CỬU LỤC TRẦM CHU

Đầu ngón tay của Lục Trầm run rẩy, môi cậu trắng bệch. Cảm giác mấy miếng bánh ngọt vừa ăn vào bây giờ tất cả đều mắc ở ngực. Miệng cậu nếm được vị đắng, không biết liệu có phải máu không.

Cầm Nhạc Vũ giống như chuyện gì cũng chưa hề xảy ra, ôm Lục Dư Ninh lên đùi mình đút bánh ngọt. Cầm ipad của mình cho nhóc xem hoạt hình, Lục Trầm không định nói gì với cô, Cầm Nhạc Vũ cũng không hỏi.

Cô đã đồng ý với Lục Trầm trừ phi chính bản thân cậu muốn nói, còn không cái gì cô cũng không hỏi đến.

Lục Dư Ninh xem phim hoạt hình một lát hơi mệt, muốn đi ngủ, bé con vuốt mắt gọi ba ba, giơ tay muốn ba ba ôm. Kêu mấy tiếng không nghe Lục Trầm trả lời, Lục Dư Ninh vô tội nhìn Cầm Nhạc Vũ. Cầm Nhạc Vũ không thấy, bé lại cho là mình chọc giận ba ba rồi, lúc nãy vừa bị chú kia dọa một cái nữa. Hai chuyện cùng một lúc đã vượt quá khả năng tiếp nhận của bé.

Lục Dư Ninh hít hít mũi, không nhịn được rơi nước mắt.

Bé rất ít khóc, trước mặt Lục Trầm lại càng ít hơn nữa. Vì không để họ phát hiện được nên bé vùi mặt vào áo của Cầm Nhạc Vũ. Không tiếng động mà khóc.

Dần dần Cầm Nhạc Vũ cảm giác trước ngực mình bị ướt một chút, cúi đầu nhìn, hỏng, thằng bé khóc rồi.

Cô vội ôm lấy bé con lau nước mắt, đau lòng nói: “Sao vậy cục cưng, nói với dì đi.”

Lục Dư Ninh bị phát hiện cũng rất khó chịu, tự lau loạn xạ gương mặt nhỏ nhắn của mình, miệng nói không rõ: “Ba ba, Ninh Ninh ngoan…”

Lục Trầm như vừa mới từ thế giới thần tiên trở về nghe Lục Dư Ninh nói vậy liền tự trách không thôi. Cậu ôm lấy con mình xoa xoa lưng, hôn trán bé, Cầm Vũ Nhac cũng an ủi thêm: “Tiểu Ninh Ninh là ngoan nhất, ba ba với dì đều thích con mà, cục cưng đừng khóc, con khóc nữa dì cũng muốn khóc theo rồi.”

Hô hấp của Lục Dư Ninh dần ổn định lại, bé tụt khỏi đùi Lục Trầm, đem cái bánh ngọt chưa ăn xong đưa đến miệng Lục Trầm, bảo ba ba ăn.

Lục Trầm ngoan ngoãn ăn xong, Lục Dư Ninh tỉ mỉ hỏi cậu tối nay có thể ngủ chung với bé không. Lục Trầm nghĩ đến Thẩm Hoài Ngôn vốn muốn từ chối nhưng thấy trên mi của Lục Dư Ninh đã có nước mắt thì hoàn toàn đồng ý.

Không ai có thể tổn thương Lục Dư Ninh.

Thẩm Hoài Ngôn cũng không.

Cậu không biết rằng Thẩm Hoài Ngôn dĩ nhiên chẳng thể nào tổn thương hai người được.

Sau khi Thẩm Hoài Ngôn trở về thì thức trắng cả đêm uống rượu hút thuốc, tất cả đều đã tan vỡ,… mấy ngày liền mệt nhọc quá độ cộng thêm uống rượu quá liều lượng đã làm anh phải nhập viện.

Người nào anh cũng không thể tổn thương được, anh chỉ có thể tổn thương bản thân mình mà thôi.

Khi nằm viện Thẩm Hoài Ngôn không chịu để Qúy Ngữ ở lại chăm sóc mình, cũng không cho bất cứ người nào đến thăm bệnh. Mặt khác anh bảo người làm đem đồ dùng làm việc dời đến phòng bệnh. Ở bệnh viện trừ việc không thể hút thuốc, anh còn phải chịu đựng đau đớn, một đêm chịu không ít lần.

Ở trong viện tất cả bệnh trên người anh đều phát tác, đau đầu, miệng viết thương cũ cũng đau.

Những vết thương này cộng lại chỉ uống thuốc giảm đau thôi là không đủ.

Đau mới tốt, đau mới là thật.

Anh giống như bị mắc chứng rốt loạn lưỡng cực, tính tình ngày càng xấu, số liệu giấy tờ màu sắc đưa đến có sai lệch cũng sẽ nổi giận nửa ngày, mắng cấp dưới của mình một trận. Ngay cả người giúp việc không quản lí công việc của công ty cũng không tránh khỏi.

Sau đó bệnh tình nặng thêm, Thẩm Hoài Ngôn lại không chịu uống thuốc. Là do Chu Nhâm dẫn người đến, ép anh nằm trên giường. Dọn hết mấy thứ đó đi mới xong xuôi.

Thẩm Hoài Ngôn nằm đấy, gò má gầy gò, râu ria xồm xoàm, hai mắt vô thần thấy Chu Nhâm đi vào cũng không nói chuyện.

Chu Nhâm chỉ tiếc sắt không rèn thành thép, đi qua đi lại trong phòng mấy bước. Vài lần đã muốn mắng anh, lại nghĩ đến anh bệnh nặng không muốn chọc anh nóng giận nhưng sau cùng vẫn không nhịn được chỉ đứng bên cửa sổ chỉ vào anh mà mắng: “Mày sao không khá lên được chút nào vậy? Hả? Bây giờ cmn mới được mấy ngày? Mày trở về được bao lâu đâu? Một đứa tên Lục Trầm lại làm mày khổ như thế này? Mày mấy tuổi rồi? Mấy tuổi?”

Thẩm Hoài Ngôn không để ý đến hắn, cầm di động vừa mới đổi nghe, hai chân vểnh lên như một lão già. Chu Nhâm đẩy chân anh xuống, tiếp tục mắng: “Mày vểnh chân cái gì? Mày vui lắm hả? Lén lút mà vui đi chứ. Sao vào viện mà còn? Aaa?”

“Nước Mỹ không có mông cong à sao mày lại như thế này? Tao không hiểu nổi, Lục Trầm tốt chỗ nào. Không kết hôn mà mang theo con, nhìn đã biết không đơn giản! Mày suy nghĩ kỹ đi!”

Thẩm Hoài Ngôn dừng động tác trên tay lại nhìn hắn, Chu Nhâm mới để ý mình đã nói sai, vội che miệng xoay người vào kính.

Từ lời nói của hắn Thẩm Hoài Ngôn đã bắt được thông tin mấu chốt.

Anh ngồi dậy hỏi Chu Nhâm: “Mày nói gì?”

Chu Nhâm buồn rầu “sách” một tiếng, liếc nhẹ anh: “Tao nói không đáng để mày làm vậy.”

Lục Trầm không kết hôn.

Không kết hôn vậy đứa bé ở đâu ra? Lục Trầm lương thiện như thế, liệu có phải là xin về nuôi hay không?”

Nhặt được trẻ mồ côi thì không đúng lắm.

Thẩm Hoài Ngôn ánh mắt cũng sáng lên, quăng điện thoại qua một bên, kéo cổ áo Chu Nhâm xuống hỏi: “Lục Trầm không kết hôn, đứa bé cũng không phải của em ấy phải không?”

Chu Nhâm hận không thể chết cho rồi, hắn đã đồng ý với Thẩm tiên sinh không nói cho Thẩm Hoài Ngôn bất kỳ tin tức gì về Lục Trầm, hắn vội vàng lắc đầu: “Tao không biết, mày đừng có nói linh tinh.”

Thẩm Hoài Ngôn cười khẽ, Chu Nhâm biết khi Thẩm Hoài Ngôn cười như vậy thì chắc chắn sẽ đi gây họa.

Hắn gạt tay Thẩm Hoài Ngôn ra, lùi về sau mấy bước, sửa sang lại áo của mình: “Tao thấy Lục Trầm là một tai họa đó.”

Thẩm Hoài Ngôn vừa định trở mặt, hắn lại nói: “Mày cmn cũng vậy luôn.”

“Hai đứa cùng đi gieo họa cho người khác.”

“Lục Trầm không có kết hôn, đứa trẻ không phải của cậu ấy, tao chỉ biết bấy nhiêu thôi.”

Thẩm Hoài Ngôn im lặng một lát, nói: “Cảm ơn”

Chu Nhâm do dự mấy giây lại nói: “Tao biết địa chỉ cô gái kia, mày… muốn không?”

“Cho tao đi.”

Một lần nữa Thẩm Hoài Ngôn tự tìm cho mình một đường lui mà lại gần như là đường cùng. Nếu như Lục Trầm không kéo anh thêm một lần, anh thật sự… Thực sự chết không chỗ chôn.

Bình luận

Truyện đang đọc