CƯỜI TA QUÁ ĐA TÌNH

Tiểu Nguyên Bảo hỏi Lâm Phương Châu: “Vì sao nó lại cố chấp như vậy?” 

Lâm Phương Châu lắc đầu cảm thán: “Có lẽ nó coi nơi này là nhà của nó rồi,”

Nói xong đấm ngực dậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Về sau ông đây mà làm việc tốt nữa thì con mẹ nó sẽ xuống ngay 18 tầng địa ngục.”

Tiểu Nguyên Bảo sớm đã quen thuộc với cái tính tình táo bạo này của Lâm Phương Châu. Nó ôm lấy cánh tay, đứng cách xa chỗ nàng, nhìn con cú mèo kia rũ rũ lông, trong chốc lát liền nói: “Nếu nó đã coi nơi này là nhà thì chúng ta cũng nên lấy cho nó một cái tên đi?”

“Nó mà cũng muốn có tên sao? Ta là lão đại, ngươi lão nhị, nó là lão tam. Vậy về sau nó gọi là “lão tam” đi.”

“Không ổn, cách vách đã có một Tiểu Tam rồi.”

“Vậy ngươi nói cái thứ này nên gọi là gì?”

“Gọi là ‘Phù Dao’, ngươi thấy thế nào?”

“Chả ra làm sao cả.”

Tiểu Nguyên Bảo giải thích nói: “Trong truyền thuyết cổ đại có Côn Bằng*, 《Trang Tử · tiêu dao du thiên》(1), “chim Bằng lúc bay qua biển Nam, cánh đập làm cho sóng nước nổi lên ba nghìn dặm dài; nó nương theo gió lốc mà cất lên chín muôn dặm cao.” Con cú mèo này tuy là có cái đầu giống mèo, nhưng nghĩ lại cũng là chim, thực thích hợp lấy cái tên này.”

Một câu dài như vậy nhưng Lâm Phương Châu chỉ nghe hiểu được hai chữ ‘cửu vạn"(2).

Vì thế Lâm Phương Châu nói: “Vì sao không gọi là ‘Cửu Vạn’? Cũng là từ trong 《Trang Tử》 mà ngươi vừa nói.”

Tiểu Nguyên Bảo nhấp nhấp miệng, nhìn Lâm Phương Châu không giống như là đang đùa giỡn. Cuối cùng nó bất lực mà lắc lắc đầu nói: “Ngươi thích Cửu Vạn, vậy thì gọi là Cửu Vạn đi.”

Cứ như vậy, tên con cú mèo từ tên một con Côn Bằng cao quý biến thành một quân bài trong mạt chược.

Lâm Phương Châu ngửa đầu gọi con cú mèo kia: “Cửu Vạn! Ngươi đi tìm chết đi?”

Cửa Vạn: gu gu

Tiểu Nguyên Bảo: “Nó nói——“

Lâm Phương Châu: “Ngươi câm miệng cho ông đây.”

Tối nay không có sét đánh mưa rơi, cái tên Tiểu Nguyên Bảo này lại ôm chăn xuất hiện ở cửa phòng Lâm Phương Châu: “Phương Châu ca ca, con chuột thật ghê tởm, ta có thể ngủ cùng ngươi được không?”

Lâm Phương Châu tức giận đến trợn trừng mắt: “Ngươi ghê tởm, thế ta không ghê tởm chắc? Ngươi đừng có quên, hai ta ai cũng có phần!”

“Hai người cùng nhau đối mặt vẫn tốt hơn là một người.”

“Cút…”

Tiểu Nguyên Bảo thật sự quá chán ghét con chuột rồi, hai ngày đi qua, nó lại nghĩ ra một cách khác.

Hai người giả vờ đã ăn con chuột sau đó ngã xuống đất không dậy được, ngơ ngác nằm trên mặt đất nửa ngày. Cửu Vạn cũng có hơi sốt ruột, nhảy nhót quanh người bọn họ rất lâu, cuối cùng ngậm một cây cỏ không rõ là giống gì trở về. Nhưng vô dụng, bọn họ vẫn “nằm ngay đơ” như cũ.

Đợi đến khi bọn họ “thức tỉnh” trở lại, Cửu Vạn lại bắt chuột mang đến “an ủi”, hai người lại tiếp tục trò cũ, ngã xuống đất không nhúc nhích lần nữa.

Ba lần tiếp diễn như vậy, con cú mèo kia cuối cùng cũng không tặng “lễ vật” nữa.

“Ahahahahahaa!” Lâm Phương Châu vui muốn bật khóc, kích động ôm lấy Tiểu Nguyên Bảo, vừa cười vừa nhảy: “Rốt cuộc không cần ăn con chuột nữa rồi ha ha ha ha ha!”

Tiểu Nguyên Bảo bị nàng ôm đến sắp hít thở không thông: “Chúng ta cũng chưa từng ăn chuột……”

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse……

Lâm Phương Châu mượn một vài cuốn sách từ chỗ Lạc thiếu gia.

Nàng định đưa Tiểu Nguyên Bảo đi học vỡ lòng, lễ nhập học một năm chỉ cần một lượng bạc.

Nhưng mà tiên sinh dạy vỡ lòng cũng không phải học sinh nào cũng nhận. Quá dốt, quá bướng bỉnh, phẩm tính không tốt thì đều không thu. Trước khi nhập học còn muốn kiểm tra cơ sở của học sinh, mục đích kiểm tra chủ yếu là xem năng lực như thế nào để dạy, cũng không phải vì quá kém mà không nhận.

Lâm Phương Châu cảm thấy nếu đã muốn kiểm tra thì phải có được thành tích tốt, như thế tiên sinh mới có ấn tượng tốt với mình.

Vì vậy nàng đã nghe ngóng phạm vi mà tiên sinh kiểm tra rồi mượn sách tham khảo từ chỗ Lạc thiếu gia, sau đó ném toàn bộ sách cho Tiểu Nguyên Bảo, nói: “Học thuộc hết chỗ sách này đi.”

Tiểu Nguyên Bảo nhìn thoáng qua, những cuốn sách đó toàn là mấy quyển trẻ con học vỡ lòng như 《 Thiên Tự Văn 》《 Toán học vỡ lòng 》…, khó nhất cũng chỉ là quyển 《 Kinh Thi 》, còn là bản tinh giản, chỉ có mấy chục bài thơ, bên trong có ghi chú và giải thích. Nó nói: “Học thuộc mấy cái này để làm gì?”

“Bảo ngươi học thì ngươi cứ học đi, mấy ngày nữa tiên sinh muốn kiểm tra nền tảng của ngươi, nếu ngươi trả lời không tốt thì về nhà không cho ngươi ăn cơm.”

Uy hiếp “không cho ăn cơm” như vậy rất đáng sợ. Gần đây Tiểu Nguyên Bảo rất thích ăn cơm, hơn nữa nó cảm thấy sức ăn của mình càng ngày càng lớn. Nó sợ Lâm Phương Châu ghét bỏ nó nên vẫn luôn không dám nói.

Vài ngày sau, Lâm Phương Châu mang theo lễ vật và tiền bạc đã chuẩn bị tốt đến một trường tư thục gần đó. Trường đó có mười mấy học sinh với một lão tiên sinh, thấy Lâm Phương Châu dẫn Tiểu Nguyên Bảo đến, ông vuốt râu, trong lòng thầm nghĩ: Tướng mạo đứa trẻ nhà này cũng thật đẹp.

Tiên sinh liếc mắt nhìn Tiểu Nguyên Bảo một cái, hỏi: “Tên gọi là gì?”

Lâm Phương Châu vội vàng trả lời: “Lâm Phương Tư.”

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười tuổi.”

“Ừm, mười tuổi mới học vỡ lòng thì có hơi muộn. Nhưng mà cái gì cũng phải có trước sau, học rồi mới biết kiến thức của mình là không đủ…”

“Dạ, dạ…..” Lâm Phương Châu vội vàng đáp lại nhưng thực ra nàng nghe cũng không hiểu mấy. Nghĩ một chút rồi bổ sung nói: “Lúc nó còn ở nhà có học qua mấy năm tư thục.”

“Ồ? Vậy để ta kiểm tra ngươi xem.”

Tiên sinh cầm sách lên, bắt đầu hỏi Tiểu Nguyên Bảo.

Lâm Phương Châu thì ở một bên uống trà, nàng vốn định làm bộ dáng hết sức chăm chú nhưng nghe được một chút thì kết quả là những câu câu chữ chữ đó giống như ru nàng ngủ vậy, bất tri bất giác đã ghé ở trên bàn ngủ rồi.

Sau đó là Tiểu Nguyên Bảo lay nàng tỉnh dậy.

Lâm Phương Châu dụi dụi mắt, hỏi: “Hỏi xong rồi?”

Tiểu Nguyên Bảo gật gật đầu, muốn nói lại thôi, khuôn mặt hiện vẻ xin lỗi.

Lâm Phương Châu nhìn nó như vậy liền biết không ổn, sắc mặt trầm xuống, trách mắng: “Trả lời không tốt? Ở nhà ta đã dạy ngươi như thế nào rồi?”

“Được rồi, ngươi đừng giáo huấn nó.” Vẻ mặt của lão tiên sinh hơi khó coi, ông giơ tay vẫy vẫy: “Các ngươi đi về đi, đồ vật cũng mang về theo.”

Lâm Phương Châu có chút ngoài ý muốn: “Tiên sinh, ngươi không thu nhận hắn sao?”

“Đệ đệ này của ngươi, ta không dạy nổi.”

“Vì, vì sao?”

Trên mặt lão tiên sinh có chút không nhịn được, hừ mạnh một tiếng, nói: “Miếu nhỏ này của ta không lưu được vị “Bồ Tát” như này! Đi nhanh đi!”

Sau đó Lâm Phương Châu với Tiểu Nguyên Bảo bị đuổi đi ra.

Lâm Phương Châu hỏi Tiểu Nguyên Bảo: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Những thứ mà ông ấy hỏi, ta đều nói được.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, ông ấy rất tức giận.”

Lâm Phương Châu vỗ trán, bừng tỉnh nói: “Sợ là ông ấy cho rằng ta mang ngươi đến đá quán(3) đi.”

“Chắc là như thế.”

“Cái tên ngu ngốc nhà ngươi, ai bảo ngươi đọc hết ra vậy?”

“Ngươi.”

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse……

Cuối cùng Lâm Phương Châu đưa Tiểu Nguyên Bảo đến thư viện học.

Huyện Vĩnh Châu chỉ có một thư viện gọi là Đình Vân Lâu. Ban đầu Đình Vân Lâu chỉ là một tòa nhà nhỏ của một người giàu có xây dựng nên, sau này có một vị tiên sinh đến làm khách ở lại Đình Vân Lâu, học sinh trăm dặm quanh đó đều đi Đình Vân Lâu nghe hắn dạy học, dần dần tạo thành một tòa thư viện. Đến hiện giờ thì vị tiên sinh có tri thức kia sớm đã qua đời nhưng thư viện vẫn bảo tồn đến tận bây giờ.

Căn cứ vào quan niệm quản lý trường học “giáo dục không phân biệt bất cứ ai”, thư viện Đình Vân Lâu cũng có lớp dạy vỡ lòng, học phí 1 năm là hai lượng bạc, so với trường tư còn đắt gấp đôi. Tuy rằng đắt nhưng những gia đình hơi khá giả vẫn nguyện ý đưa con cháu mình đến Đình Vân Lâu học vỡ lòng, vì tiên sinh ở đây tốt, môi trường cũng tốt.

Tiên sinh dạy vỡ lòng của thư viện Đình Vân Lâu cũng muốn kiểm tra cơ sở, lần này Tiểu Nguyên Bảo học khôn hơn, khi trả lời lúc đáp đúng nhưng lại để ra cái sai, vị tiên sinh đó chốc thì gật đầu chốc thì lắc đầu, sau đó bảo Tiểu Nguyên Bảo viết vài chữ. 

Tiểu Nguyên Bảo viết tên của mình, vị tiên sinh nhìn ba chữ đen sì sì kia, cau mày nói: “Bài học thì còn tính là qua, chỉ là chữ này…. cũng quá xấu rồi.”

Tiểu Nguyên Bảo cúi đầu không nói lời nào. 

Lâm Phương Châu đứng ở bên cạnh, gõ đầu nó một cái: “Nghe tiên sinh nói chưa, về sau phải nỗ lực luyện chữ, biết chưa?”

Tiểu Nguyên Bảo thuận theo gật gật đầu. 

“Không cần đánh đứa trẻ.” Tiên sinh nhíu nhíu mày, đối với sự thô lỗ của Lâm Phương Châu cảm thấy rất không vừa lòng: “Ngươi để cho nó trở về chuẩn bị một chút, ngày mai đến đây học.”

Sau khi rời khỏi thư viện, Lâm Phương Châu hỏi Tiểu Nguyên Bảo: “Ngươi đây là cố ý trả lời không được hay là quên hết rồi?”

“Cố ý.”

“Tại sao?”

“Thân phận ta đặc thù, không nên quá nổi bật. Hơn nữa, trình độ lúc nhập học bình thường, sau khi nhập học lại tiến bộ vượt bậc thì công lao sẽ là của tiên sinh dạy học, càng khiến tiên sinh thích hơn.”

Lâm Phương Châu gật gật đầu. Nàng cũng nghĩ tới điểm này, không ngờ Tiểu Nguyên Bảo cũng nghĩ đến. 

Nhớ đến chữ của Tiểu Nguyên Bảo, nàng lại ghét bỏ mà lắc đầu: “Chữ ngươi viết còn xấu hơn cả chữ của ta.”

Tiểu Nguyên Bảo: “Ta không nên để lộ bút tích của mình, cho nên từ hôm nay trở đi sẽ thay đổi thể chữ.”

“Hóa ra là như vậy.” Lâm Phương Châu vuốt cằm, vui vẻ nói: “Ngươi tuổi còn nhỏ mà tâm tư lại rất nhiều.”

Giải quyết xong vấn đề đi học, Lâm Phương Châu thật vui mừng, cảm giác đè nặng trên người cũng biến mất. Vừa đi lại nhịn không được ngâm nga cất tiếng hát:

“Đưa lang đi ra ngoài sóng vai hành,

Nương trước phòng ngọn đèn dầu lượng trừng trừng.

Cởi bỏ áo khoác che lang quá,

Hai người cũng làm một người hành.”(4)

Tiểu Nguyên Bảo nghe làn điệu tiếng hát vui sướng êm tai, nhưng cẩn thận nghiền ngẫm lời hát, nó hơi xấu hổ, đỏ mặt nhắc nhở Lâm Phương Châu: “Ta vẫn là trẻ con đó…”

Lâm Phương Châu có chút đắc ý vênh váo.

Lúc này, Tôn lưng còng đánh xe ngựa đi qua nhìn thấy Lâm Phương Châu, gọi nàng nói: “Đại Lang, đây là đường đệ bà con xa của ngươi sao?”

“Đúng vậy, ngày mai còn đi thư viện Đình Vân Lâu đi học nữa.”

“Hậu sinh khả úy, sau này thi đỗ Trạng Nguyên đem vinh dự về cho ca ca ngươi!”

“Ha ha ha Trạng Nguyên nào có dễ thi đỗ như vậy, mang về một cái Thám Hoa là tốt rồi!”

“Đại Lang, nhiều ngày không thấy, ngươi không đi sòng bạc chơi cái sao?”

“Đi, đi chứ!”

Gần đây Lâm Phương Châu nhiều việc phiền lòng, cũng đã lâu không dính đến bài bạc rồi, hôm nay nghe Tôn lưng còng nói, nhất thời nổi lên cơn nghiện muốn đi sòng bạc chơi. 

Tiểu Nguyên Bảo hỏi: “Ngươi đi làm gì?”

“Ta đi chơi, ngươi về nhà trước đi.”

“Ta đi cùng ngươi.”

“Đi về nhà! Ngươi mà không về nhà thì tối nay không cần ăn cơm nữa.” 

“Ta về nhà cũng không có chuyện gì làm.”

“Đi chẻ củi đi, cả ngày ham ăn biếng làm, cũng không làm việc.” 

Tiểu Nguyên Bảo chỉ đành phải về nhà chặt củi. Nó chưa từng bổ củi, học theo bộ dáng của Lâm Phương Châu, chẻ được một lúc trên tay đã nổi bọc nước. Nó tìm một miếng vải trắng sạch sẽ, bao lại những vết bọc nước đó rồi tiếp tục chặt. Sau đó bọc nước vẫn bị vỡ, vải trắng bị ướt một mảng. Nó nắm tay, đau đến sắc mặt trắng bệch, mồi hôi chảy trên thái dương.

Khi mà Tiểu Nguyên Bảo đã bổ củi xong thì trời cũng tối rồi. 

Bụng đã đói đến sôi ùng ục, muốn đi ra ngoài tìm Lâm Phương Châu thì vừa mới mở cửa đã nhìn thấy nàng trở lại.

Lâm Phương Châu thất hồn lạc phách, thấy Tiểu Nguyên Bảo, đột nhiên ôm chặt nó rồi “Hu hu hu…” khóc lên. 

Tiểu Nguyên Bảo hoảng sợ. Nàng khóc thương tâm như vậy làm nó cũng có chút khổ sở. Nó cẩn thận ôm lấy nàng, nhẹ giọng an ủi nói: “Đừng, đừng sợ……”

“Tiểu Nguyên Bảo!”

“Ừ.”

“Ta thua hết tiền rồi! Hu hu hu…”

Tiểu Nguyên Bảo nhẹ nhàng thở ra. Trong tiềm thức của nó cảm thấy vấn đề liên quan đến tiền đều không phải là vấn đề lớn.

“Ngươi không biết đâu, vận may hôm nay của ta rất tốt! Ta đã thắng hơn 60 lượng, tiền bạc đều xếp thành núi! Chính là sau lại……đều đánh thua……hu hu hu, sao số ta lại khổ như vậy chứ….” Lâm Phương Châu càng nói càng cảm thấy tủi thân.

Hơn 60 lượng bạc! Nàng lớn như vậy rồi còn chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy đâu, nếu chưa từng có được thì cũng sẽ không cảm thấy đáng tiếc, chính là tiền rõ ràng đều đã vào túi nàng rồi lại để cho người ta đào đi, còn thua mất cả vài lượng bạc của mình……Ông trời ơi! Tim đang nhỏ máu! 

Tiểu Nguyên Bảo vụng về mà an ủi nàng: “Không sao, tiền không có thì lại kiếm.”

“Tiền nào có kiếm dễ như vậy!”

“Dễ kiếm, không cần lo lắng.”

Trước kia Lâm Phương Châu cũng thua tiền, nhưng là chưa từng thua nhiều như vậy, tinh thần thực sự hơi sụp đổ. Nàng khóc trong chốc lát, nước mắt dần dần ngừng, lý trí đã trở lại, nhận ra chính mình vừa rồi ôm đứa trẻ khóc nửa ngày, thật mất mặt. 

Nàng lấy khăn lau nước mũi, giả bộ cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Tiểu Nguyên Bảo hỏi: “Ngươi ăn tối chưa?”

“Không có! Tiền đều thua hết rồi thì lấy cái gì ăn cơm.”

“Ồ”

Cơn đói không được thỏa mãn, tinh thần nó có chút đi xuống.

Lâm Phương Châu cảm thấy có hơi áy náy, nàng sờ sờ mũi: “Xin, xin lỗi….”

“Không có gì, ta cũng không phải là rất đói.”

Vừa mới nói xong câu đó thì bụng nó liền không phối hợp mà ‘ục ục’ vang lên.

Lâm Phương Châu đứng dậy: “Ta đi nhà Trần đồ tể mượn chút gạo.”

“Đừng đi.” Tiểu Nguyên Bảo giữ chặt tay nàng “Không cần phải dễ dàng đi cầu người.”

Lâm Phương Châu đang rối rắm có đi hay không thì nghe thấy “Phành phạch”, có thứ gì đó đang vỗ chụp cửa sổ. Lâm Phương Châu đẩy cửa sổ ra, một bóng dáng bay vào.

Nàng cả kinh kêu lên: “Trời ạ, hôm nay Cửa Vạn bắt một con chuột thật to về!” Giọng nói vui mừng kia là có chuyện gì….Tiểu Nguyên Bảo sợ tới mức run lên, cũng ngẩng đầu nhìn sang, một bên nhìn một bên nói: “Nó đã không đưa chuột cho chúng ta nữa rồi.”

Miệng Cửu vạn há ra, ném đồ vật ngậm trong miệng xuống vừa lúc rơi ở trên giường. 

Một bóng dáng xám xịt, khi rơi ở trên giường, hai người mới nhìn rõ hóa ra đó là một con thỏ lông xám.

Thỏ con còn chưa có chết, hơi thở thoi thóp, trợn trắng mắt, bất lực cử động chân sau.

Bữa tối hôm nay Lâm Phương Châu và Tiểu Nguyên Bảo chính là thịt thỏ nướng. Thịt thỏ tươi mới lại thơm ngon, Lâm Phương Châu ăn đến thỏa mãn, cả nội tạng thỏ cũng không lãng phí. Cửu Vạn nhìn thấy bọn họ ném nội tạng đến, nó cũng ngậm sang một bên ăn.

Cơm nước xong, Tiểu Nguyên Bảo ở trên giường lấy cái bàn nhỏ luyện chữ. Lâm Phương Châu lười biếng mà nằm ở bên cạnh vỗ vỗ cái bụng, một bên vỗ về cái bụng một bên vẫy vẫy tay với Cửu vạn. 

Cửa vạn lao xuống như tên bắn, dừng ở bên người Lâm Phương Châu. Lâm Phương Châu nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng nó một cái, nó rất dịu ngoan mà tiếp nhận.

“Cửu Vạn.” Lâm Phương Châu vuốt ve nó, nói: “Về sau ngươi chính là thân huynh đệ của ta.” 

Tay cầm bút của Tiểu Nguyên Bảo run lên, một chữ cứ như vậy mà lệch đi. Nó liếc mắt nhìn Lâm Phương Châu một cái, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Lát sau lại không nhịn được mà cong cong khóe môi.

*Là một loại cá và chim rất lớn, là thượng cổ Linh Thú xuất hiện từ thuở hồng hoang.

(1)Là một phần thuộc Nam Hoa kinh của Trang Tử

(2)Cửu vạn mà Lâm Phương Châu nghe được ở đây ý chỉ một con bài trong mạt chược.

(3)Ý là ra oai.

(4)Bài hát 送郎

Bình luận

Truyện đang đọc