khi tôi buồn ngủ và nằm bò lên bàn.

Ngày thứ hai tôi bị đánh thức bởi ánh nắng chiếu vào mặt, nhìn căn phòng bị bao trùm trong nắng sớm qua đôi mắt mờ mịt, khiến một đứa hiếm khi thức giấc vào giờ này như tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh có chút mơ hồ.

Tôi vẫn nằm bò trên bàn, tuy đã mở mắt nhưng không ngồi dậy. Tôi duy trì góc nhìn thấp như thế nhìn sang bên cạnh phía trước bàn ăn. Lý Đỗi Đỗi đứng trước mặt tiểu Hắc Cẩu, cái đuôi không bị quấn lại của nó lộ ra bên ngoài và quẫy vào bàn vang lên từng tiếng “phạch phạch”, tạo ra giai điệu vừa nhẹ vừa vui tươi.

Dường như là ảo giác trong nắng sớm, tôi thấy Lý Đỗi Đỗi nhấc tay và xoa đầu tiểu Hắc Cẩu, ánh mắt lại rất đỗi dịu dàng.

Cảnh tượng này ấm áp hệt như một giấc mộng đẹp.






Bình luận

Truyện đang đọc