CUỒNG SI

Edit: Tâm

Beta: Ano

Đêm.

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn neon nhấp nháy.

Quán bar Bắc Thành.

Phòng ktv riêng trên tầng hai, hoạt động chính thức đầu tiên của QY studio diễn ra sôi nổi.

Trên sô pha, một đám người đang lắc xúc xắc uống rượu, rất vui vẻ.

Ca sĩ trẻ vừa được  ký hợp đồng đang cầm mic hát trên sân khấu, vẻ ngoài đẹp trai bảnh bao, cộng thêm khí chất của một tiểu thịt tươi trong sáng, cậu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha bằng đôi mắt rực lửa.

Sau khi hát xong, Lâm Tuân bước xuống sân khấu đến bên người phụ nữ.

Mọi người đang chơi Truth or Dare.

Lạc Thanh Y không biết tối nay đã xảy ra chuyện gì với mình, cô cực kỳ xui xẻo, đã thua liên tiếp mấy hiệp.

Trong mắt một nữ đồng nghiệp lộ ra vài phần đồng tình: “Thanh Y, làm sao bây giờ? Cô lại thua rồi, chọn thật hay thách đây.”

Lạc Thanh Y từ bỏ phản kháng, dựa vào trên sô pha, đập vỡ cái bình nói: “Thật đi.”

“Nào, ai sẽ hỏi đây.”

“E hèm, cho bà chủ của chúng ta một câu hỏi nóng đi.”

Có người ngẫu nhiên bốc một quân bài, cả người trở nên hưng phấn la ó.

“Xin lỗi, trải nghiệm doi đáng nhớ nhất là khi nào?” (Bluano vẫn chưa hiểu ý câu này lắm, có gì mng góp ý cho bọn mình nhé)

DOI (Digital Object Identifier – Mã định danh tài liệu) là một chuỗi ký tự nhận dạng đặc biệt, bao gồm các chữ số, chữ cái và một số kí tự dấu, được sử dụng trong các sản phẩm trí tuệ, nhất là các xuất bản trên cổng phương tiện trực tuyến, bao gồm (nhưng không giới hạn): sách, bài báo khoa học, chứng chỉ, bài hát hoặc hình ảnh.

“…”

Sau khi nói xong, Lạc Thanh Y cau mày.

Cô không phải là loại người hèn nhát, nhưng loại vấn đề này đột nhiên khiến cô nhớ lại khoảng thời gian đó.

Trầm mặc một hồi, Lạc Thanh Y vẫn quyết định nhận thua: “Được rồi, tôi uống.”

Lập tức có người bắt đầu thở dài.

“Ôi, bà chủ đừng như thế mà.”

Lạc Thanh Y giả vờ như không nghe thấy, cầm lấy ly rượu trước mặt một ngụm uống cạn, động tác cực kỳ thoải mái.

Tuy nhiên, khí phách của cô chỉ kéo dài đến khi hết ly.

Cơn say trong nháy mắt lên đến đỉnh điểm, ly rượu trong tay Lạc Thanh Y còn chưa kịp buông ra, cô đã say khướt ngã gục xuống sô pha.

Lâm Tuân ở một bên có chút mất mát.

Dưới ánh đèn chiếu rọi, mái tóc xoăn gợn sóng màu đỏ sẫm che nửa mặt, lộ ra chiếc cằm nhỏ nhọn, nhìn xuống dưới, thân hình tuyệt mỹ trong chiếc quần bò bó sát của cô lộ ra, đường cong phập phồng quyến rũ, dáng người và khí chất của cô thật sự rất hợp nhau.

Xung quanh ồn ào, rượu bia khiến hormone ngày càng tăng lên.

Yết hầu Lâm Tuân hơi lăn, đến gần cô hỏi nhỏ: “Chị Lạc, chị không sao chứ?”

Nghe thấy âm thanh, Lạc Thanh Y khẽ di chuyển ngón tay.

Cô từ từ thở ra, đặt hai tay ra sau tai, để lộ khuôn mặt xinh đẹp.

Lạc Thanh Y gượng ngồi dậy, lại cầm chai rượu trên bàn lên, mạnh dạn xua tay: “Không sao, lúc chị ra ngoài lăn lộn bọn họ còn đang ở đâu nữa kìa.”

Vừa nói xong, dạ dày lại cuộn lên làm cô xấu hổ muốn độn thổ.

Lạc Thanh Y sắc mặt biến đổi, cô theo bản năng che miệng lại, vội vàng đứng dậy: “Tôi đi toilet chút.” 

Lâm Tuân khẩn trương, theo cô đứng lên: “Tôi đi với chị.”

Vừa lao vào toilet, Lạc Thanh Y liền ôm bồn cầu, mặc kệ hình tượng như thế nào, nôn ra một hồi, nhưng không nôn ra được gì, bụng đau như thiêu như đốt.

Phòng làm việc mới lập không lâu, mấy ngày nay cô đều phải giao lưu uống rượu, hôm nay vừa vặn là tiệc tối do studio tổ chức, hơn nữa với tư cách là bà chủ, cô không thể vắng mặt.

Cả ngày cô căn bản không ăn gì, giờ đây lại uống rượu, nôn rất lâu cũng không thể nôn ra cái gì.

Sau khi cơn đau bụng thuyên giảm, Lạc Thanh Y đứng thẳng dậy, đi đến bồn rửa mở vòi.

Nước ào ạt tuôn ra, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào người trong gương.

Lớp trang điểm khiến đôi mắt xinh đẹp của cô sâu hơn, sau một ngày, lớp trang điểm trên mặt cô đã phai đi gần hết nhưng mặt mộc cô vốn đã đẹp, làn da trắng nõn, không tỳ vết, mất lớp trang điểm cũng không ảnh hưởng nhiều, chỉ có đôi môi hơi tái nhợt, lộ ra vẻ tiều tụy.

Lạc Thanh Y lấy cây son mang theo ra, chậm rãi trang điểm môi, sau khi xác định không có bất thường gì, mới đi ra khỏi toilet.

Cô bước trên đôi giày cao gót tám cm, chân cô hơi lảo đảo, khó để đi thẳng.

Thấy cô loạng choạng, Lâm Tuân lập tức lao tới nắm lấy cánh tay cô.

“Chị Lạc, em đỡ chị về.”

“Cám ơn.”

Lạc Thanh Y cũng không từ chối, được người khác đỡ còn tốt hơn là ngã xuống trước mặt mọi người.

Lâm Tuân cẩn thận đỡ lấy cô, hai người tiến lại gần một chút, mùi nước hoa nhàn nhạt pha chút rượu của người phụ nữ xộc vào mũi.

Là mùi byredo gypsy water.

Hai người đều không để ý, không biết vì sao, hành lang đột nhiên yên tĩnh dị thường, hình như có chút kỳ quái.

Khoảnh khắc cửa phòng bị đẩy ra, những người bên trong cũng quay đầu nhìn sang.

Trong phút im lặng, Lạc Thanh Y dường như cảm thấy một ánh mắt quen thuộc đang rơi trên người cô.

Cô từ từ mở đôi mắt nhìn lên.

Ánh đèn chói mắt trong phòng đã tắt, chỉ còn lại ánh đèn lạnh lẽo của chùm đèn, bao trùm bóng người cách đó không xa, bóng người lạnh lùng oai nghiêm.

Anh mặc một chiếc áo khoác đen chỉnh tề, vai rộng eo hẹp, cao ráo, tỷ lệ cơ thể tuyệt vời. Đôi mắt anh hướng lên, để lộ yết hầu. Đường nét rắn rỏi bao phủ bởi ánh sáng, tồn tại một cảm giác mạnh mẽ khó hiểu.

Hô hấp Lạc Thanh Y như ngừng lại.

Lâm Tuân không có phản ứng với tình huống trước mắt, cau mày hỏi: “Anh là…”

Một giây sau, Giang Ngộ Bạch bước tới, lấy thẻ công tác ra.

Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, nhưng lại đặc biệt dễ nghe trong khung cảnh yên tĩnh này.

Anh khẽ hé đôi môi mỏng, lạnh lùng nói ra hai chữ: “Cảnh sát.”

*

Lạc Thanh Y thật sự không hiểu.

Tại sao lần nào cô gặp Giang Ngộ Bạch cũng đều ở trong hoàn cảnh chật vật như vậy.

Sau khi lần đụng xe hôm trước, Giang Ngộ Bạch xin số điện thoại di động của cô, nhưng sau đó anh không chủ động gọi cho cô.

Cô tự an ủi mình, coi như cho chó cũng chẳng sao.

Chó không thể gọi điện thoại, phải không?

Lạc Thanh Y trong lòng cười lạnh, không nhìn Giang Ngộ Bạch nửa lần.

Dù sao cũng không có gì lạ khi gặp anh.

Mọi người trong hộp bị đuổi ra ngoài hành lang chờ, cảnh sát đi vòng quanh phòng nhưng không tìm thấy gì.

Trong hành lang, Lạc Thanh Y dựa vào tường, hết lần này đến lần khác thôi miên bản thân, giả vờ như không nhìn thấy anh.

Lúc này, một viên cảnh sát trẻ tuổi sắc mặt nghiêm nghị đi tới, hỏi: “Kiểm tra đây, anh không có chạm vào thứ không nên chạm vào chứ?” 

Một đồng nghiệp vội vàng trả lời: “Anh cảnh sát, chúng tôi là người tốt, đây chỉ đơn giản là tiệc gặp gỡ của nhân viên công ty thôi.”

Trước cửa phòng riêng, Giang Ngộ Bạch khoanh tay dựa vào cửa, ánh mắt uể oải liếc nhìn người phụ nữ đứng bên tường.

Đôi môi của cô tươi tắn, trang điểm vẫn lộng lẫy như ngày nào, nhưng cô không giấu được vẻ yếu ớt trong đôi mắt, trông cô như người mất hồn, lặng lẽ lấy tay che bụng, như thể cố giảm cơn đau.

Thấy vậy Giang Ngộ Bạch không khỏi cau mày.

Ánh mắt nhìn anh khi mới vào cửa, giống như hoàn toàn không quen biết anh.

Gan to lên rồi.

Một lát sau, anh áp chế sự phiền muộn trong lòng, quay đầu lại nói với những người trong phòng: “Mau lên.” 

Những cảnh sát bên trong nghe thấy sự kiên nhẫn của anh đã hết, lập tức tăng tốc, gắt gao kiểm tra..

Rất nhanh, một cảnh sát từ bên trong đi ra: “Giang đội, căn phòng này bình thường.”

Giang Ngộ Bạch nhàn nhạt dời ánh mắt, trầm giọng nói: “Ừm, phòng bên cạnh.”

Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, Lạc Thanh Y cũng không ngẩng đầu, yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy cảnh sát rời đi, các đồng nghiệp ở một bên mới thả lỏng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Giang Ngộ Bạch.

Suy nghĩ một chút, phát hiện có gì đó không đúng, quay đầu nhỏ giọng hỏi Lạc Thanh Y.

“Thanh Y, cô có biết anh cảnh sát đẹp trai vừa rồi không?”

Lạc Thanh Y sắc mặt bất biến, không chút suy nghĩ nói: “Không  biết.”

Đồng nghiệp vẫn thấy lạ, thấp giọng lẩm bẩm. giọng nói, “Vậy tại sao anh vừa rồi lại nhìn cô? Vừa rồi khi cô và Lâm Tuân bước vào, ánh mắt của anh ấy giống như nhìn thấy vợ mình ngoại tình, muốn giết người luôn vậy đó….

Lạc Thanh Y mím môi, nửa đùa nửa thật nói: “Chắc là do tôi đẹp.”

Đồng nghiệp bị cô chọc cười, cũng không tập trung vào chủ đề này nữa: “Cô tự luyến quá.”

Sau khi được hỏi thêm vài câu, họ dừng lại.

Tiệc tối kết thúc vội vàng, ở lối vào quán bar, một số đồng nghiệp vẫy tay chào tạm biệt Lạc Thanh Y, có người còn muốn đưa cô về.

Lạc Thanh Y cười từ chối: “Không, mấy người đi trước đi, tôi hút một điếu thuốc đã.”

Khi mọi người giải tán, Lạc Thanh Y tùy tiện tìm một chỗ cạnh bồn hoa ngồi xuống, lấy thuốc lá trong bao ra.

Cô ngậm điếu thuốc dành cho nữ trong miệng, rồi châm lửa, làn khói trắng lượn quanh khuôn mặt cô, che đi những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt, tăng thêm cảm giác tự do phóng khoáng.

Cảm nhận được ánh mắt từ bên cạnh, Lạc Thanh Y quay đầu lại, nâng đuôi mắt mảnh mai lên liếc qua.

“Cậu không đi sao?”

Lâm Tuân dời ánh mắt, nói: “Taxi tôi gọi còn chưa tới nên tôi ở lại chờ một lát.”

“Ừm.”

Lạc Thanh Y cũng lười suy nghĩ xem lời cậu ta nói là đúng hay sai, cô vẫn tiếp tục hút thuốc.

Gió hơi lành lạnh, thổi bay cơn say, khó chịu cũng dịu đi một chút.

Lạc Thanh Y sững sờ nhìn chằm chằm vào một nơi, không biết cô đang nghĩ gì.

Lâm Tuân do dự một chút, sau đó đi tới ngồi ở bên cạnh cô.

Dừng một chút, cậu chủ động khơi mào chủ đề: “Chị Lạc, chị có nghĩ sau này em sẽ nổi tiếng không?”

Lạc Thanh Y suy nghĩ một chút rồi nói thật: “Không nhất định. Mặc dù rất nhiều cư dân mạng thích hình tượng em trai ngây thơ bây giờ của cậu, nhưng may mắn cũng là một phần của sự thành công, nó rất quan trọng trong ngành giải trí này.” 

Nói xong, Lạc Thanh Y sợ rằng sẽ làm cậu ta nhụt chí, bèn vội vàng xoa dịu: “Nhưng nếu tôi đã ký hợp đồng với cậu, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu. Đừng lo lắng. Cậu cứ thể hiện hết tài năng của mình, phần còn lại tôi sẽ xử lý.” 

“Còn chị thì sao.”

Lạc Thanh Y còn chưa kịp phản ứng: “Cái gì?” 

Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt trắng nõn của Lâm Tuân hơi ửng hồng, cậu nhiệt tình nhìn cô chằm chằm, căng thẳng hỏi: 

“Chị có thích mẫu người như tôi không?”

Lạc Thanh Y sững sờ trước lời tỏ tình bất ngờ này.

Mặc dù cô suốt ngày nói về mấy em trai, nhưng khi gặp tình huống thật, cô thực sự không biết phải làm gì. Nếu nói thẳng, sẽ làm tổn thương trái tim của cậu ta. Chuyện này rất khó với cô.

“À thì… Lâm Tuân, tôi ký hợp đồng là bởi vì rất tán thưởng tài năng của cậu, nhưng mà... ” 

Lúc này, một giọng nam trầm bất ngờ cắt đứt lời của cô.

“Này, cản đường rồi.”

Bầu không khí đột nhiên bị phá vỡ, bên bồn hoa hai người đều giật mình.

Nhưng những lời này là nói với Lâm Tuân.

Ngay sau đó, Lâm Tuân nhìn thấy một người đàn ông từ phía sau đi tới, kéo cổ tay của Lạc Thanh Y đi.

Lạc Thanh Y vừa tỉnh táo lại, đã bị anh kéo lên.

Cô giãy giụa, tức giận nói: “Giang Ngộ Bạch? Anh làm gì…”

Lâm Tuân cũng kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo: “Anh là ai, cẩn thận, tôi gọi cảnh sát…” 

Nói xong, người đàn ông quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng, tràn ngập cảm giác áp bức.

Bước chân Lâm Tuân lập tức dừng lại.

Là cảm giác áp bức ớn lạnh.

Anh dường như bước ra từ mưa bom bão đạn.

Chỉ liếc mắt một cái, Lâm Tuân liền cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Giang Ngộ Bạch hếch cằm, cười khiêu khích nói: “Thấy người đứng đằng kia không? Anh ta cũng là cảnh sát, đi báo đi, tôi chờ cậu.”

Anh dẫn người đi, mặc kệ Lạc Thanh Y giãy dụa kịch liệt.

Sức của anh mạnh kinh người, Lạc Thanh Y dù thế nào cũng không thể thoát ra được, chỉ có thể dùng tay chân đánh.

Cuối cùng, Giang Ngộ Bạch thực sự mất kiên nhẫn, anh dứt khoát cõng người lên đưa đi.

Cũng không phải là bế kiểu công chúa, mà là trực tiếp vác lên vai đi, dọc đường thu hút sự chú ý của không ít người.

Toàn thân Lạc Thanh Y căng cứng, sự bình tĩnh lúc ban đầu sụp đổ, tay chân bắt đầu đau nhức.

Anh đang làm bằng cái quái gì vậy? Cứng kinh khủng, nắm đấm của cô không khác nào gãi ngứa. Anh đang cưỡng đoạt dân nữ giữa thanh thiên bạch nhật sao?

Lạc Thanh Y tức giận đến mặt càng đỏ hơn, cả giận mắng: “Giang Ngộ Bạch, anh làm sao vậy? Anh mà không buông ra, có tin tôi…” 

Giang Ngộ Bạch cười lạnh nói: “Đánh là hôn chửi là yêu.” (ôi tôi chịu anh đấy – _ – )

Lạc Thanh Y bị câu nói của anh làm cho nghẹn họng.

Cô chưa bao giờ thấy người nào vô liêm sỉ như vậy.

Trước mặt cô là cánh tay rắn chắc, toát ra một sức mạnh kinh người, rất nam tính. Lòng bàn tay rộng lớn của anh gắt gao nắm ở bắp đùi của  cô, hơi thô ráp do quanh năm cầm súng, khiến cô hơi ngứa.

Tư thế quá mức nhạy cảm, trong lòng có một loại cảm giác kỳ dị xẹt qua, Lạc Thanh Y theo bản năng cắn chặt môi, toàn thân run rẩy.

Sau đó, Giang Ngộ Bạch lại mạnh mẽ vác cô lên, dễ dàng như nhấc một con mèo.

Thấy cô im lặng, anh lại lười biếng nói: “Chưa mệt thì tiếp tục.” 

“…”

Chết tiệt.

Bình luận

Truyện đang đọc