CƯỜI TA QUÁ ĐA TÌNH

Vào bữa trưa, Lâm Phương Châu chỉ ăn một chiếc bánh hấp và uống hai bát nước. Bánh hấp nở ra khi gặp nước nên nàng cũng coi như ăn được lửng dạ. Chỉ là khi đi lại sẽ cảm thấy nước đang lay động trong bụng, giống như nàng là một cái thúng nước biết đi vậy.

Cái bánh hấp kia là đi vay đó.

Bà lão bán bánh hấp rất không tình nguyện cho nàng nợ, Lâm Phương Châu trừng lớn hai mắt, tức giận nói: “Hàng xóm láng giềng, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, ta còn có thể nợ bà một đồng tiền này sao?”

Bà lão vội vàng nói: “Đại Lang bớt giận, chỉ là sáng nay ta cãi nhau với lão nhà, lúc nãy mới mày không ra mày, mắt không ra mắt… Mẹ của ngươi khi còn sống đối xử với ta rất tốt, chỉ là một cái bánh hấp, nói gì đến vay nợ, mời ngươi ăn cũng không có gì to tát cả.”

Lâm Phương Châu là người ăn mềm không ăn cứng, nghe bà lão nói như vậy lập tức xua xua tay nói: ”Ai muốn ăn không của bà chứ? Ngày mai ta nhất định sẽ trả tiền!”

–-Truyện-đăng-trên-wattpad–wordpress–@_yinyanghouse–

Sau khi ăn xong bữa trưa, Lâm Phương Châu chắp tay sau lưng đi dạo phố. Vào ban ngày, đường phố rất náo nhiệt, một vài người đang ăn vằn thắn trong quán trà bên đường, người có tiền còn gọi thêm một đĩa thịt bò sốt thái mỏng.

Chậc, thịt bò đó!

Lâm Phương Châu dường như ngửi thấy mùi nước sốt đậm đà của thịt bò, nàng có chút ngây ngất, nhưng người ăn thịt bò đột nhiên ngẩng đầu lên.

Lâm Phương Châu lập tức nở nụ cười, chắp tay chào hỏi, “Thì ra là Lạc thiếu gia, thất lễ thất lễ. Sao hôm nay ngài lại đi ra ngoài một mình vậy?”

Nàng lớn lên tuấn tú trắng trẻo, lúc hành lễ cũng nhìn ra vài phần nho nhã.

Lạc thiếu gia: “Phương Châu, ngươi ngồi xuống đi, ta cũng đang định tìm ngươi.”

Lâm Phương Châu nghe vậy liền kéo ghế ngồi xuống, hỏi: ”Lạc thiếu gia có gì sai bảo?”

Lạc thiếu gia nhìn tên tiểu tử này, tuy rằng đang nói chuyện nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào đĩa thịt bò trên bàn, liền hỏi: ”Ngươi chưa ăn cơm à?”.

Lâm Phương Châu sờ sờ bụng, vẻ mặt có chút chán nản ”Hôm nay vận may không tốt, tiền đã thua sạch rồi…”

Lạc thiếu gia hiểu ý, vẫy tay gọi ông chủ tới: “Lại thêm một bát vằn thắn, một đĩa thịt bò.”

“Lập tức có ngay”

Lâm Phương Châu hô về phía bóng dáng ông chủ: “Ta muốn một bát to!”

Lạc thiếu gia xì cười ra tiếng, cầm lấy cây quạt trên bàn gõ nhẹ vào Lâm Phương Châu: ”Ngươi đó, cái đồ vô lại ăn trực cơm này”

Lâm Phương Châu cũng cảm thấy xấu hổ, đổi câu chuyện hỏi: ”Lạc thiếu gia, ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?”

”Phương Châu, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười bảy.”

“Đến tuổi nên thành hôn rồi.”

Lâm Phương Châu “ha” một tiếng, tỏ thái độ không thèm để ý, nàng nói: “Thành hôn thì có ích lợi gì, chẳng qua là thêm một cái miệng ăn. Đến ngay cả ta còn ăn không no đây.”

“Bình thường ngươi cũng không nghĩ tới phụ nữ sao?”

Lâm Phương Châu ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt như cười như không của Lạc thiếu gia. Nàng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, cũng không thể nói cho đối phương biết nàng vốn dĩ chính là phụ nữ?

Nàng đành phải đưa tay sờ loạn trán một phen, sau đó nhìn thấy ông chủ đang bưng bát vằn thắn đã nấu chín tới liền vội vàng thúc giục: “Nhanh lên, nhanh lên!”

Lạc thiếu gia: “Ta nói cho ngươi nghe, con gái của một người cậu họ phương xa của ta, dung mạo vô cùng xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình cũng sung túc. Năm nay nàng vừa tròn mười sáu tuổi, cũng đang bàn đến chuyện cưới… Ngươi chậm một chút, cẩn thận bỏng chết ngươi!”

Lâm Phương Châu bị bỏng rồi, mặt có chút nhăn nhó. Nàng ngẩng đầu lên, xuyên qua làn hơi nước trắng xóa, nghe thấy Lạc thiếu gia tiếp tục lải nhải nhắc đến em họ bà con xa, Lâm Phương Châu ngắt lời hắn: “Lạc thiếu gia, ngài muốn thành hôn à?”

“Đừng giả ngu, ta nói ngươi đấy!”

“Một cô nương tốt như vậy, làm sao có thể để cho cái tên lưu manh như ta được lời chứ, ngài tự cưới đi!”

“Ta còn chưa nói xong. Nhà cậu họ ta chỉ có đứa con gái này, nâng niu như hòn ngọc quý trên tay. Bọn họ không nỡ để con gái gả ra ngoài, ý là, muốn tìm một thiếu niên có nhân phẩm tốt, gia cảnh không tương xứng cũng không sao…” Lạc thiếu gia vừa nói, thấy Lâm Phương Châu chỉ vùi đầu ăn, hắn cũng lười nói quanh co: “Bọn họ muốn tìm một người ở rể.”

Lâm Phương Châu đang lo không biết tìm lý do để cự tuyệt thì nghe thấy hai tiếng ” ở rể”, nàng lập tức kinh sợ.

Lạc thiếu gia cũng không giận, dù sao cũng rất hiếm nam nhân nào nguyện ý đi ở rể, huống hồ Lâm Phương Châu còn là con một độc đinh trong nhà, lại càng không có thể.

Lâm Phương Châu ăn xong bát vằn thắn thịt bò, nói lời cảm ơn với Lạc thiếu gia xong liền vội vàng vỗ mông chạy lấy người.

Đợi nàng đi xa rồi, có thực khách bên trong quán trà lặng lẽ hỏi ông chủ: ” Chàng trai kia thật tuấn tú! Đó là con nhà ai vậy?”

Giọng của ông chủ rất vang dội: “Quả phụ họ Trương bên Phố Đông, tên gọi Lâm Phương Châu, nhưng thường gọi hắn là Lâm Đại Lang. Quả phụ Trương cũng không phải là người bản địa, mười mấy năm trước chạy nạn đến nơi này, ngậm đắng nuốt cay khó khăn lắm mới nuôi lớn con cái. Vậy mà năm trước, bà ấy đã bị một trận ốm nặng mang đi.”

Người nghe liền thở dài nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc. Vậy thằng bé kia từng cưới vợ chưa?”

“Chưa! Hắn ta chỉ là một người không công việc, không đất đai, lại không tài sản, lấy cái gì mà cưới vợ.”

–-Truyện-đăng-trên-wattpad–wordpress–@_yinyanghouse–

Sau khi ăn no, Lâm Phương Châu cuối cùng cũng nghĩ đến buồn phiền trong lòng.

Cả thiên hạ đều cho rằng nàng là một người đàn ông, nhưng mà thực chất không phải vậy.

Tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ cái chủ ý tồi của mẹ nàng.

Mười lăm năm trước, mẹ mang theo nàng, lúc đấy mới hai tuổi chạy nạn đến đây, rơi mất hộ khẩu. Trong nhà chỉ có bé gái mồ côi lẫn quả phụ, không có đàn ông chống đỡ, bà ấy sợ bị bọn họ trù dập nên liền nói dối Lâm Phương Châu là con trai, hộ tịch cứ như vậy mà được đăng ký.

Đã đăng ký rồi thì không sửa được nữa…

Hiện tại thân phận nữ nhi của nàng mà bị người ta biết, rồi bẩm báo cho quan phủ, nếu bị đánh là nhẹ, không chừng còn bị lưu đày ba ngàn dặm, đi sa mạc trồng dưa hấu.

Chỉ bằng cái thân thể nhỏ bé này của nàng, cho dù là bị đánh hay là đi đày thì đều rất khó bảo toàn mạng sống.

Vì vậy, có đánh chết nàng cũng không để người khác biết được bí mật này.

Lâm Phương Châu chỉ ưu buồn trong chốc lát liền đem việc này ném ra sau đầu. Khi nàng đi đến cửa thành thì đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Mấy ngày trước, lúc dạo chơi trong rừng ở ngoài thành, nàng tìm thấy được một tổ chim họa mi. Khi đó chim họa mi đang đẻ trứng, bây giờ hẳn là đã ấp ra chim non.

Bắt chim non về, nuôi lớn rồi dạy dỗ, nhất định có thể bán với giá tốt.

Nếu không nuôi lớn được, chỉ bán chim non cũng có thể bán lấy chút tiền phòng trường hợp khản cấp. Lâm Phương Châu cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi tiền. Hôm nay không kiếm tiền thì ngày mai nàng chỉ có hít gió mà ăn cơm.

Vì thế Lâm Phương Châu đi về phía núi rừng bên ngoài thành, trên đường gặp được một nông phu mà nàng quen biết, nông phu gọi nàng: “Đại Lang, chớ có vào núi, trên núi có hổ, nó đã ăn thịt vài người rồi, hiện tại ngay cả tiều phu* cũng không dám lên núi đốn củi.”

“Đa tạ lão bá nhắc nhở, ta không vào núi đâu, chỉ ở dạo chơi ngoài rìa thôi.”

Trong lòng Lâm Phương Châu thầm nghĩ, hổ chỉ sống ở trong rừng sâu, nàng ở bên ngoài sườn núi bắt chim non cũng không liên quan gì.

Vì thế liền đi vào trong rừng.

Rất nhanh Lâm Phương Châu đã tìm thấy ổ chim kia, vội vàng trèo lên cây để xem nhưng sau đó nàng lập tức thất vọng: “Cũng không biết tên nào xuống tay trước lấy đi chim họa mi non rồi.”

Nàng trèo từ trên cây xuống rồi chửi rủa vài câu cho hả giận, nhưng không thể thay đổi được sự thật rằng nàng đã bị người khác giành trước một bước.

Chính lúc không biết nên làm gì tiếp theo thì đột nhiên Lâm Phương Châu nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang…

Là tiếng kêu của dế mèn, âm thanh rất vang dội. Có tiếng kêu to như vậy thì con dế mèn này hẳn vô cùng hung mãnh.

Nếu nàng có một chú dế oai phong lẫm liệt hiên ngang như vậy thì có chiến đấu khắp thành cũng không có địch thủ. Vậy sẽ là khung cảnh như thế nào, nàng sẽ được mọi người ngưỡng mộ như thế nào đây?

Không bắt được chim non thì phải bắt được dế!

Lâm Phương Châu vén tay áo, tay chân nhẹ nhàng tìm kiếm trong bụi cỏ.

Con dế mèn kia quả nhiên không phải vật phàm. Da đen nhánh sáng bóng, đôi chân chắc nịch, hàm răng hung dữ, vóc dáng to như vậy, e rằng cũng phải dài một tấc. Mùa này rất khó nhìn thấy một con dế mèn cường tráng như vậy. Trong lòng Lâm Phương Châu vui như hoa nở, hạ quyết tâm phải tóm được nó. Con dế đúng là không phải hàng thường, nhảy cao còn chạy nhanh!

Tâm trạng Lâm Phương Châu có chút phức tạp. Một mặt, con dế càng khỏe mạnh thì nàng càng vui, mặt khác, vì con dế nhỏ này chạy quá nhanh nên nàng rất khó bắt được nó.

Mặc kệ mặc kệ, nhất định phải bắt được!

Nàng chạy đuổi theo con dế, bất tri bất giác (1) đã chạy sâu vào trong rừng.

“Hô! Cuối cùng cũng bắt được mày!”

Lâm Phương Châu cầm cổ con dế mèn, giống như đại tướng quân cầm trong tay binh phù thống lĩnh thiên hạ, đắc ý tự mãn không ai bì nổi.

Đột nhiên, nàng nhận ra có chút không thích hợp.

Xung quanh hình như quá yên tĩnh rồi.

–-Truyện-đăng-trên-wattpad–wordpress–@_yinyanghouse–

Nàng nhìn bốn phia xung quanh chỉ toàn là cây cối dày đặc, trên mặt đất mọc vài cọng cỏ dại lẫn một lớp lá rụng thật dày. Cây cối so với chỗ bắt chim vừa nãy cao to hơn rất nhiều.

Mặt trời cũng bị che khuất, chỉ còn một vài tia ánh sáng yếu ớt len lỏi qua lá cây, toàn bộ rừng cây thoạt nhìn rất âm trầm.

Nàng nhớ đến lời đồn đãi về con hổ, nhất thời có chút sợ hãi.

Đi, phải nhanh chóng rời khỏi đây!

Lâm Phương Châu đang muốn quay lại đường cũ, chợt nghe thấy tiếng động trên ngọn cây cách đó không xa, rào rạt giống như có thứ gì đó đang lay động cành cây. Nàng chỉ cho là con khỉ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng đen từ trên cây rơi xuống, sau mấy lần đụng phải cây lá thì cuối cùng “ầm” rơi xuống mặt đất.

Con khỉ… cũng không ngốc như vậy chứ?

Lẽ nào là một con gấu?

Gấu… hình như cũng không ngu như này?

Ạch

Lâm Phương Châu không đoán được đó là thứ gì, hiện tại nàng vô cùng sợ hãi. Loại sợ hãi này không phải là loại run rẩy khi đối mặt với hổ và gấu, mà là sự sợ hãi khi đối mặt với những việc chưa biết.

Nhưng mà… rốt cuộc đó là cái gì vậy!

Nàng tò mò chết đi được.

Phải đi xem xem, chỉ nhìn một cái thôi. Cái thứ kia rơi xuống đất vẫn không thấy động đậy, có khi chỉ là một tảng đá thôi. Ở phía đó, đi thêm chục bước nữa chính là một vách núi cao trăm trượng, rơi một hai cục đá cũng hết sức bình thường, đúng không?

Sau đó Lâm Phương Châu lấy hết can đảm, từng bước từng bước từ từ đi tới.

Trong rừng quá tối, khi đến gần hơn thì nàng mới phát hiện ra đó là một người đang nằm trong đống lá rụng.

————-

* Người đốn củi

Bình luận

Truyện đang đọc