CUỘC SỐNG VỀ HƯU CỦA HUYỀN MÔN ĐẠI LÃO


Một lát sau, Trương Khải Thiện đã đỡ Diệp Liên ra tới, gương mặt của Diệp Liên rất tiều tụy, tóc cũng bạc đi rất nhiều, giữa mày cũng có một đoàn bóng đen.

Khi bà ấy nhìn thấy Tạ Ngọc, đôi mắt liền tỏa sáng, vội vàng đi lên chào hỏi, “Tạ đại sư!”Tạ Ngọc còn đang có chút lo lắng, thấy bộ dáng này của bà ấy, tâm trạng cũng thả lỏng một nửa, bà ấy vừa nhìn thấy y đã vội vàng đi lên chào hỏi nghĩa là bà ấy vẫn còn ý định muốn sống tiếp, chỉ cần trong lòng ý chí cầu sinh không biến mất, mọi việc đều dễ giải quyết.

“Giáo sư Diệp, hiện tại tôi đã là sinh viên của Đại học Đế Đô, bà cứ kêu tôi là Tạ đồng học là được.

”“Tôi nghe Hiệu Trưởng nói, buổi tối bà rất hay thường xuyên gặp ác mộng ngủ không tốt, vậy bà đưa tay đây tôi thế bà bắt mạch.

”Cơ thể Diệp Liên ốm đến nỗi hốc mắt đều hãm sâu, lúc này đột nhiên rơi lệ, nghẹn ngào gật đầu, vươn tay đặt lên bàn.

Tạ Ngọc cười trấn an bà ấy, “Không cần sợ.

”Diệp Liên nhìn Tạ Ngọc tươi cười như được tiếp thêm năng lượng, cảm xúc căng chặt cũng từ từ thả lỏng lại.


Trương Khải Thiện đứng ở bên cạnh vợ, làm bà ấy dựa vào chính mình.

Kỳ thật khi Tạ Ngọc vừa nhìn thấy Diệp Liên cũng đã biết tình huống thân thể của bà thế nào, bắt mạch chỉ là muốn xác định rõ ràng hơn cũng như muốn trấn an cảm xúc của bà ấy.

Một lát sau, Tạ Ngọc liền rút tay lại, ngữ khí bình tĩnh nói: “Không có gì đáng ngại, để tôi viết một trương phương thuốc an thần cho Cô Diệp, trước khi đi ngủ nửa tiếng uống một chén là được, có thể giúp bà đi vào giấc ngủ dễ dàng hơn.

”“Còn nữa, tôi sẽ cho bà một lá bùa trừ tà cùng bình an, chỉ cần luôn mang theo bên người là được, đeo nó tà ám không thể tới gần.

”Vẻ mặt thong dong bình tĩnh khi nói chuyện của Tạ Ngọc làm Diệp Liên cùng Trương Khải Thiện đều cảm thấy được trấn an, cảm xúc không tốt của Diệp Liên mắt thường có thể thấy được thả lỏng đi rất nhiều.

Tạ Ngọc rất nhanh liền viết xong phương thuốc, còn bùa trừ tà và bình an trước khi tới Đế Đô y cũng đã vẽ sẵn, vừa lúc có thể sử dụng.

Diệp Liên cầm lấy lá bùa như đang nắm chặt sợi dây cứu mạng, cũng liên tục cảm ơn Tạ Ngọc.

“Tạ đồng học, thật cám ơn cậu, nếu không có cậu, tôi đã sớm……”Diệp Liên nghĩ đến chuyện của nửa năm trước liền nổi lên một trận ác hàn, Tạ Ngọc là người đã cứu tánh mạng của bà, hiện tại bà chỉ tin tưởng duy nhất một mình cậu ấy.


Tạ Ngọc nói tình huống này của bà không có gì phải lo ngại, làm trong lòng bà cũng yên tâm rất nhiều.

Lúc Tạ Ngọc rời đi, bóng đen giữa mày của Diệp Liên đã tan đi hơn phân nửa, qua thêm một đoạn thời gian nữa là có thể hoàn toàn biến mất.

Điều này chứng minh ý chí sinh tồn của một người rất là quan trọng, có đôi khi nó mới là thứ quyết định một người có thể tồn tại hay không.

------------------------------------------------------------------------------------Rời đi Trương gia, Tạ Ngọc đi mua chu sa cùng giấy vàng để vẽ phù, sau đó đi vào một tiểu khu bình thường ở Đế Đô.

Nơi này, y có một bộ phòng ở dùng để làm nơi nghỉ ngơi tạm thời, rất khó bị người khác chú ý đến.

Trong phòng chất đống thật nhiều thùng giấy, đây là đồ vật mà Tạ Ngọc nhờ chuyển phát nhanh đưa lại đây, sau đó nhờ người quản lý chung cư giúp bỏ vào trong phòng.

Sau khi thu thập xong hết, Tạ Ngọc liền bắt đầu vẽ thêm một ít bùa chú để phòng ngừa tình huống bất ngờ, sau đó tắm rửa đi ngủ, sáng sớm ngày hôm sau lại thu thập đồ vật đi ra ngoài.

Địa phương hôm nay y muốn đi chính là một nơi thuộc về Thiên Cơ Môn ở Đế Đô, nơi đó có một thứ y cần thiết phải lấy lại để ở bên người mới có thể an tâm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc