CUỘC SỐNG TU TIÊN CỦA NỮ PHỤ

Mải lo suy nghĩ mà cô không thấy được ánh mắt đang nhìn mình. Một lúc lâu, cô mới cảm thấy được ai đó đang nhìn mình và bắt gặp ánh mắt khá là bình tĩnh của sư thúc mình. Sư bá ( tác giả: mình sửa lại xưng hô nha) nhỏ nhẹ hỏi, nhưng mà cô lại cảm thấy sống lưng của mình đang rất lạnh:

_ Nãy giờ con có nghe ta nói gì không?

Cô cúi người và xin lỗi, dù gì cũng do cô sai trước, cô không nghe sư bá mình nói:

_ Cho con xin lỗi người nha, con không có cố ý không nghe người nói đâu.

Thấy thái độ xin lỗi thành thật của cô, Dung Dật cũng chỉ xoa đầu cô và nói:

_ Không sao đâu ta không có giận con gì hết. Nhưng mà lúc người ta nói chuyện thì con phải cố gắng nghe, không được mất tập trung.

Rồi anh lấy từ trong túi áo của mình ra một lọ đan dược và đưa cho cô:

_ Đây là Hồn Nguyên đan, có khả năng chữa trị linh hồn cũng như điều trị tinh thần lực của con. Con đã ăn qua quả Nguyên Hồn rồi nên tinh thần lực con cũng đã tăng lên hơn người thường, khả năng hấp thụ linh khí càng nhanh.


Nghe sư bá nói vậy, cô thắc mắc:

_ Quả Nguyên Hồn là cái gì vậy sư bá, nó có hình dạng như thế nào.

_ Quả Nguyên Hồn là một loại trái giúp con người bình thường có thể tu luyện, hình dạng thì....ta cũng không nhớ rõ nữa để ta lấy sách cho con coi.

Nói đoạn,Dung Dật phất tay một cái thì một quyển sách bay lại tay của sư thúc. Cô nhìn mà hai mắt sáng lấp lánh (* - *), cô reo lên:

_ Sư bá, người thật là tuyệt vời.

Mộ Dung Dật vừa lật sách vừa nhàn hạ trả lời:

_ Con chỉ cần tu luyện chăm chỉ là có thể được như ta.

_ Thật sao sư bá!

_ Ừ, đúng vậy.

Cô vui mừng,vì mình có thể ăn trộm kho báu mà thần không hay quỷ không biết rồi ( tác giả: nữ chính có một sở thích đặc biệt là trộm đồ lúc nửa đêm). Nếu lúc này Mộ Dung Dật biết suy nghĩ của cô chắc là tức chết nhưng giờ này anh không biết,anh chỉ lo tìm quả Nguyên Hồn thôi. Rốt cuộc anh cũng tìm thấy liền đưa qua cô xem và nói:


_ Đây là quả Nguyên Hồn.

Cô nhìn vào trang sách thì thấy một quả màu trắng, nhìn rất giống quả cô đã ăn trong khu rừng kia( tác giả: mình làm biếng tả lại lắm nên có gì mọi người coi lại chương cô là nữ phụ nha). Giờ cô mới hiểu ra, vì sao người ta nói lúc đả thông mười hai huyệt đạo đau như chết đi sống lại vậy, mà cô chỉ đau có một chút. Thì ra nhờ quả này.

Sau khi đưa cô xem, anh lật sách lại, phất tay áo cho nó bay về chỗ cũ. Xong xuôi, anh quay qua nói với cô:

_ Thôi con uống viên đan dược này vào và đi nghỉ đi.

Cô mở nắp lọ ra,thì một viên đan dược màu trắng bóng xuất hiện, một mùi thơm thoang thoảng của đan dược chui vào mũi cô. Theo cô nghĩ chắc đây là đan dược cấp 8 mà còn cao cấp nữa chứ. Đúng là sư bá có khác chỉ cần xuất ra một viên đan dược là khiến người ta sức đầu mẻ trán. Cô cầm viên đan dược lên và cho vào miệng, đan dược nhanh chóng tan ra, một luồng khí như có như không chạy vào người cô, chữa trị những vết thương. Cô cảm thấy người khỏe ra đã vậy tinh thần của cô có thể trải rộng hơn 500m. Đúng là trong cái rủi có cái may mà. Thấy cô uống xong, Mộ Dung Dật liền bồng cô xuống giường nằm nghỉ, đắp chăn cho cô và hôn trán cô.


_ Hãy nghĩ ngơi đi,mai còn dậy sớm luyện tập nữa.

_ Dạ, sư bá cũng đi ngủ đi ạ.

_ Ừ ta đi nghỉ đây.

Nói rồi, Mộ Dung Dật bước đi ra khỏi phòng và khép cửa lại cho cô. Thấy người đã đi xa, cô chóng tay lên trán và suy nghĩ,giống như một og cụ non: Đúng là một sư bá tốt,vừa chu đáo,lại hào phóng. Tuy là nam chính, nhưng mà người chắc không nỡ nào ra tay với mình đâu hả, mình đâu có hại nữ chính đâu. Mình sẽ cố gắng tránh xa nữ chính mới được. Với lại nữ chính sau này cũng là sư bá mẫu của mình mà. Suy nghĩ một hồi cơn buồn ngủ ập đến, cô liền đánh một giấc tới sáng.

Ở sâu trong rừng trúc đúng là có căn nhà tranh nhỏ. Xung quanh căn nhà có một dòng suối nhỏ uốn quanh, muốn bước qua đó thì phải đi ngang qua một cây cầu được làm bằng trúc. Ở trước sân,có một bộ bàn ghế để ngắm cảnh uống trà, xung quanh trồng rất nhiều dược liệu quý hiếm. Bỗng có tiếng cười nói vang lên:
_Sao nào thấy đồ đệ của đệ dễ thương không?

Đây là tiếng nói của một chàng trai trẻ, giọng rất là thanh thoát. Nếu cô ở đây là sẽ nhận ra đây là giọng nói của vị " sư phụ" đáng kính của mình - Lãnh Thiên Tuyệt. Nhưng mà lại khác hoàn toàn so với lúc đầu gặp mặt.

_ Ừ

_ Sư huynh không thể nào nói nhiều với đệ hơn một chút à.

_ Ừ

_ Bó tay với huynh luôn.(0_0)

_ Huynh nhớ chăm sóc đồ đệ của ta nha. Cô bé ấy chính là cô bé được sư phụ của mình tiên đoán vào hai trăm năm trước á. Thôi tới giờ rồi, đệ đi đây.

Nói rồi hình ảnh Thiên Tuyệt biến mất, chỉ còn một ngọc phù ở lại. Thiên Nguyệt không biết rằng Ngọc phù còn có thể kết nối, nói chuyện với người khác nữa. Lúc mà cô biết thì đã muộn.

Quay lại với Mộ Dung Dật, anh đem ngọc phù cất vào túi áo, xong xuôi anh bắt đầu đọc sách. Vừa đọc sách anh vừa nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của Thiên Nguyệt, đây là lần đầu tiên anh gặp mặt trực tiếp cô. Thường thì anh quan sát cô qua một loại đá,có khả năng ghi hình lại, gọi là đá "Lưu kí",anh thấy cô rất là tinh nghịch khi chửi sư đệ mình, kiên cường tu luyện,...rất là nhiều hình ảnh của cô khiến anh chú ý. Anh là một người rất vô tâm,không bao giờ để ý ai cả, trừ sư phụ, sư đệ của anh ra. Nhưng mà anh vẫn nói rất ít, hôm nay là đầu tiên anh nói nhiều như vậy. Chắc tại cô còn nhỏ nên anh mới đối xử như vậy. Chắc vậy.
Sáng hôm sau, cô dậy thật sớm để luyện tập chiêu thứ nhất " Vô Ảnh", hôm nay rốt cuộc cô cũng thành công khống chế kiếm trong một thời gian dài mà tinh thần lực vẫn dồi dào. Sau khi luyện kiếm xong cô bắt đầu đả thông huyệt đạo hai mươi mốt. Lúc Mộ Dung Dật bước vào thì thấy cô đang ngồi tu luyện, anh để lại đồ và bước ra ngoài. Cô vẫn không biết gì, cô đang tập trung mọi tinh thần để đả thông các huyệt tiếp theo.

Thời gian trôi qua như thoi đưa, một tháng đã trôi qua nhưng mà cô vẫn chưa tu luyện xong. Còn Mộ Dung Dật thì cứ cách một ngày sẽ coi cô tu luyện xong chưa. Một tháng lại một tháng trôi qua mà cô vẫn chưa bế quan xong. Trong khi đó cô đang cố gắng mở ra huyệt thứ sáu mươi sáu nhưng mà rất khó,nó như có một thứ gì đó chặn cô lại. Không thể nào mà đả thông được huyệt này cả, cô đang rất lo lắng mình sẽ bị dừng việc tu luyện ở đây.
      Bỗng nhiên cô ngộ ra một điều là nếu cứ đi theo một đường thẳng thì linh khí sẽ bị ít đi, cô phải chuyển đổi cách thôi. Cô bắt đầu tụ linh khí vào một chỗ, nhờ vào sự giúp đỡ của viên cầu nhỏ này. Cô chỉ biết vào mấy ngày hôm trước khi mà cô đang tu luyện thì có một viên cầu nhỏ giúp cô đả thông huyệt đạo thứ sáu mươi bốn.

   Bây giờ linh khí mà cô hút vào đang xoáy vòng tròn xung quanh quả cầu, khiến quả cầu từ màu trắng chuyển thành màu đỏ và bắt đầu xoay rồi thẳng đến kinh mạch thứ sáu mươi sáu. Cô điều khiển quả cầu từng chút từng chút đả thông các bức tường ngăn cản của huyệt thứ sáu mươi sáu.

  Từng giây từng giây trôi qua tinh thần lực của cô càng ngày càng yếu, cô tưởng mình sẽ không thành công chứ. Dù gì tu luyện cũng không cần gấp gáp, mặc dù không đả thông được huyệt này cô cũng hơi buồn. Nhưng mà mình phải lạc quan lên chứ, đợt sau mình sẽ làm được, cô tự an ủi mình. Nhưng thật không ngờ lúc cô suy nghĩ thoáng lên thì kỳ tích đã xảy ra,lượng linh khí không đủ để đả thông huyệt đó đã trở nên dồi dào và đã đả thông huyệt thứ sáu mươi sáu. Cô rốt cuộc cũng đã thành công rồi, bước qua giai đoạn bốn. Cô mở cửa bước ra ngoài và hít thở không khí trong lành,dù gì trong ba tháng cô đã không bước ra ngoài rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc