*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thẩm Hoài Ngôn dừng xe ở chỗ mà Chu Nhâm đến lúc sáng, để tránh bị phát hiện nên anh đã đậu ở chỗ xa hơn một tý. Sau khi xác nhận là Lục Trầm sẽ chỉ nhìn qua phía này một cái đã thấy ngay anh thì mới hạ một kính xuống, tắt máy nhìn cậu.
Đến tám giờ Lục Trầm mới bắt đầu thu dọn những lọ hoa đặt ở trước cửa.
Ngoài ra còn rất nhiều giỏ hoa to và nhỏ nữa, thậm chí có cả bồn hoa cao bằng nửa người cậu, Thẩm Hoài Ngôn nhìn thấy cậu cố hết sức mang nó vào tiệm thì bỗng nhiên có cảm giác rất khó chịu.
Trước đây cậu đi siêu thị mua thùng sữa bò cũng phải làm nũng nhờ anh giúp, anh chỉ hận không thể ôm cả người Lục Trầm vào lòng, sao có thể để cho cậu di chuyển mấy thứ đồ vật nặng như thế này được chứ.
Lúc anh rời đi đã đưa cho Lục Trầm một số tiền không nhỏ, huống hồ… không phải khi đó Lục Trầm đã sớm chung sống với người khác sao, tại sao bây giờ lại thành như thế này.
Lẽ nào cũng giống như mình, bị bỏ sao?
Sau khi dọn xong, vừa lúc Lục Trầm muốn trở vào nghỉ ngơi liền có người dừng xe lại đưa một phần cơm cho cậu.
Đến tận giờ này mới ăn cơm? Thẩm Hoài Ngôn tức đến cả phổi cũng đau.
Chỉ thấy Lục Trầm sau khi nhận lấy thì cười cười quơ quơ tay làm kí hiệu gì đó với người nọ, người kia nhận tiền xong liền đi mất. Cậu nhìn hai bên một chút rồi đi đến cái băng đá đưa đến cái băng, ngồi xuống mở hộp ra bắt đầu ăn. Vậy hẳn là một phần cơm chiên, Thẩm Hoài Ngôn không nhìn thấy đồ ăn nào khác ngoài cơm trong đó nhưng Lục Trầm vẫn ăn rất thỏa mãn.
Lục Trầm ăn chậm nhai kỹ, trước đây anh thường hay cười cười chọc là cậu ăn không có tý phóng khoáng nào hết. Khi đó Lục Trầm sẽ giận hờn học anh múc từng ngụm từng ngụm cơm bỏ vào miệng, kết quả là bị sặc đến ho khan, mắt ứa cả nước nhưng vẫn không chịu trách anh mà chỉ buồn bực ngồi một gốc.
Thẩm Hoài Ngôn vừa hỏi em làm sao vậy, cậu liền vui vẻ trở lại.
Từng hình ảnh trong quá khứ dần hiện ra trước mắt nhưng hiện thực lại đâm anh một nhát dao khiến anh tỉnh lại.
Lục Trầm có chút xui xẻo, bữa tối chỉ mới vơi đi một nửa thì có một nữ sinh say sỉn chạy đến la hét là cô muốn mua hoa mân côi (*).
Cậu cũng không ngờ rằng giờ này vẫn có khách ghé tiệm, không thể làm gì hơn ngoài vội vàng đặt hộp cơm xuống một bên rồi vững vàng đỡ lấy nữ sinh kia, sau khi ngửi thấy mùi rượu thì cậu nghiêng đầu sang một bên nhưng vẫn là đở cô ngồi lên băng ghế đá mình vừa ngồi.
Cậu không hiểu cô bé kia đang la hét cái gì, cô còn huơi tay múa chân làm đổ cả hộp cơm của cậu xuống đất, Lục Trầm nhìn thấy cơm nằm vung vãi dưới đất thì thấy tiếc vô cùng nhưng mà cũng chỉ có thể yên lặng mà quét dọn thôi.
Lục Trầm tốt bụng rót cho cô ly nước, cô không uống còn chỉ vào mũi Lục Trầm mà mắng mày là cái thá gì mà dám cắm sừng bà hả.
Lục Trầm thở dài, làm liên tiếp vài kí hiệu thủ ngữ, cô gái kia càng nhìn càng mơ hồ, Thẩm Hoài Ngôn càng nhìn lòng càng lạnh.
Cậu đang làm cái gì thế này? Thủ ngữ? Tại sao không nói một lời nào?
Anh nắm chặc vô-lăng, sợ mình không để ý liền xông xuống xe.
Thủ ngữ của Lục Trầm cực kỳ thành thạo, không hề giống như vừa mới học, cậu bị khan giọng hay sao? Tại sao phải sử dụng thủ ngữ?
Anh liền tiếp tục quan sát Lục Trầm sốt ruột quơ quơ tay giải thích, chính là từ đầu đến cuối không hề mở miệng dù chỉ một lần.
Anh bỗng nhiên hậu tri hậu giác nhận ra được cái cảm giác khó chịu khi vừa nhìn thấy cậu hôm nay từ đâu mà tới.
Lục Trầm khàn giọng, Thẩm Hoài Ngôn cho ra kết luận cuối cùng.
Như có một tảng đá rơi thẳng xuống đập vào đầu khiến cho anh vỡ đầu chảy máu, đá vụn loạn thoan. Toàn bộ lục phủ ngũ tạng của anh đều đa không chịu được.
Thì ra bất kể là Lục Trầm đã làm chuyện gì quá đáng, chỉ cần cậu bị thương tổn, anh vẫn sẽ đau lòng.
Gắng gượng hết sức, muốn đi gặp cậu, nào ngờ anh lại nhìn thấy cảnh cậu đang trêu đùa với một người đàn ông khác. Anh nghĩ trong lòng rằng liệu người đàn ông kia có đối xử tốt với cậu như bản thân anh hay không, có thật lòng yêu cậu hay không.
Anh sốt cao hai ngày không hết, gặp vài giấc mộng linh tinh, tất cả đều liên quan đến Lục Trầm.
Sau khi tỉnh lại cảm giác như mình đang mơ, bản thân cứ chật vật như vậy xuất ngoại bỏ chạy.
Thẩm Hoài Ngôn mở miệng mắng một câu thô tục, đấm vào tay lái một cái, không cẩn thận nhấn nhầm vào còi xe, phát ra một tiếng chói tai ngay giữa con đường vắng vẻ này.
Lục Trầm nhìn lại, tựa như còn muốn hỏi, Thẩm Hoài Ngôn thầm mắng một câu rồi sau đó khởi động xe chạy đến cuối đường.
Thẩm Hoài Ngôn tự nhận bản thân không phải là kiểu người kiên nhẫn, đặc biệt là sau khi đến nước Mỹ thì càng thêm gay gắt, gặp chuyện dễ dàng nôn nóng, động một chút là nổi nóng ngay. Cũng có thể là do vậy nên cấp dưới và người tài đều yên phận, làm tròn trách nhiệm của mình.
Thẩm gia gia nghiệp mấy năm qua ngày càng mở rộng, lần này là bởi vì Thẩm Trường Đình đã qua đời được một năm mà cơ nghiệp cũ ở thành phố A vẫn không thể tin tưởng giao cho ai quản lý, hắn mới tạm thời bỏ công việc qua một bên, vội vã trở về.
Anh không ngờ là Lục Trầm vẫn còn ở lại thành phố A.
Lúc Thẩm Trường Đình nói với anh, thằng nhãi đó đang lừa dối mày, mày nhìn đi, ngay cả thủ tục xuất ngoại cũng đã làm xong hết rồi, tháng sau nó sẽ rời đi cùng với thằng gian phu kia, mà mày cái thằng ngu này còn muốn cho người ta làm công tử Bạc Liêu!
Lúc đó anh rất tuyệt vọng nên không có kịp nhìn kỹ xem rốt cục đó là thủ tục gì.
Thắm Hoài Ngôn nắm tóc, cái cảm giác buồn bực kéo dài kia cứ quanh quẩn bênh cạnh anh, muốn bỏ cũng bỏ không được. Anh sờ sờ túi quần rỗng tuếch của mình, chợt nhớ ra bản thân đã cai thuốc lá từ lâu rồi.
Bên trong túi laptop còn dư lại vài viên kẹo bạc hà, đây là thói quen suốt mấy năm qua của anh. Khi nào thèm thuốc thì chỉ cần ăn một viên kẹo, đường hóa xong, là sẽ quên mất ý định hút thuốc thôi.
Đây là phương pháp Lục Trầm chỉ cho anh.
Anh ngồi trên xe nhìn con đường không một bóng người này, đợi gần một tiếng, ăn hết ba, bốn viên kẹo nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh được.
Lục Trầm đóng cửa sắt tạo ra tiếng ầm ầm ầm rất lớn.
Thẩm Hoài Ngôn lúc này cũng bước xuống xe.
———————————————
(*): Hoa mân côi hay còn gọi là hoa hồng Nhật có tên khoa học là Rosa Rugosa. Người Nhật gọi hoa là “banh lê” (Hamanasu), có nghĩa là hoa lê bên bờ biển. Không rõ tên này có xuất xứ như thế nào. Thực ra đây là một loại hoa tường vi, tức là hoa hồng theo cách gọi trong tiếng Việt. Hoa mân côi khá giống hoa tường vi, tức là hoa tầm xuân. Thành ra các tên gọi thông tục rất dễ lẫn vào nhau. Nhưng truy về tên khoa học thì chúng khác nhau, tuy cùng một chi. [Trích từ nguồn:
Đông A]