( Tác giả: mình không biết về y nhiều nên mình chỉ biết theo trí tưởng tượng của mình thôi. Nên nếu bạn nào không thích thì xin mời ra và xin đừng ném đá mình)
Cô liền nói vị thuốc đầu tiên mình đoán ra:
_ Này dược là Thủy Tố.
Đối với đáp án của cô, anh đã đoán được, dù gì anh cho đề khá là dễ mà. Anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
_ Ừ đúng rồi
Cô bắt đầu cầm tiếp vị thuốc thứ hai lên ngửi, kỳ này là mùi của cam, khá là thơm, trong đầu cô hiện lên hai loại thuốc đó là " cam thảo" và " bách thảo", hai vị thuốc này đều có mùi như nhau. Cô cầm vị thuốc lên và đưa vào lưỡi nếm,mùi vị chua chua, đây là của cam thảo mới có, còn bách thảo thì vị chua ngọt. Cô nói:
_ Đây là cam thảo.
Lần này anh khá ngạc nhiên,vì rất khó phân biệt được vị này, bởi vì có một vị rất giống nó gọi là Bách thảo nên có rất nhiều luyện dược sư bị lầm. Lúc này anh bắt đầu mong chờ cô đoán ra vị thuốc tiếp theo rồi đây. Thấy sư bá của mình lâu quá không nói gì hết, cô cảm thấy lo lắng sợ mình đoán sai. Mộ Dung Dật thấy cô nhìn anh thì anh hiểu mình lo suy nghĩ mà không nói đúng hay sai đây mà.
_ Ừ đúng rồi. Con cứ đoán đi chừng nào sai ta sẽ nói.
_ Dạ
Cô nhắm mắt và lần lượt cầm hai loại thảo dược lên. Một loại cô ngửi có vị của đất, chắc là bộ rễ của một loại nào đó, cô đã đoán được nhưng nhìn xem coi phải không, bởi vì loại đó có màu đen, mềm. Cô mở mắt ra thì thấy một cục đen đen, cô liền nói đáp án ngay:
_ Thục địa
Cô nhìn thảo dược bên tay trái mình, cũng là phần rễ của cây nào đó. Cô bẻ một miếng và đưa vào miệng :
_ Có vị cay hơi đắng, rồi sau đó ngọt. A! Là hoàng sơn.
Mộ Dung Dật nhìn cô đầy hài lòng,anh gật đầu và nói:
_ Đúng rồi. Còn một vị còn lại con hãy đoán đi.
Cô nghĩ vị còn lại chắc rất khó, bởi vì nhìn mặt sư bá mình gian quá. Anh mà biết được chắc là đánh mông cô quá, anh chỉ đang mong chờ cô sẽ đoán ra vị thuốc cuối cùng hay không. Còn bây giờ anh đang nhìn cô rất hiền từ. Ánh mắt của anh khiến cô rất sợ.
Cô nhìn vị thuốc cuối cùng còn sót lại trong rổ, đây là một vị thuốc rất lạ. Hình như cô đã từng thấy ở đâu rồi đó, nhưng mà cô không nhớ. Thôi nếm rồi đoán thôi. Cô cầm lên nhìn thì thấy phía trên lá có màu tím nhung, hiện rõ gân lá, lá dày rất mềm mượt,óng ánh như kim tuyến, mặt phía dưới có màu phớt hồng. Sau khi quan sát xong, cô cầm chiếc lá lên ngửi, có mùi ẩm ướt của nước, cô cắn thử thì nó có vị ngọt mát. Trong đầu cô thoáng hiện lên một cái tên của loại thảo dược này đó là Lan Kim Tuyến. Cô nhớ mình đã thấy nó ở đâu rồi,ở gần cuối bìa sách, cô lật xem coi có bao nhiêu trang thì thấy cây này khác giống cây lan nên đọc thử. Đặc trưng của nó là lấp lánh như kim tuyến. Cô cảm thán: đúng là hay không bằng hên. Cô liền nói ra đáp án của mình:
_ Đây là Lan Kim Tuyến
Mộ Dung Dật nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh lúc cô biết được đáp án,rồi ánh mắt hiện lên sự vui mừng và rồi cảm thán. Một ánh mắt rất là linh động,có hồn. Anh như bị hút hồn vào đó vậy, mải lo nhìn cô mà anh không nghe cô trả lời gì hết. Cô thấy sư bá mình cứ ngơ ngác không biết nhìn gì, cô chạy lại trước mặt người, hơ hai tay qua lại và nói:
_ Sư bá,hồi hồn đi.
Anh giật mình và nhìn cô với ánh mắt mê ly. Cô nhìn mà cảm thán: thiệt là,sao ông trời bất công quá. Cả lúc ngây người mà cũng đẹp như vậy. Không để cho người khác sống nữa mà. Bỗng tiếng nói trầm ấm của sư bá vang lên:
_ Nãy con nói với ta cái gì à.
Cô lắc đầu và nói:
_ Dạ, con nói vị thuốc cuối cùng là Lan Kim Tuyến ạ.
Anh ngạc nhiên, dù gì anh chỉ nghĩ cô có thể đoán ra được đáp án nhưng khi cô nói anh càng bất ngờ hơn. Đúng là cô có thiên phú trong việc luyện đan rồi đó. Anh nhìn cô với một ánh mắt như nhìn thấy bảo vật vậy. Anh không biết rằng từ khi có cô anh đã có nhiều cảm xúc hơn.
_ Con đoán đúng rồi. Hôm nay chỉ tới đây thôi ngày mai tiếp.
Mộ Dung Dật đi vào trong phòng và đưa ra thêm một cuốn sách nữa.
_ Đây là phần tiếp theo. Con hãy học đi,ta sẽ vừa kiểm tra cái cũ lẫn cái mới.
Cô cầm mà muốn kêu trời, cô cố gắng mỉm cười nhưng nụ cười so với khóc còn muốn khó coi hơn.
_ Vâng ạ.
Mộ Dung Dật thấy mặt cô như vậy chỉ muốn cười, nhưng sợ cô bị quê nên anh giả bộ lạnh nhạt nói:
_ Ừ đi về học đi
Nói đoạn,anh phất tay áo và bước vào trong. Cô nhìn chằm chằm vào vị sư bá đáng kính của mình như muốn ăn tươi nuốt sống sư bá mình vậy,nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người thì sư bá chắc chết cả trăm lần rồi. Thấy bóng người đã khuất, cô cũng đi về chỗ ở của mình. Cô vừa đi vừa lẩm bẩm:
_ Đồ sư bá đáng ghét. Mình chưa kịp học thuộc xong cuốn sách kia nữa mà. Bức xúc quá đi.
Bỗng cô mở mắt to ra và nở một nụ cười vô cùng gian xảo: mình học y mà ta,sao mình không điều chế một số loại thuốc để trả thù sư bá nè. Ha...ha...mình thật thông minh quá đi à( tác giả: mình copy lời nói của bạn nào đó (∆-∆)). Cô lật đật chạy nhanh đến vườn dược liệu hái một số loại thảo dược dùng để cho công cuộc trả thù của mình. Bước đầu tiên phải tìm ba loại thảo dược đó là phấn Hoa tử, nam trùng thảo, cỏ kính. Cô nhìn xung quanh khu dược liệu, bỗng cô thấy một ngọn cỏ hình lưỡi dao, rất dài, màu xanh có pha chút trắng. Cô liền biết mình đã tìm được cỏ kính rồi. Sau khi hái cỏ kính, cô thấy kế bên có một bông hoa rất bự, màu đỏ tía, cuốn nhụy màu vàng. A! Phấn Hoa Tử nè, mình may mắn thiệt, đây là suy nghĩ của cô lúc này. Tìm được hai loại rồi, chỉ còn nam trùng thảo nữa thôi. Cô bỗng cười to:
_ Sư bá người hãy chờ đó.
Ở trong phòng, có một người đang vừa uống trà vừa xem đá " lưu kí", người đó khoác lên một bộ trường bào màu trắng, mái tóc màu bạch kim được xoã xuống khiến cho người nhìn như tiên giáng trần vậy,chỉ thấy ánh mắt bạc của người đó hiện lên nét cười, cái kí hiệu hoa sen như tươi hơn,có sức sống hơn. Người đó mở đôi môi đỏ hồng của mình và nói:
_ Thật không biết tiểu nha đầu này đang làm gì nữa.
Đây là giọng nói của vị sư thúc đáng kính của Thiên Nguyệt - Mộ Dung Dật. Trong đá lưu kí đang lưu hình ảnh của một cô bé khoảng mười tuổi, đang cầm cụi làm gì ở vườn dược liệu. Khi tìm được vật mình muốn thì cô bé cười rất tươi, đôi mắt sáng lấp lánh,hai má hồng hồng,trông rất là dễ thương. Mộ Dung Dật nhìn vào chỉ biết lắc đầu và cười:
_ Đúng là một tiểu nha đầu nghịch ngợm.
Quay lại với nữ chính của chúng ta, cô không biết rằng tất cả các hành động của mình đều bị người khác theo dõi. Bây giờ Thiên Nguyệt đang rất là hồn nhiên, vô tư, và vui mừng khi tìm được ba loại thuốc mình cần. Cô chạy nhanh về phòng, đóng cửa phòng lại và bắt đầu đều chế thuốc.
Đầu tiên, cô đập phấn Hoa Tử càng nhuyễn càng tốt, để có thể rắc lên người sư bá của mình. Phấn Hoa Tử có tác dụng gây ngứa chỉ trong thời gian ngắn tùy theo nhiều hay ít,nếu nhiều thì có thể ngứa cả tuần, còn ít thì chỉ ngứa một ngày thôi. Cô là người vô cùng hiền lành nên cô chỉ cho sư bá mình ngứa một ngày thôi với lại cô thêm cỏ Kính với nam trùng thảo vào nữa. Nó chỉ thêm tác dụng là nổi mẩn đỏ thôi, không có gì hết. Chế thuốc một lúc thì đã tới trưa, cô thở phào:
_ Rốt cuộc cũng thành công rồi. Sư thúc người hãy chờ đó.
Xong khi làm xong, cô ngồi xuống tu luyện, cô bắt đầu dẫn khí vào, quả cầu tròn tròn hưng phấn, nó chạy xung quanh trong đan điền, như gặp được thức ăn của nó vậy. Cô để ý rằng lượng linh khí cô hấp thụ gấp đôi người khác,chắc là do quả cầu này ăn mất một phần đây. Cô cố gắng hấp thụ linh khí nhiều hơn, chứ ít quá thì quả cầu này ăn hết còn đâu mà đả thông huyệt đạo. Cô dẫn lượng linh khí còn một nữa để đả thông mạch thứ sáu mươi chín và bảy mươi.
Lúc cô mở mắt ra thì trời cũng đã tối, chắc sáu, bảy giờ rồi. Cô liền ngồi dậy, vươn vai vài cái, rồi đi đến bàn có để một mâm hoa quả, do lúc sáng cô đã hái xuống. Cô cầm một quả đào vừa ăn vừa đọc tiếp cuốn sách hôm qua. Càng đọc cô càng cảm thấy dược liệu ở đây rất giống trái đất,chỉ có tên hơi khác thôi. Khoảng một tiếng sau, cô đã đọc sau cuốn sách ấy, tại vì đa số thảo dược cô đã được học hết rồi. Cô cầm tiếp cuốn sách thứ hai và đọc.
Khi ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu nơi chiếc bàn thì dừng lại để nhìn cảnh đẹp, trên bàn là hình ảnh một cô bé gái đang ngủ ngon lành, ánh mắt khép lại lộ rõ lông mi dài và cong, đôi má ửng hồng càng tô đậm vẻ đẹp của cô bé. Đôi môi hồng chúm chím hình như đang nói gì đó, trông rất dễ thương. Thật ra thì hình ảnh thực tế hoàn toàn trái ngược, nữ chính của chúng ta - Thiên Nguyệt, đang nằm ngủ rất ư là đẹp,mái tóc bù xù, đôi má hồng là do bị nằm đè, miệng thì chảy ra một chất lỏng trong suốt, cô nói mớ:
_ Ăn ngon quá, cho ta thêm cái đùi gà nữa đi.
Đúng là nữ chính của chúng ta có khác. Nằm mơ chỉ thấy toàn ăn với ăn không. Khoảng mười phút sau, nữ chính của chúng ta giật mình dậy, đôi mắt ngơ ngác (0-0), thấy mặt trời đã lên cao, cô giật mình. Lật đật thu dọn sách vở,chạy nhanh đến chỗ sư bá của mình. Vừa chạy cô vừa nói:
_ Chết rồi, tối qua lo đọc sách nhiều quá ngủ quên tới giờ này luôn. Không biết sư bá có trách phạt không nữa.
Đến nơi, cô chỉ thấy vị sư bá của mình đang ngồi đọc sách uống trà. Cô thở phào: hên quá, không trễ. Cô sửa sang lại quần áo, đầu tóc rồi bước vào. Cô cúi người và thưa:
_ Dạ, con chào sư bá.
Mộ Dung Dật ân cần nhìn cô và bảo:
_ Hôm nay đến trễ,mai nhớ ngủ sớm một chút, giữ gìn sức khỏe. Con vào trong cầm năm cái rổ ra cho ta.
Cô tưởng người sẽ trách phạt cô đến trễ chứ nhưng không ngờ người không những trách phạt mà còn ân cần hỏi thăm cô nữa. Cô cảm động đến rơi nước mắt: thật không ngờ sư bá mình lại tốt như vậy, định hôm nay cho người biết tay nhưng tạm thời thôi. Cô không biết rằng chỉ một lúc sau đó cô sẽ ném đi suy nghĩ này.
( Tác giả: Mộ Dung Dật sẽ cho thử thách gì nữa cho Thiên Nguyệt đây, mời các bạn đón đọc tiếp chương sau)
_______dãy phân cách______
Người phỏng vấn: tác giả, bạn tại sao lại tả nữ chính ngủ như vậy, rất là xấu á, lỡ nữ chính không có ai trước thì sao...
Người phỏng vấn chưa kịp hỏi hết thì Thiên Nguyệt đã bước lại giật miro và ném về phía tác giả.
Ném xong Thiên Nguyệt nói: dám tả tui như vậy, mất hết hình tượng với các bạn độc giả rồi, đã vậy còn thêm cái nói mớ nữa chứ.
Tác giả vừa né miro vừa nói: không sao đâu bạn, độc giả sẽ không ghét bạn đâu mà chỉ thấy bạn là người dễ thương thôi.
Thiên Nguyệt mở to mắt hỏi: thiệt không?
Tác giả cố gắng trả lời: thiệt mà....
Thiên Nguyệt: vậy tạm được. Còn nếu dám tả tui như vậy nữa bạn sẽ biết tay nghe chưa.
Vừa nói vừa bẻ tay rắc rắc
Tác giả nghĩ: mình sẽ tả tiếp rồi làm sao. Bạn làm gì được mình.