CUỒNG SI

Edit: Huyền Trân

Beta: Khinh Yên

Sau khi dây xích trên hai tay cô được tháo bỏ, Thời Diên khẽ cử động cổ tay gần như tê liệt của mình, những mảnh vỡ của thủy tinh cũng theo đó mà từ cổ tay áo rơi xuống.

Cô vừa sử dụng mảnh vỡ như một chiếc phao cứu mạng bây giờ nó đã không còn tác dụng.

Thời Diên khựng lại, vô thức ngước mắt lên nhìn về phía Bùi Kỵ

Đèn trong phòng được bật sáng, anh đang ngồi xổm giống như đang tìm thứ gì trong mấy tủ đồ nên có lẽ không phát hiện ra động tĩnh của cô.

Thời Diên thở phào nhẹ nhõm, ngay khi cô định nhặt mảnh vỡ lặng lẽ giấu đi, cô lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh.

“Vứt xuống.”

Cô sửng sốt, “Cái gì?”

Bùi Kỵ khó chịu cau mày, kiên nhẫn lặp lại: “Vật trong tay em.”

Thời Diên mím môi, vẫn cố chấp đứng đó không nhúc nhích.

“Em cho rằng em giấu mảnh thủy tinh kia thì em có thể làm gì được hắn, em còn muốn dùng nó để làm vũ khí cứu mạng sao?”

Anh nhướng mày cười lạnh không chút thương tiếc nói: “Ngu ngốc.”

“…”

Thời Diên không muốn cãi với anh về điều này, cô chỉ im lặng ngồi ở mép giường.

Lòng bàn tay cô bị xước cảm giác vẫn còn rất đau.

Lúc này, Bùi Kỵ như đã tìm thấy thứ anh cần, đứng dậy và đi thẳng về phía cô.

“Rầm” tiếng động mạnh vang lên, thứ gì đó bị ném lên giường một cách thô bạo.

Thời Diên bị tiếng động mạnh làm cho giật cả mình, nhìn xuống thì ra là một hộp thuốc.

“Tự làm đi.”

Nói xong, anh quay người đi về phía ban công, cũng không thèm quay đầu lại.

Để lại Thời Diên đang sững người ngồi trên giường.

Cô cúi đầu nhìn lòng bàn tay bị chà xước đỏ ngầu, rồi lại nhìn bóng người cao ráo trong khoảnh khắc ấy cô nhất thời thất thần.

Kí ức như được kéo ngược về 5 năm trước.

Trong giờ học thể dục, trong lớp không một bóng người.

Những cánh quạt khổng lồ vẫn đang xoay như đang thở khò khè, chống chọi với cái nắng nóng của mùa hè.

Cô ngồi trên ghế với cơn đau rát ở đầu gối.

Anh trốn học sau đó đi tới, ngồi xổm trước mặt cô, trên trán vẫn còn lấm tấm những giọt mồ hôi và tiếng thở gấp.

Anh nhìn chằm chằm vào vết thương, cau mày thật chặt, sắc mặt anh rất khó coi, giọng điệu vô cùng khó chịu.

“Thời Diên, em bị ngốc sao? Đi xuống cầu thang mà cũng có thể tự mình ngã đến như vậy hả?”

Cô có chút oan ức giải thích: “Chân tôi luyện nhảy bị đau, chỉ là không cẩn thận…”

Anh nói với giọng điệu vô cùng ghét bỏ “Vậy thì sau này tốt nhất là em đừng đi nữa.”

Tuy là anh nói như vậy nhưng động tác băng bó cho cô của anh vô cùng nhẹ nhàng, như thể anh đang xử lý một món đồ sức dễ vỡ.

Cuối cùng, đầu gối cô được buộc một cái nơ vô cùng xấu xí.

Thời Diên nhìn đầu gối của mình, không còn lời nào để nói: “Bùi Kỵ, anh băng bó thật là xấu.”

Anh nhướng mày, thậm chí còn có chút đắc ý: “Tôi thấy đẹp là được.”

“…”

“Bùm–”

Tiếng gầm rú của trực thăng cắt ngang qua đêm tối, kéo những suy nghĩ của cô quay trở về thực tại.

Bùi Kỵ vừa cúp điện thoại, quay trở lại vào phòng.

Cô cụp mắt xuống, che giấu nỗi buồn trong mắt, nhẹ giọng hỏi: “Anh đã gọi cho cảnh sát chưa?”

“Rồi.”

Anh cất điện thoại trong túi áo vest, bước nhanh về phía cửa.

Thấy anh sắp rời đi, Thời Diên vội vàng mở miệng: “Chờ một chút.”

Bước chân anh đột nhiên khựng lại một cách bất thường.

Thời Diên cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Có thể cho tôi mượn điện thoại được không?”

“Tôi nghĩ…”

Cô dừng lại một chút, còn chưa nói xong đã thấy anh đi lại với vẻ mặt thất thần, lấy điện thoại từ trong túi, ném vào lòng cô.

Giọng anh lạnh lùng: “Ở đây đợi cảnh sát tới.”

“Ừm…”

Ngay sau đó, “ầm” cánh cửa đã được đóng chặt lại.

Căn phòng lại chìm trong im lặng.

Cô cầm chiếc điện thoại màu đen mà Bùi Kỵ đã đưa, dường như hơi ấm vẫn còn sót lại trên điện thoại truyền đến tay cô.

Điện thoại không cài mật khẩu, chỉ cần vuốt nhẹ nhàng là mở được.

Thời Diên nhấn vào giao diện cuộc gọi, đang định nhập số điện thoại của Lạc Thanh Y, nhưng vừa chạm vào ngón tay cô bống khựng lại.

3 giờ sáng.

Lạc Thanh Y vẫn còn đi công tác ở nước ngoài chưa về, Tưởng Thanh lúc tối còn gặp cô, bây giờ có lẽ họ đều không biết cô đang bị bắt cóc.

Cô muốn nói với mọi người rằng hiện giờ cô vẫn an toàn nhưng cô không biết phải nói với ai.

Nó đã là thói quen rồi, cô cảm thấy không sao cả.

Màn hình điện thoại bỗng nháy sáng lên một lúc rồi lại tối đen.

Lúc này, điện thoại bỗng nhiên rung lên.

Một dãy số lạ hiện trên màn hình, phản chiếu vào mắt Thời Diên.

Nghe điện thoại của người khác thì thật bất lịch sự.

Loay hoay một hồi, điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông, Thời Diên đành phải nghe máy.

“Xin chào.”

Nghe thấy giọng nữ nhẹ nhàng, đầu bên kia im lặng vài giây giống như đang kiểm tra mình có phải gọi điện nhầm không.

“Xin lỗi, Bùi….” Thời Diên dừng lại một chút, chậm rãi nói: “Hiện tại anh Bùi không có đem theo điện thoại, anh có việc gấp sao?”

Người đàn ông đầu dây bên kia khẽ ho nhẹ một tiếng: “Tôi là cảnh sát, hiện tại cô đang ở đâu?”

Thời Diên mô tả con đường từ phòng tiệc đến phòng cô đang ở một cách mơ hồ theo trí nhớ của mình.

Rất nhanh điện thoại đã bị cúp, vừa mới đặt điện thoại xuống không bao lâu, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân vô cùng hỗn loạn, hình như là một đám người.

Đầu óc của Thời Diên vừa mới được thả lỏng, bây giờ lại căng thẳng cực độ.

Sau đó, vài tiếng nói của đàn ông vang lên ngoài cửa.

“Có ai ở trong đó không?”

“Chắc là ở trong phòng này.”

“Này, nhỏ tiếng một chút. Đừng dọa cô gái bên trong.”

Ngay sau đó, cánh cửa đọc mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu thẳng vào trong căn phòng.

Thời Diên cau mày, cô chưa kịp thích ứng với ánh sáng mạnh thì cô nhìn thấy người đứng đầu đám người đi về phía cô.

Thân hình người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác đen trông rất chỉnh tề, ngũ quan tuấn tú mang theo khí chất chính trực hiếm thấy.

Thời Diên vô thức lùi lại, khoảnh khắc tiếp theo cô nhìn thấy người đàn ông lấy chứng minh thư từ trong túi áo khoác và nở một nụ cười trấn an.

“Đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát.”

Giọng nói có chút quen thuộc, hình như là giọng nói trong điện thoại lúc nãy.

Ánh mắt Thời Diên dừng lại trên tấm thẻ cảnh sát.

Đội trưởng cảnh sát hình sự của Cục Công An Bắc Thành.

Giang Ngộ Bạch.

*

Sau khi lên trực thăng của Cục Công An, Thời Diên vẫn không thể tin được, cô vẫn còn sống sau tai nạn.

Cô không thể nào tin được rằng mình sẽ trở về một cách an toàn.

Cô quay đầu nhìn về phía người cảnh sát bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Tôi không cần đi tới cục cảnh sát lập biên bản sao?”

Cảnh sát Từ cố gắng nhìn thẳng vào mắt cô, gương mặt không thể khống chế mà đỏ lên: “Ừm…Giang đội trưởng nói không cần, khi nào cần chúng tôi sẽ liên lạc với cô.”

Thời Diên nhìn chiếc điện thoại trên tay mình, do dự không biết có nên hỏi tối nay đã xảy ra chuyện gì không.

Và…Bùi Kỵ đang ở đâu.

Cô ngập ngừng hỏi: “Vậy cho tôi hỏi…anh có nhìn thấy người đã báo cảnh sát không?”

Cảnh sát Từ suy nghĩ, rồi lại lắc đầu, nhiệt tình hỏi: “Cô có chuyện gấp sao? Tôi có thể gọi điện hỏi đồng nghiệp của tôi..”

Thời Viễn vội vàng lên tiếng giải thích: “Điện thoại của anh ấy, tôi đang giữ.”

Cô suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Tôi có thể làm phiền anh đưa điện thoại cho anh ấy được không?”

Cô và Bùi Kỵ … Tốt nhất là không cần gặp lại nhau.

Nghe thấy vậy, gương mặt người cảnh sát lộ vẻ ngượng ngùng, khó xử: “À… cái này thì không tiện lắm, tôi không biết người cô nhắc tới là ai…”

Nghe người cảnh sát nói vậy, Thời Diên cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài từ bỏ.

Cô mỉm cười, đôi mắt cô cong lên vô cùng xinh đẹp: “Không sao, cảm ơn anh. Anh vất vả rồi, còn phải đưa tôi về nhà.”

Lỗ tai người cảnh sát lập tức đỏ lên, cười ngây ngô nói: “Vì nhân dân, việc nên làm.”

*

Cũng vào lúc đó

Tại trung tâm sân bay trung ương.

Một chiếc trực thăng đang bay, tiếng kêu của động cơ như thét gào trong đêm tối.

Đứng bên cạnh chiếc trực thăng là hai bóng người cao lớn, gió làm cho góc áo vẽ vòng cung theo chiều gió.

Trong không khí vẫn còn lại thoang thoảng mùi máu.

Giang Ngộ Bạch rút ra một điếu thuốc bỏ vào trong miệng, ánh mắt đảo qua đống băng gạc dính đầy máu, không nhịn được mà cau mày.

Vì bắt tên bắt cóc bi.ến thái mà Bùi Kỵ đã bị thương nặng.

“Này, cậu thật sự không muốn đi bệnh viện à?”

“Không cần, lát nữa tôi sẽ cùng cậu đến cục cảnh sát lập biên bản.”

Bùi Kỵ quấn vòng băng gạc cuối cùng, đôi môi mỏng trắng bệch không chút huyết sắc nhưng gương mặt anh không lộ ra một vẻ đau đớn nào, như thể vết thương đang rỉ máu kia không hề có trên người của anh.

Ngay cả một cảnh sát kỳ cựu như Giang Ngộ Bạch nhìn còn cảm thấy đau đến nghiến răng.

“Được rồi, cảnh sát các anh nửa đêm đi xa như vậy cũng không hề lỗ.”

Giọng điệu của Bùi Kỵ lạnh lùng: “Bắt cóc, giam giữ trái phép, theo dõi và quay lén, một cái cũng không được thiếu.”

“Yên tâm, chắc chắn không thiếu.”

Nói tới đây, Giang Ngộ Bạch bỗng nhiên lại nhớ cái gì, cười đùa nói: “Còn nữa, người nghe điện thoại của cậu là…Thời Diên? Cậu từ khi nào có quan hệ với phụ nữ vậy hả?”

Gương mặt Bùi Kỵ không biến sắc: “Cậu nói nhảm nhiều quá.”

Câu cảnh cáo giấu đầu lòi đuôi này đã khơi dậy được lòng hiếu kỳ của Giang Ngộ Bạch.

Đang định hỏi tiếp, từ xa có một cảnh sát trẻ tuổi đi tới.

“Báo cáo đội trưởng Giang, Tiểu Từ vừa gọi điện tới, đã đưa người về nhà an toàn.”

Giang Ngộ Bạch ừ một tiếng, khóe mắt liếc nhìn về phía Bùi Kỵ.

Nghĩ tới đây, Giang Ngộ Bạch khịt mũi cố ý hỏi: “Trên đường về cô gái kia có nói gì không?”

Quả nhiên, động tác của anh khựng lại.

Người cảnh sát trẻ tuổi thành thật trả lời: “Hình như là có nhắc tới… Bùi tiên sinh.”

Giang Ngộ Bạch nhướng mày, tò mò hỏi: “Sau đó thì sao? Cô ấy nói cái gì?”

“Nói là điện thoại của Bùi tiên sinh đang ở chỗ cô ấy, nhờ chúng ta trả giúp.”

“Điện thoại đâu?”

Người cảnh sát trẻ tuổi cảm nhận được bầu không khí ở đây không đúng lắm, thận trọng trả lời: “Không có ạ.”

Bầu không khí ban đầu đột ngột giảm xuống, cảm giác lạnh lẽo bao trùm nơi đây.

Giang Ngộ Bạch rất vui vẻ, phất tay: “Được, cậu về trước đi.”

Giang Ngộ Bạch vừa quay đầu, Bùi Kỵ đã lên trực thăng với gương mặt lạnh lẽo.

“Nhớ phong tỏa tin tức, không được ghi tên cô ấy, nếu cần nhân chứng hãy gọi cho tôi.”

Giang Ngộ Bạch còn chưa kịp trả lời, cánh cửa trực thăng đã đóng lại.

……

*

Về đến nhà, chiếc va li vẫn còn ở trước cửa, từ lúc cô bị bắt cóc trở về thì cũng chẳng có gì thay đổi.

Vào lúc 5 giờ sáng, không khí im lặng bao trùm.

Hành lang không có chút tiếng động, như là chưa từng có vụ cô đã bị bắt cóc xảy ra.

Cô thậm chí còn cảm thấy buồn cười, tự hỏi rằng nếu một ngày nào đó cô đột ngột mà chết thì chắc có lẽ vài ngày sau mới có người phát hiện.

Sau khi lê thân thể vô cùng mệt mỏi vào nhà, việc đầu tiên Thời Diên làm là vào phòng tắm.

Ngay sau khi ra khỏi phòng tắm, cô mới nhớ tới điện thoại ở trong túi.

Thông báo mười cuộc gọi nhỡ.

Đều đến cùng một người, Quý Vân Sanh.

Khi Thời Diên gọi lại, đầu dây bên kia lập tức nghe máy.

Đầu bên kia điện thoại, Quý Vân Sanh lo lắng nói: “Thời Diên là em sao? Hiện tại em đang ở đâu?”

Chắc là Quý Vân Sanh đã nghe tin tức, Thời Diên ừ một tiếng, chậm rãi đưa tay dùng khăn lông lau đầu tóc ướt vừa dịu dàng trả lời anh: “Tôi đã bình an trở về.”

Nghe thấy vậy, đầu dây bên kia liền thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Anh ta dừng lại một chút, giọng điệu áy náy nói: “Buổi tối bận họp, khi biết được tin em bị bắt thì đã quá muộn, thật sự xin lỗi em Thời Diên.”

Thời Diên cười cười, nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo lắng, tôi không có việc gì, cũng không ai nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy.”

Anh ta thở dài: “Em hãy yên tâm, Hứa Tử Úc đã bị cảnh sát bắt rồi, anh đã nhờ luật sư đến giải quyết rồi. Hai ngày nữa, Lạc Thanh Y sẽ trở về, em không cần phải nhúng tay vào, hai ngày này cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”

Quý Vân Sanh từ trước đến nay anh là một người ân cần và làm việc rất chu toàn. Thời Diên cũng không cần phải lo lắng.

Cô cười đáp: “Vâng, vậy thì cảm ơn sếp trước.”

Sau khi tùy tiện nói thêm vài câu, Thời Diên cúp điện thoại.

Bầu trời lúc này đã gần sáng, mặt trời đỏ rực như lòng đỏ trứng vịt chiếu sáng nửa bầu trời, nhìn bầu trời lúc này như được quét qua một lớp sơn màu cam.

Sau khi sấy khô tóc, Thời Diên đã mất ngủ.

Buổi tối cô đã trải qua những chuyện như vậy, nếu nói không sợ là giả.

Nhưng những người chiếm hữu và mắc bệnh tâm thần như Hứa Tử Úc là rất ít, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy rất sợ hãi.

Với tính cánh của cô, chỉ thích hợp với một cuộc sống bình thường và an ổn.

Mặc dù sống và làm việc qua ngày ở trong làng giải trí rất hào nhoáng nhưng nó dần khiến cô cảm thấy khó thở.

Nhưng may mắn là cô sẽ sớm có được một cuộc sống mà cô muốn.

Cô nhìn chằm chằm vào bầu trời đang dần sáng, Thời Diên đột nhiên cảm thấy muốn nhìn thấy Bùi Kỵ một lần nữa.

Một cảm giác khó tả ùa về trong lòng.

Điều không rõ trong lòng cô mà anh đã mang lại.

Cô chỉ hy vọng rằng cuộc gặp gỡ giữa hai người bọn cô sẽ không làm hỏng kế hoạch của mình.

Lẽ ra cô và Bùi Kỵ không nên gặp lại nhau.

Chỉ là….

Thời Diên quay đầu, ánh mắt cô rơi vào đồ vật ở trên bàn.

Chiếc điện thoại màu đen lặng lẽ nằm ở đó, cùng với ánh kim loại lạnh lùng và cứng rắn.

Giống như chủ nhân của nó, làm người khác không thể nào không chú ý tới.

Thời Diên nhíu mày, đột nhiên lo lắng.

Cô trả điện thoại cho anh bằng cách nào đây?

*

Trong hai ngày tiếp theo, ngoại trừ cảnh sát đến nhà để lấy lời lời khai thì không có ai gõ cửa nhà cô.

Từ khi bước vào giới giải trí vào năm 18 tuổi, đến nay đã được 3 năm, số lần cô được nghỉ phép có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Những ngày vùi đầu vào công việc cũng không phải là không tốt, ít nhất cũng không giống như cô bây giờ, đột nhiên rảnh rỗi không có việc gì để làm.

Chiều tối, cô cố ý đi dạo siêu thị mua thức ăn, tự nấu cho mình một bàn thức ăn chính gốc Giang Nam.

Đồ ăn trên bàn rất hấp dẫn, nhưng chỉ có một đôi bát và đôi đũa.

Đang ăn, Thời Diên bỗng nhiên dừng lại, đặt đũa xuống, cầm lấy điện thoại bên cạnh lên gọi điện.

Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, cô mím môi hỏi: “Dì Trần, bà nội dạo này thế nào rồi?”

Tiếng đóng cửa vang lên, sau đó là tiếng thở dài của dì Trần.

“Ai gia, bà nội sao, thỉnh thoảng không nhớ ra dì là ai, có lúc thấy tôi lại gọi Tiểu Diên, lúc tỉnh, lúc không…”

Nghe thấy vậy, Thời Diên rũ mắt xuống, cổ họng có chút thắt lại.

“Cảm ơn dì, dì vất vả rồi, bà nội còn phải nhờ chăm sóc.”

“À, tôi hiểu rồi. Không phải hiện tại những người trẻ tuổi đều dốc sức làm việc ở thành phố lớn sao…” Dì Trần nói thêm vài câu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cẩn thận hỏi: “Đúng rồi  cô Thời, lúc trước cô nói cô sẽ trở về sớm…? Thế cô đã về Nam Tầm chưa?”

Thời Diên ừ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Nhiều nhất là bốn tháng nữa.”

Ngay sau đó, điện thoại truyền đến tiếng hít thở của dì Trần, phản ứng của Tưởng Thanh lúc nghe cô nói thì cũng kinh ngạc như vậy, nhưng cũng không hỏi thêm câu nào.

Dặn dò thêm vài câu, Thời Diên cúp điện thoại.

Không đợi cô chìm đắm trong suy nghĩ, Lạc Thanh Y đã biến mất gần một tuần lại chạy đến nhà cô gõ cửa.

Trên tay Lạc Thanh Y vẫn còn xách một chiếc vali, chiếc gối chữ U còn vắc trên cổ chưa kịp tháo xuống, trên tóc đeo một đôi kính râm màu đen đầy vẻ ngổ ngáo.

Vừa nhìn thấy Thời Diên, cô ấy tháo kính râm ném sang một bên và cẩn thận nhìn vào gương mặt của Thời DIên.

Nhìn một lát, cô nhíu nhíu mày: “Có chuyện gì xảy ra sao? Sao chị cảm giác như em đã gầy đi?”

“Khai mau, gần đây đã xảy ra chuyện gì? Quý tổng còn tự mình thúc giục chị trở về, còn bảo chị sau này không được rời khỏi em khỏi một tấc, từng bước đi cũng phải bảo vệ…”

Nghe xong lời này, Thời Diên đoán ra rằng Quý Vân Sanh không nói việc cô bị bắt cóc cho Lạc Thanh Y.

Cô chớp chớp mắt, nửa thật nửa đùa chuyển tránh sang chuyện khác: “Có lẽ sợ em không hoàn thành hợp đồng mà đã bỏ trốn nên mới bảo chị đến để chanh chừng em.

“Chị đang cầm gì trong tay vậy?”

Lúc này Lạc Thanh Y mới nhớ tới mục đích tới đây, vội vàng đưa cho cô một chồng kịch bản.

“Ha ha, không phải em nói chỉ cần nhìn qua phần giới thiệu kịch bản sẽ cảm thấy hứng thú sao? Chị đã tốn rất nhiều công sức tìm, em hãy xem kỹ rồi quyết định.”

Trên tờ giấy, hai chữ in to rõ và dễ thấy.

“Đắm chìm”

Hai mắt Thời Diên sáng rực lên, lập tức cầm lấy kịch bản, xem từng trang một.

Một lát sau, trong phòng không có bất kỳ một âm thanh nào, chỉ có tiếng lật sách sột soạt.

Sau đó, “lạch cạch” vang lên.

Một giọt nước mắt rơi trên trang giấy, làm nhòe đi những nét chữ bằng mực.

Lạc Thanh Y vô cùng cảm thán về khả năng đồng cảm của Thời Diên, đưa khăn giấy cho cô: “Thế nào?”

“Rất tốt.” Thời Diên giơ tay nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Em muốn thử một chút.”

Lạc Thanh Y đã sớm đoán được kết quả này, không nhịn được khẽ thở dài một tiếng.

“Đây là phim điện ảnh của Khâu Duệ, mười mấy hai mươi năm mới phát hành một lần, em cũng biết đấy, có biết bao nhiêu người tranh giành vai nữ chính, Li Tư phía bên kia gần đây rất nỗ lực.”

Lạc Thanh Y dừng lại, do dự nói: “Mà em cũng biết rằng, Khâu Duệ anh ta…là một diễn viên nổi tiếng không chịu đóng phim truyền hình. Chúng ta có lẽ đã bị anh ta đưa vào danh sách đen từ lâu.”

Thời Diên siết chặt khăn giấy, giọng điệu bình tĩnh: “Em biết, nhưng em vẫn muốn thử.”

Từ khi vào nghề, đến nay đã được ba năm, cô không ngừng nhận phim truyền hình, mặc dù chất lượng phim đều rất ổn nhưng cũng không thể tránh khỏi nghe thấy những lời nhận xét không tốt như là nấm mọc sau mưa.

Một số người nói rằng cô muốn kiếm tiền đến phát điên, cũng có người nói cô liều mạng để đạt được tiêu chí về fans.

Tuy rằng cô không để ý, nhưng ba năm này cũng không phải ngắn ngủi, không chỉ là thanh xuân của cô mà còn là những người yêu thích cô.

Trước khi rời đi, cô muốn có một câu trả lời thật hoàn hảo.

Nếu có thể, cô muốn trên tay mình có được chiếc cúp Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và thực hiện một màn chào sân, rời đi một cách thật đặc biệt.

Lạc Thanh Y cau mày, bối rối nói: “Hay là chị nói chuyện này với Mạc Thanh Bình, sau đó cô ấy nói với Qúy tổng, đến lúc có có thể dựa vào mối quan hệ của công ty mà…”

Thời Diên gương mắt lên nhìn, giọng điệu nghiêm túc: “Chuyện này đừng để Quý Vân Sanh biết.”

Vốn dĩ để có vai diễn này là điều rất khó khăn, nếu để Quý Vân Sanh biết thì cô sẽ lại nợ anh thêm một ân tình.

Nhìn thấy sự kiên quyết của Thời Diên, Lạc Thanh Y cũng không nói nữa vì biết chính mình cũng không thể khuyên được, thở dài nói: “Được, chị biết rồi.”

“Ngày mai có một bữa tiệc, chị sẽ tìm cách liên lạc với giám đốc Trần. Ngày mai Li Tư cũng sẽ đến, nên em hãy thật xinh đẹp như hoa là được.”

Thời Diễn đột nhiên cười nói: “Tuân lệnh, quản lý Lạc.”

Khi cuộc trò chuyện gần kết thúc, trời cũng gần tối. Lạc Thanh Y đã đem hành lý tới đây, cô ấy tính ở ngủ một đêm.

Sau khi cùng nhau ăn tối, đắp mặt nạ rồi cùng nhau nằm lăn ra giường bấm điện thoại.

Đột nhiên Lạc Thanh Y ngồi bậc dậy: “Đm.”

Thời Diên đang ngồi trước bàn trang điểm, chăm sóc da với những bước quen thuộc, bị tiếng hét làm cho giật cả mình.

“Người tình của Li Tư đã bại lộ? Người đàn ông đi cùng là một đại gia, có sản nghiệp lớn nhất Bắc Thành?”

Bình luận

Truyện đang đọc