CUỘC SỐNG VỀ HƯU CỦA HUYỀN MÔN ĐẠI LÃO


Lúc sau mấy hội viên khác cũng lục tục đến đầy đủ, phát hiện Tạ Ngọc chính là thành viên mới của câu lạc bộ, một đám đều cùng kích động giống như hội trưởng.

Câu lạc bộ mỹ thực rốt cuộc cũng có soái ca a!Hơn nữa Tạ Ngọc còn rất thân thiện, cũng không có kiêu ngạo như những soái ca khác, sau lần hợp mặt đầu tiên, các thành viên trong câu lạc bộ đều rất có hảo cảm với Tạ Ngọc, đều sôi nổi kết bạn WeChat với cậu, biết Tạ Ngọc rất thích ăn ngon, cũng thường xuyên chia sẻ các món ăn cho cậu.

Tạ Ngọc đối chuyện này thực vừa lòng, đều đem tất cả mấy món ngon mà thành viên câu lạc bộ chia sẻ cất giữ, cũng dự định khi có thời gian rảnh sẽ tự đi nếm thử.

----------------------------------------Rất nhanh cũng tới cuối tuần.

Phương Hàng là người địa phương, đến tối thứ sáu đương nhiên sẽ về nhà.

Từ Viên cùng Chử Ích ở xa đến Đế Đô đi học, cuối tuần không có về nhà mà ở trong ký túc chơi game.


Nhưng câu lạc bộ mỹ thực của Tạ Ngọc lại có hoạt động, vừa mới sáng sớm đã hứng thú bừng bừng đeo ba lô ra cửa.

Hôm nay nơi họp mặt của cả nhóm chính là ở một cửa hàng bán thịt kho trong một con hẻm nhỏ ở Đế Đô.

Hội trưởng chính là một tên tham ăn có thâm niên lâu nhất đám, biết rất nhiều chỗ ăn ngon, quán bán thịt kho trong hẻm nhỏ này chính là nơi mà hắn thích nhất, hôm nay cố ý chia sẻ cho mọi người biết.

Ông chủ của tiệm này có kinh nghiệm hơn hai mươi năm làm món thịt kho, hương vị thịt kho ở đây chính là độc nhất vô nhị, ăn rất ngon miệng, những người từng ăn qua đều không thể quên được mùi vị ở đây.

Lúc Tạ Ngọc ăn miếng đầu tiên đôi mắt liền sáng lên, hắn chưa từng ăn qua thịt kho ngon như vậy a!“Hội trưởng, sao anh có thể giấu giếm một quán ăn ngon như vậy được chứ, cư nhiên không nói cho chúng ta biết.

”“Đúng vậy, hôm nay nếu không phải dính ánh sáng của Tạ đồng học, chúng ta đã bỏ lỡ mất một quán ăn ngon rồi.

”Các hội viên há to miệng ăn vui vẻ vô cùng, nhưng vẫn không quên mở miệng chỉ trích hội trưởng không nghĩa khí.


Hội trưởng lập tức giải thích: “Ông chủ của tiệm này mỗi ngày làm ra thịt kho là có hạn lượng, chỉ cần tới chậm một bước đã mua không được, nếu như tôi nói cho các cậu biết chẳng phải sau này l sẽ có thêm người đoạt thịt với tôi sao, đương nhiên phải giấu giếm rồi.

”Đối với những lời giải thích này của hội trưởng, mọi người cũng miễn cưỡng coi như chấp nhận.

Tạ Ngọc tính toán khoảng cách của quán ăn này cùng trường học và chung cư, thầm nghĩ sau này mỗi khi đến cuối tuần là có thể tới đây ăn một đốn thịt, nghĩ như vậy trong lòng cảm thấy thỏa mãn rất nhiều.

-------------------------------------------Cả một ngày cuối tuần, Tạ Ngọc đều cùng các thành viên trong câu lạc bộ mỹ thực đi khắp các con phố lớn cùng hẻm nhỏ chỉ để tìm kiếm món ngon mỹ vị, tới rồi buổi tối vẫn còn lưu luyến không muốn tách ra.

Bên trong căn hộ chung cư, vị trí các đồ vật vẫn giữ nguyên bộ dáng lần trước khi y rời đi, chỉ cần đơn giản dọn dẹp một chút là được, kế tiếp Tạ Ngọc pha cho mình một ly trà, sau đó cảm thấy thỏa mãn mà dựa vào sô pha nghỉ ngơi, cuộc sống thế này mới là cuộc sống y yêu thích.

Nhưng mà chỉ hưởng thụ được có vài phút, y liền phát hiện lá bùa mà mình đưa cho Phương Hàng đang rung động.

Bấm tay tính thử, giữa mày của Tạ Ngọc lập tức nhíu lại.

Cùng thời gian đó, điện thoại cầu cứu của Phương Hàng cũng gọi tới: “Tạ ca, Tạ ca, mau cứu mạng a!”.


Bình luận

Truyện đang đọc