CUỐI CÙNG THÌ TA CŨNG CÓ THỂ NHÌN THẤY CHỮ VIẾT KÌ QUÁI

Quý Trạch An nhận năm trăm khối trở về nhà, trong lòng ngọt ngọt, tuy rằng đại thúc nói nếu là cái tiểu minh tinh gọi Thủy Du Dương kia diễn nhân vật kia khẳng định không phải cái giá này, nhưng cậu vẫn thực thỏa mãn. Quý Trạch An không có mua điện thoại di động, cho nên chỉ có thể cầm tờ giấy có dãy số đại thúc viết về nhà lại dùng điện thoại bàn báo bình an cho hắn. Ngồi xe bus đến phụ cận nhà, sau đó đi đến đại viện trong khu chung cư cậu cư trú, giữa thang lầu là công tắc đèn hiện đại, cho nên cứ lên một tầng lâu, đều phải ấn mở chốt trên vách tường hai cái.

Đi đến cửa phòng mình, nhìn dòng chữ ‘hoan nghênh tiểu An trở về’ thật lớn viết trên đại môn, Quý Trạch An nhếch môi cười cười, sau đó nhỏ giọng nói một câu: “Ta đã trở về, cám ơn ngươi giúp ta trông nhà.”

Trong nháy mắt, văn tự trên đại môn bật người biến thành ‘(づ3)づ’, nụ cười trên mặt Quý Trạch An càng sâu.

Lấy chìa khóa ra từ trong túi tiền, cầm lấy cái chìa khóa có viết hai chữ ‘Là ta’ to lớn, uốn éo trên □□ đóng cửa, sau đó đẩy cửa mà vào.

Trở lại nhà, đổi thành giầy trong nhà. Đầu tiên Quý Trạch An gọi một cú điện thoại cho đại thúc, đây là Dương Lợi chủ động yêu cầu, sợ một đứa bé như cậu không an toàn, nguyên bản còn muốn đưa cậu về, bị cự tuyệt mới biến thành gọi điện thoại báo bình an. Ước định địa chỉ gặp mặt ngày mai, tạm biệt hắn, Quý Trạch An liền buông ống nghe xuống, sau đó đi đến buồng vệ sinh rửa tay, rửa đi mồ hôi trên tay, sau đó đi lau điện thoại lần nữa một lần. Cậu bị điện thoại lỗi thời nhà bọn họ ghét bỏ vì một thân mồ hôi …

Giặt sạch khăn lau, đặt trên ban công hong khô, Quý Trạch An trở về phòng, sau đó lấy từ dưới tủ quần áo ra cái hộp sắt cũ nát bỏ năm trăm đồng tiền kiếm được hôm nay vào, sau đó đặt lại chỗ cũ. Hôm nay khi cậu xuất môn, trong túi áo mang theo một hộp thuốc chữ thập đỏ, cắt tóc dùng mười khối, ăn một chén vằn thánh tam khối rưỡi, lộ phí đi lại dùng hai khối, còn dư lại hai trăm lẻ bốn khối năm đồng, số tiền này là toàn bộ tiêu phí đoạn thời gian gần đây của cậu, cậu sẽ cất đi toàn bộ tiền kiếm được khi làm kẻ chạy để phòng cho bất cứ tình huống nào, hơn nữa lên đại học cũng cần rất nhiều tiền, cho nên cậu không thể tiêu tiền loạn.

Tiền cùng phòng ở mẫu thân qua đời lưu lại, các thân thích cho cậu toàn bộ. Bởi vì nguyên nhân không rõ phụ thân các thân thích cũng không thích cậu, nhưng cũng không tham chút tiền ấy của cậu, điều kiện trong nhà các thân thích của cậu đều không tệ lắm, có lẽ là chướng mắt chút tiền tài mụ mụ cậu lưu lại. Lúc ấy trăn trở giữa đám thân thích cũng chỉ là bởi vì nguyên nhân không hợp với những biểu ca biểu muội đó, bọn họ cũng không có cắt giảm ăn uống của cậu, là sau này cậu cường ngạnh muốn một mình cư trú không muốn tiền của bọn họ, vì tiết kiệm tiền lên đại học mới biến chính mình thành bộ dáng dinh dưỡng không đầy đủ như vậy.

Đời trước cậu cùng nhóm thân thích cũng không lui tới nhiều lắm, cho dù thời điểm năm mới đối phương gọi cậu qua cậu cũng không chịu, cuối cùng sau khi bán phòng ở mụ mụ liền trực tiếp chặt đứt liên hệ. Đời này Quý Trạch An cũng chưa bao giờ nghĩ phải cải thiện quan hệ cùng bọn họ, cậu như trước không thích tầm mắt bọn họ dừng ở trên người mình, tựa như cậu là gánh nặng hại cả đời mụ mụ, thậm chí hại nàng chết vì mệt nhọc. Quý Trạch An không phủ nhận cậu liên lụy mụ mụ, nhưng không có nghĩa là cậu có thể tiếp thu những cái ánh mắt đó. Mụ mụ yêu thương cậu, thẳng đến lúc chết nàng đều chưa từng ghét bỏ cậu, cho dù ký ức rất mơ hồ, nhưng là điểm này thì cậu thập phần xác định.

Quý Trạch An đặt tiền dư lại cùng thuốc trong túi áo vào ngăn kéo của tủ nhỏ đầu giường, sau đó cầm lấy một bộ áo ngủ sạch sẽ, liền đi phòng tắm chuẩn bị tắm rửa. Thời điểm đi ngang qua gương, đột nhiên nhớ tới cái gì Quý Trạch An mở đèn, sau đó đứng thẳng tắp trước mặt gương.

‘( ⊙ o ⊙) có tiến bộ! Cho dù tóc hơi lộn xộn còn có mồ hôi cần gột rửa, bất quá khuôn mặt đỏ bừng manh manh ghê cơ, nếu trắng thêm một chút là được rồi, đừng luôn ăn mì ăn liền, cái này ảnh hưởng nghiêm trọng tới thể mỹ của ngươi! Suy xét đến tình huống quỷ quái của ngươi nên ta liền miễn bàn luận đến y phục của ngươi nha, bất quá phải mặc sạch sạch sẽ sẽ, nếu không, cẩn thận ta phun ngươi! Tắm rửa xong đi ra nhớ rõ chà ta đến sáng bóng đó, cảm giác vẻ mặt bị hơi nước che lại khó chịu cực kỳ.’

Mới sau ba giây đồng hồ thấy rõ ràng mặt mình, trên gương liền xuất hiện từng loạt từng loạt chữ, so với bốn chữ to ‘không thể nhìn thẳng’ lúc trước thì tốt hơn nhiều.

Vào phòng tắm, thoải mái tắm rửa, Quý Trạch An mang dép lê, chà tóc liền đi ra.

Bưng chậu rửa mặt chứa quần áo đã giặt sạch lên ban công phơi nắng, Quý Trạch An liền mang theo một khối khăn lau đi lau gương, một bên chà một bên nhìn gương xuất hiện ‘Nhẹ chút, ta sợ vỡ’ liền nhịn không được cảm thấy buồn cười, bất quá cậu vẫn bật người giảm nhẹ động tác.

Tóc còn chưa có khô, Quý Trạch An lấy sách vở trung học ra, thoáng ôn tập một chút rồi bắt đầu động thủ làm bài tập hè, bởi vì lúc trước vẫn luôn không buông tha học tập, cho nên cũng rất dễ dàng làm xong đề mục này, thậm chí chính xác hơn so với đời trước nữa. Đời này, không chịu nhân tố Nghiêm Cẩm ảnh hưởng, cậu hẳn là có thể thi một cái đại học hưởng thụ thời gian trôi qua đi… Quý Trạch An nhịn không được chờ mong với tương lai.

Thẳng đến thời điểm cả người dán lên trên giường, Quý Trạch An mới nhớ tới nam nhân kỳ quái gặp được hôm nay.

Lúc trước cậu vẫn cảm thấy có chút gì không thích hợp, rốt cuộc hiện tại mới nhớ tới là chuyện gì …

Trên mặt cái nam nhân kia rất sạch sẽ, cư nhiên một chữ cũng không có!

Buổi sáng ngày hôm sau, cho dù Quý Trạch An tới rất sớm, nhưng hiển nhiên Dương Lợi còn tới trước so với cậu. Quý Trạch An chạy tới, đưa tới cốc sữa đậu nành chưa mở ra còn nóng trong tay, sau đó cười tủm tỉm gọi một tiếng, “Đại thúc, sớm a.”

“Sớm! Tiểu An còn rất chịu khó, còn sớm hơn so với ta nghĩ.” Dương Lợi không có cự tuyệt sữa đậu nành của Quý Trạch An, sau khi chào hỏi, cầm ống hút cắm xuống, hút mấy mồm to, cái cốc plastic liền thấy đế.

Uống xong sữa đậu nành nóng Dương Lợi liền thoải mái, sau đó nhìn Quý Trạch An nói: “Gọi ngươi tới sớm là có nguyên nhân, ngày hôm qua ngươi đi rồi La đạo gọi điện thoại cho ta nói biên kịch sửa lại kịch bản một chút, cái nhân vật đệ đệ kia nhiều thêm mấy cảnh, buổi sáng hôm nay phải bổ sung thêm, giá tiền vẫn như ngày hôm qua.”

“Thật sự?” Mắt Quý Trạch An sáng rực lên.

“Ta đã một đống tuổi còn lừa cái tiểu hài tử như ngươi làm gì, đi thôi, La đạo chuẩn bị xong hết rồi, hiện tại chúng ta liền đi qua, nếu chấm dứt sớm, đợi lát nữa nói không chừng còn có thể đi đoàn phim khác chạy áo rồng.” Dương Lợi ném cái cốc plastic chứa sữa đậu nành vào trong thùng rác, đi đến bên người Quý Trạch An vỗ vỗ bờ vai của cậu ý bảo đuổi kịp, Quý Trạch An liền cao hứng đi theo.

Đoàn phim còn sớm hơn so với hai bọn hắn, hiển nhiên đã chụp ảnh-quay phim một hồi, thời điểm hai người tới vẫn luôn giữ yên lặng, đặc biệt đến phụ cận đạo diễn, đều yên lặng dùng ánh mắt cùng khuôn mặt tươi cười chào hỏi.

“CUT, nghỉ ngơi một chút, mọi người ăn bữa sáng.” Trịnh đại đạo diễn hạ xuống một câu, không khí đột nhiên náo nhiệt lên, trong lúc nhất thời cả trường quay đầy tiếng cười.

La Khải Sơn nhìn Dương Lợi mang tiểu hài tử đến, bật người đi tới hỏi: “Các ngươi còn không đi thay quần áo?”

“Lập tức đi, lập tức đi.” Dương Lợi bật người mang theo tiểu hài tử liền chuẩn bị đi phòng thay đồ bên kia.

Lúc này Trịnh Thần chú ý tới bên này, sau đó vẫy vẫy tay với Quý Trạch An, La Khải Sơn vừa thấy, bật người liền đưa Quý Trạch An đến trước mặt Trịnh Thần.

“Trịnh đạo, sớm.” Sau khi Quý Trạch An đi qua liền chào hỏi trước, ngẩng đầu lên cậu liền chú ý tới văn tự trên mặt Trịnh Thần nói cho cậu biết, hôm nay tâm tình Trịnh đại đạo diễn cũng không tệ lắm.

“Sớm a, nghỉ hè còn dậy sớm như thế không dễ dàng nha.” Hiện tại Trịnh Thần còn muốn hòa ái hơn so với ngày hôm qua, nhìn tiểu thân thể của Quý Trạch An, sau đó liên tưởng đến mấy cái tiểu quỷ thân thích ở nhà đều không chịu đi đến trường kia, ánh mắt nhìn Quý Trạch An liền càng thêm hiền lành. Chỉ cần không đề cập đến diễn kịch, Trịnh Thần luôn đối đãi khoan dung với tiểu hài tử.

“Thời điểm đến trường còn có thể dậy trễ một chút.” Quý Trạch An nhếch môi nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn hạt dưa tươi cười nhìn qua cực kỳ dương quang, không có một chút dáng vẻ kệch cỡm.

Có vài người tươi cười có thể lây qua người khác, chính là có sức cuốn hút như thế, hiển nhiên Quý Trạch An cũng là loại người này. Trịnh Thần nhìn Quý Trạch An tươi cười tâm tình cũng nhịn không được càng tốt lên, “Ngươi gọi tiểu An đúng không.”

“Đúng vậy, Trịnh đạo.” Quý Trạch An gật gật đầu, bộ dáng cực kỳ nhu thuận.

Một ít tiểu minh tinh chung quanh nghe được Trịnh Thần cư nhiên nhớ kỹ tên một cái tiểu hài tử chỉ từng làm áo rồng một lần liền nhịn không được có chút ghen tị, hiện tại Trịnh đại đạo diễn chỉ sợ cả tên của bọn họ đều không nhớ được, chỉ biết dùng “Cái người này, cái người kia” để xưng hô với bọn họ, ánh mắt nhìn về phía Quý Trạch An còn đang nói chuyện phiếm với Trịnh đại đạo diễn liền nhịn không được mang thêm một chút ghen tị, bọn họ một chút cũng không biết là ghen tị với một cái tiểu hài tử còn chưa thành niên thì có cái gì không đúng. Buổi sáng hôm nay Giang Khâm Dật có phân cảnh, cho nên hắn tới rất sớm, lúc này cũng chú ý cái tiểu hài tử đang nói chuyện cùng Trịnh đạo.

“Cảm thấy diễn kịch thế nào? Về sau tính toán phát triển theo hướng này sao?” Trịnh Thần nhìn Quý Trạch An hỏi.

Hiện tại Quý Trạch An chỉ nghĩ làm kẻ chạy cờ tích trữ tiền lên đại học, còn chưa bao giờ nghĩ xem diễn kịch thành chức nghiệp chung thân, hơn nữa cậu cho tới bây giờ đều không có suy nghĩ muốn học trường điện ảnh, cậu muốn học một ít nghiệp vụ có tính chuyên nghiệp mạnh một chút, vô luận làm cái gì, cậu đều hy vọng có thể lấy nhất nghệ tinh của mình làm bát cơm. Vì thế, đối với vấn đề này, Quý Trạch An không bật người trả lời.

Trịnh Thần nhìn tiểu hài tử một bộ dáng khó xử chỉ biết cậu còn chưa có quy hoạch tốt, “Không có gì, mới trung học thôi, loại chuyện này không cần gấp, hảo hảo nghĩ.”

“Trịnh đạo, cùng tiểu bằng hữu nói cái gì mà vui vẻ như vậy.” Giang Khâm Dật tìm đúng thời gian đi tới, □□ đề tài của bọn họ. Làm diễn viên phái thực lực, còn là nam nhân vật chính của đoàn phim, cũng chưa từng che dấu gia thế tại đoàn phim Giang Khâm Dật vẫn rất có tiếng nói, hơn nữa quan hệ của hắn cùng Trịnh Thần đại đạo diễn cũng không tồi, nói chuyện cũng rất tùy ý.

“Có thể nói cái gì, chính là nói chuyện phiếm vài câu.” Trịnh Thần nhìn thấy Giang Khâm Dật lại cười vài tiếng, sau đó xoa nhẹ đầu nhỏ của Quý Trạch An hai cái.

Giang Khâm Dật nhìn thấy, tại trong nháy mắt Trịnh Thần giơ tay lên, cũng vươn tay qua xoa nhẹ hai cái.

Quý Trạch An thành thật bị bọn họ xoa, trong lòng không khỏi phun tào vì sao tất cả mọi người đều thích xoa đầu của cậu, nếu ảnh hưởng đến chiều cao thì làm sao bây giờ?

(:з” ∠) bây giờ cậu nên cao hứng hay là không cao hứng?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ((OO))ブ tiếp tục quỳ cầu cất chứa cùng nhắn lại

Bình luận

Truyện đang đọc