CUỐI CÙNG THÌ TA CŨNG CÓ THỂ NHÌN THẤY CHỮ VIẾT KÌ QUÁI

Trêu chọc Du Dịch là một chuyện thú vị, Quý Trạch An làm không biết mệt.

Du Dịch nhìn Quý Trạch An, mi mắt rũ xuống, tầm mắt rơi xuống ly nước trong tay cậu vài giây, từ trong tay cậu cầm lấy, uống một cái, sau đó mặt không thay đổi nói: “Không chua.”

Du tiên sinh xem lời trêu ghẹo của Quý Trạch An thành lời đứng đắn để đáp lời làm tâm Quý Trạch An ngứa một chút, nhìn lão nam nhân đàng hoàng trịnh trọng làm cho cậu tưởng vồ tới hung hăng hôn một chút, thực sự là chọt trúng manh điểm của cậu.

Quý Trạch An muốn như vậy, rồi cũng làm như vậy.

Cậu từ trên ghế đứng lên, giơ tay lên, cánh tay vòng qua gáy Du Dịch, ôm người ta, áp đầu hắn xuống, gặm một cái lên.

Đồng tử Du Dịch hơi lớn mấy phần, lại rất nhanh thu lại.

Cậu luôn nói không muốn bị người đoàn kịch xem như con khỉ, ở bên ngoài đều sẽ khắc chế hành vi của chính mình, Du Dịch cũng không thể không thu liễm một chút, mà chung quy là trong lòng Du Dịch vẫn có một điểm ngạnh, huống chi tại bên trong đoàn kịch, có Ninh Văn Ngạn cùng Sầm Ân Thư một đôi hoàn toàn không nhìn ánh mắt của người khác, Du Dịch càng có chút cảm giác chênh lệch.

Cái Quý Trạch An làm là không sai, Du Dịch rất rõ ràng, nhưng loại cảm giác chênh lệch này cũng làm hắn nhất thời cảm thấy bất bình.

Trong đoàn kịch có đủ loại nam nam nữ nữ dáng dấp không tệ, có khối người trẻ tuổi hơn so với hắn, người muốn thuận cái thang Quý Trạch An này trèo lên trên cũng không phải là không có, chỉ là có hắn chắn phía trước, làm những người kia giấu những tâm tư đó đi. Nhưng chính là như vậy, vẫn có cái nữ nhân gọi Lưu Thi Tuệ kia tới tìm Quý Trạch An “Đàm luận kịch bản”, “Chơi giảng diễn”.

Trong đoàn kịch luôn có mấy người miệng rộng, hắn đối với thông tin tương quan cùng Quý Trạch An lại vô cùng mẫn cảm, cho nên hắn cũng biết rõ rõ ràng ràng.

Du Dịch cảm thấy rất là không thoải mái, có thể xuất phát từ góc độ đoàn kịch, cậu vừa không có làm sai bất cứ chuyện gì, cũng không có chơi trò mập mờ cùng nữ nhân kia, chỉ là thường thường tại lúc mọi người quan sát sắc mặt tốt nói về vấn đề “Công tác” cùng người phụ nữ cùng tuổi kia.

Số lần càng ngày càng nhiều, thậm chí nhiều lần có dấu hiệu ước hẹn, khó chịu của Du Dịch càng ngày càng dày đặc, nhưng hắn lại không thể phát cái oán khí này tại trên người người khác, lại càng không thể phát tác trên người “Đứa nhỏ” hắn vẫn luôn sủng ở lòng bàn tay, cho nên hắn vẫn luôn nhẫn nại.

Mà Lưu Thi Tuệ xuất hiện không thể nghi ngờ nhắc nhở Du Dịch hai chuyện, cậu cũng không phải bài xích nữ nhân, nữ nhân kia trẻ tuổi hơn so với hắn, mà hắn chân thật lớn hơn một vòng so với Quý Trạch An.



Tâm tư Du Dịch rất nặng, suy nghĩ rất nhiều.

Có hay không có hắn đều suy nghĩ.

Hết thảy tính khả thi hắn đều muốn cân nhắc đến, lúc này mới có thể từ mỗi cái phương diện hảo hảo bảo vệ cậu.

Sau đó Quý Trạch An đột nhiên tạo ra nụ hôn này, làm cho hắn đem đống ý nghĩ lung ta lung tung này đuổi ra khỏi đầu óc, tuy rằng tới gần thời điểm cơm trưa, nhân viên đoàn làm phim đều không khác mấy đi ăn cơm, nhưng luôn có mấy người lưu lại phụ cận, hành động của Quý Trạch An, bọn họ chỉ cần không phải người mù liền có thể nhìn rõ rõ ràng ràng.

Vừa hôn buông ra, Du Dịch hiếm thấy hơi ngoắc ngoắc khóe miệng, rất nhanh liền thẳng lại.

Chén nước: (·? w??)? Địa vị chính cung nương nương của ngươi là không ai có thể rung chuyển! Liền giống như ta vĩnh viễn là bạch nguyệt quang tại trong lòng tiểu Hồng bình, rống rống rống rống!

Nhân viên đoàn làm phim a: Ngoại trừ hai thổ hào, thời đại này đạo diễn cũng bắt đầu ngược chó, cắn khăn mùi soa! (′ゝ`)

Nhân viên đoàn làm phim b: Ta tới lấy thiết bị vừa vặn vào thời cơ tốt (////), cuối cùng cũng coi như bắt được một hồi tú ân ái của đạo diễn, luôn trốn ở trong phòng chơi rất không ý tứ

Chú ý tới tầm mắt đưa lại đây, Du Dịch theo một cái nhìn qua.

Nhân viên đoàn làm phim c nhanh chóng cúi đầu: Quý phu nhân uy vũ bạo ngược, chỉ có Quý đạo chịu được, cậu một cây đuốc mùa đông, làm cho đại băng sơn trong nháy mắt xuân về hoa nở… Khục… Ta tại nghĩ lộn xộn gì, khụ, nói chung Quý đạo tốt bọn họ tốt, Quý phu nhân khỏe bọn họ cảm thấy được thế giới bắt đầu ấm lại.

Nhân viên đoàn làm phim d: (﹃) cảm giác có bạn gay tốt cũng không tệ lắm…

Quý Trạch An thuận Du Dịch tầm mắt nhìn sang, thấy phụ cận còn lẻ loi năm, sáu người không có đi ăn cơm, liền quay người chào hỏi: “Mọi người trước tiên đi ăn cơm đi, thu thập xong thiết bị chủ yếu là tốt rồi, một ít đồ vật vụn vặt ăn cơm xong lại tới thanh lý.”

Nhân viên đoàn làm phim abcde mãnh gật gật đầu, buông đồ trong tay, liền chạy hướng về nhà ăn bọn họ dựng tạm thòi, Quý Trạch An nhìn cười cười, cũng không có quẫn bách khi bị mọi người vây xem, chỉ là có chút áy náy nhìn về phía Du Dịch.

Xin lỗi…

Quý Trạch An nhìn hắn không khỏi ở mặc niệm một câu trong lòng.

Cậu tựa hồ quá chú ý việc riêng tư, trái lại làm cho Du tiên sinh nhà cậu bất an, gần đây bận việc có chút quên Du tiên sinh nhà cậu rất thích tự mình suy diễn, sau đó tự mình gánh, nhất định phải có cậu khai thông mới có thể bước ra.

Quý Trạch An vẫn để tâm cái nhìn của người khác đối với bọn họ, mặc dù không nói là đặc biệt để ý, không bởi vì người khác nói như thế nào cậu liền làm như thế đó, nhưng cậu còn không làm được làm như không thấy toàn bộ các loại ngôn ngữ như đao của người khác, làm trong lòng cậu không có để lại một chút gợn sóng. Cậu không làm được thánh nhân như thế, cho nên cho dù chuyện cậu yêu thích nam nhân bại lộ cậu cũng sẽ không có tư tưởng bình vỡ không sợ mẻ, thời điểm ở nơi công cộng cậu vẫn rất nội liễm.

E rằng chính cậu không cảm thấy cái gì, có lẽ hành động lơ đãng của cậu biểu hiện ra rất lưu ý, làm cho Du tiên sinh nhà cậu không thoải mái, cho nên vừa hôn hắn một chút liền làm cho hắn yên tâm không ít.

Ý thức được tình huống như thế, Quý Trạch An lập tức liền biết như vậy không đúng, nên thay đổi.

Danh phận và vân vân trên miệng là các loại cỡ nào giả tạo, không trọng yếu, nhưng nên cho vẫn là phải cho, làm sao cũng không có thể ủy khuất đại bảo bối nhà bọn họ, Quý Trạch An cong cong mắt nhìn Du Dịch, tâm lý có dự định.

Tú ân ái và vân vân?

Có thể làm cho hắn yên tâm, cao hứng, có cái gì không được?

Danh tiếng dù tốt, nhưng một thân một mình Quý Trạch An sống không nổi, cậu hiểu chính mình, nếu để các loại âm thanh chênh lệch không đồng đều quay chung quanh, nhưng có một người có thể ôm nhau làm bạn…

Đóng kịch tại Ngói Ngói trấn, ngày trôi qua rất nhanh, mặc dù khổ nhưng cũng có hứng thú, đoàn kịch có vài diễn viên đến đến đi đi, Quý Trạch An làm tổng đạo diễn vẫn luôn ở lại chỗ này, mà thời gian này cũng không phải dài dằng dặc, phát giận, cũng cười sung sướng, bất quá có người nhà, người yêu, bằng hữu ở bên, cho nên Quý Trạch An cảm thấy rất nhanh. Làm nghề đạo diễn này mà nói, Quý Trạch An vững tin chính mình là hạnh phúc nhất, cho dù không có vật ngoài thân, cậu bây giờ cũng là hạnh phúc, bởi vì có hắn, có bọn họ.

Gần sáu tháng thoáng một cái đã qua, một buổi tối trước khi rời đi, Quý Trạch An cùng Du Dịch tại trong phòng thuộc về hai người bọn họ vô cùng ẩn nhẫn chơi yêu tinh đánh nhau, chơi mấy tiếng, chơi đùa ra một thân mồ hôi.

Du tiên sinh khiết phích quá độ, ôm Quý Trạch An nhuyễn thành bánh quẩy tiến vào phòng tắm vòi sen hẹp hẹp.

Dòng nước quét mồ hôi xuống, Quý Trạch An đem đầu ướt nhẹp khoát lên trên bả vai Du Dịch không nhúc nhích, mặc hắn chống đỡ chuẩn bị cho chính mình.

“Phải đi về…” Quý Trạch An khàn giọng, nhưng Du Dịch nghe ra được không muốn bên trong.

Du Dịch cũng yêu thích Ngói Ngói trấn này, không có dòng người nhiều phức tạp, không có internet, tín hiệu truyền tin cũng không tốt, mà bầu trời xanh không có ô nhiễm, ngay cả lá cây cũng một tầng xanh biếc mà không phải loại bị tro bụi trong thành thị che đậy kia, chen lẫn trong không khí chính là hương dầu, mùi vị hoa cỏ, mà không phải khí thải cùng sương khói.

Là địa phương dưỡng lão tốt, nếu như có thể cả đời ở nơi này cùng Quý Trạch An cũng không tồi, nhưng Du Dịch rõ ràng cậu còn trẻ, còn có theo đuổi, sẽ không rúc ở đây cả đời.

“Lần sau lại đến cùng ngươi.”

Chỉ cần ngươi muốn đến ta liền cùng ngươi, một lần hai lần, bao nhiêu lần cũng có thể.

Ánh mắt Du Dịch nhìn về phía Quý Trạch An vô cùng nhu hòa.

“Ừm.” Quý Trạch An cười không ra tiếng, cho dù cái lần sau này xa xa khó với, nhưng Du Dịch cam kết không thể nghi ngờ là làm cho cậu sung sướng.

Du Dịch đỡ eo Quý Trạch An, một tay cầm khăn mặt ôn nhu giúp cậu sát phần lưng, Quý Trạch An liền lười biếng hưởng thụ như vậy, híp mắt như một con mèo buồn ngủ, động tác vuốt lông của người kia thật sự là rất thư thái, cậu nằm úp sấp để cho hắn đến là được.

Vòi sen: ((ノtt)ノ┴—┴ vì sao các ngươi mỗi tuần lại tẩy uyên ương d*c một lần, dội cho các ngươi một thân nước còn vui vẻ như vậy, Bổn cung không cịu được a!!!

Lúc này Quý Trạch An làm sao chú ý tới chút bực tức của vòi sen, hết thảy lực chú ý đều đặt ở trên người Du Dịch.

Rũ mắt xuống, vào mắt là cái phần lưng vô cùng có cảm giác phác hoạ kia, Quý Trạch An nhìn tâm liền ngứa ngáy, nhưng cậu hiện tại thật sự là duỗi không ra móng vuốt được để trêu chọc người này.

Ngày mai còn có mấy tiếng xe buýt cùng mấy tiếng máy bay chờ cậu, ngày hôm nay vẫn là thành thành thật thật nghỉ ngơi tốt, không thì say xe hay say máy bay sẽ không tốt. Mùi vị đó không phải là tốt đẹp lắm!

“Trở về chế tác điện ảnh liền là thời gian dài dằng dặc a, không biết thời điểm nào có thể chiếu phim, bất quá cắt nối biên tập, sắp xếp rất trọng yếu, đặc hiệu cũng quan trọng a, một cái đặc hiệu không làm tốt, quá ảnh hưởng hiệu quả thị giác…” Quý Trạch An biểu thị cậu không một chút nào yêu thích đặc hiệu ba xu.

“Không vội.”

Du Dịch rửa sạch con mèo nào đó dùng khăn tắm gói kỹ ôm trở về giường lúc này mới trở lại phòng tắm thanh tẩy chính mình, lúc này trong lúc nhất thời Quý Trạch An lại không buồn ngủ, nhìn bóng người mơ mơ hồ hồ trong phòng tắm, con ngươi không chút nhúc nhích.

Sau khi trở về vẫn là chấm dứt sự tình đời trước, luôn nghĩ đến như vậy đối với mình không tốt, đối với Du tiên sinh nhà cậu càng không tốt hơn, thỉnh thoảng để Nghiêm Cẩm nhảy ra làm cho hắn sốt ruột mấy ngày cũng không phải một chuyện hay ho.

Nghiêm Cẩm hành động, Quý Trạch An căn bản không nguyện ý vì một người như vậy mà đưa mình vào phòng giam, cậu chỉ là muốn nhìn hắn ngã sấp xuống trong bùn đất không bò dậy nổi, không có áo khoác ngăn nắp, biến mất ở trong tầm mắt của cậu, làm cho hắn giãy dụa giãy giụa nữa, mãi đến tận khi cậu quên lãng người này.

Giải quyết xong Nghiêm Cẩm, như vậy lần trọng sinh này của cậu liền không còn bất cứ tiếc nuối nào, vô luận tương lai của cậu có thành công hay không, nhiều thứ hy vọng xa vời đời trước cậu rất đều đã chiếm được.

Quý Trạch An thỏa mãn, xưa nay cậu coi trọng nhất không phải là Nghiêm Cẩm.

Cậu…

Cậu có đại bảo bối nhà cậu là tốt rồi!

Quý Trạch An nhìn Du Dịch đi ra bên hông quấn một cái khăn tắm thuần trắng, đột nhiên không sợ chết nói một câu: “Đại bảo bối, mau tới đây, để ta sờ sờ cơ bụng của ngươi.”

Cốc nước đứng ở trên tủ đầu giường hận không thể mọc ra hai cái tay che đôi mắt không biết nằm ở chỗ nào của nó: ‘(? w) ta chân chân thực thực cái gì cũng, cũng không nhìn thấy, cũng không nghe thấy!!!’

Du Dịch nghe lời Quý Trạch An nói, trong nháy mắt ánh mắt liền khác thường.

Dây cương thật giống như lần thứ hai bị người buông ra…

Bình luận

Truyện đang đọc