CỬU TINH BÁ THỂ QUYẾT



Long Trần nhận thức người kia, không chỉ Long Trần nhận thức, ở đế đô người không nhận ra hắn rất ít, hắn là Hội trưởng của Luyện Dược Sư Công Hội... Vân Kỳ đại sư.

- Hội trưởng đại nhân, tiểu tử này bỗng nhiên chạy tới hồ đồ, ta sẽ đuổi hắn đi ngay.

Lão giả kia nhìn thấy Vân Kỳ đại sư, liền vội vàng nói.

Con mắt của Long Trần hơi chuyển động, làm bộ cảm kích nói:

- Ngài là Vân Kỳ đại sư sao? Quá tốt rồi, Long Trần cảm tạ đại ân cứu mạng của ngài.

Vốn sắc mặt của Vân Kỳ có chút không vui, bất quá nghe Long Trần nói như thế, không khỏi sững sờ hỏi:

- Hài tử, có phải ngươi nhận lầm người không.

- Nhận lầm người? Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.


Long Trần lắc đầu, chỉ lão giả kia nói:

- Mẫu thân ta thông qua vị đại sư này, bỏ ra mười mấy vạn kim tệ, mua một viên Hổ Cốt Đan của ngài, mới chữa khỏi thương thế cho ta, tiểu tử thực là vô cùng cảm kích.

Long Trần vừa nói như thế, lão giả kia nhất thời biến sắc, sắc mặt của Vân Kỳ thì lạnh lẽo, nhìn lão giả kia hỏi:

- Quản Thành, ngươi nói chuyện này là như thế nào?

- Hội trưởng đại nhân, ngài đừng nghe hắn nói bậy....

Quản Thành vội vàng giải thích.

- Ồ, sao ngươi lại không thừa nhận? Người Luyện Dược Sư Công Hội thực là đạo đức tốt, làm việc tốt không lưu danh a, bất quá ngươi bán cho mẫu thân ta một viên Hổ Cốt Đan phế phẩm, là sự thật không thể chối cãi nha.

Long Trần cười lạnh.

Tuy Quản Thành vẫn nhìn hắn nháy mắt, thế nhưng Long Trần làm như không thấy, lão gia hỏa, ngươi nghĩ tiền của Long gia ta dễ lừa như vậy sao?

Quản Thành là lão nhân ở Luyện Dược Sư Công Hội, nguyên bản là một Dược Đồng của Vân Kỳ đại sư, bất quá không có thiên phú chế thuốc gì.

Thế nhưng Quản Thành ở bên người Vân Kỳ đại sư hầu hạ mấy chục năm, Vân Kỳ đại sư thương hại hắn, cho hắn làm một chấp sự ở trong Luyện Dược Sư Công Hội, bình thường hỗ trợ quản lý vài tạp vụ.

Thỉnh thoảng hắn luyện ra phế đan, liền giao cho Quản Thành xử lý, quy trình bình thường là hòa những phế đan này thành nước thuốc, sau đó tinh lọc lấy lại chút ít tinh hoa, phế đan là không cho phép bán ra ngoài.

Này liên quan đến vấn đề y đức, nếu như bị người truyền ra Vân Kỳ đại sư bán phế đan, sẽ bị cả đan giới chê cười.

Vân Kỳ đại sư thở dài, nhìn Quản Thành nói:

- Ngươi theo ta mấy chục năm, tính tình của ta ngươi cũng hiểu rõ, tự mình đi đi, vĩnh viễn đừng trở lại nữa.

Khuôn mặt Quản Thành trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng:

- Đại nhân, ta...


- Đi đi.

Vân Kỳ phất tay, thản nhiên nói.

Quản Thành suýt chút nữa co quắp ngồi dưới đất, một câu nói của Vân Kỳ, tương đương với khai trừ hắn khỏi Luyện Dược Sư Công Hội.

Một chấp sự vốn cao cao tại thượng, lập tức biến thành không còn gì cả, Quản Thành phảng phất như trong nháy mắt già đi mười mấy tuổi.

- Này, ta nói ngươi cũng đừng ra vẻ như vậy, ngươi ở bên ngoài lừa bịp nhiều năm, kiếm tiền thất đức đến chết cũng xài không hết, còn ra vẻ đáng thương cái gì.

Long Trần khinh thường nói.

Lão già này thân là chấp sự của Luyện Dược Sư Công Hội, đi rất gần với một ít vương hầu, những năm này không biết vơ vét bao nhiêu chỗ tốt, nhìn vẻ mặt kia của hắn, Long Trần liền buồn nôn.

Quản Thành giận dữ, trong mắt lóe lên vẻ oán độc, bất quá không nói gì, cúi đầu chậm rãi rời đi.

Nhìn Quản Thành biến mất, Vân Kỳ đại sư lắc đầu, nói với Long Trần:

- Tiểu tử, cảm tạ ngươi, bằng không lão gia hỏa ta còn chẳng hay biết gì cả.

- Khà khà, lão già kia lừa gạt nhà chúng ta táng gia bại sản, ta là cố ý trả thù, ngài cũng đừng khách khí với ta.

Long Trần cười nói.

Vân Kỳ đại sư có chút bất ngờ nói:

- Ha ha, tiểu tử ngươi đúng là thẳng thắn, không giống hạng người nham hiểm giả dối, không tệ.

- Ha ha, chút kế vặt ấy của tiểu tử, làm sao giấu giếm được tiền bối, nếu không gạt được, còn không bằng giả bộ làm người thành thật.

Long Trần cười nói.

Vân Kỳ đại sư không khỏi vui vẻ, đã bao nhiêu năm rồi, tất cả mọi người nhìn thấy hắn đều cung kính, đây vẫn là lần thứ nhất có người nói với hắn như vậy, cảm giác rất thú vị.


- Tiểu tử, ngươi đến Luyện Dược Sư Công Hội, sẽ không chỉ vì cáo trạng thôi chứ.

- Đương nhiên không phải, ta là tới sát hạch Luyện Dược Sư.

Long Trần nói xong, tay phải duỗi ra.

Hô!

Một ngọn lửa bé nhỏ xuất hiện ở trên đầu ngón tay, vì để Vân Kỳ đại sư có ấn tượng sâu sắc, ngón tay của Long Trần khẽ động, ngọn lửa như một con khỉ nghịch ngợm không ngừng nhảy lên.

- Lực khống chế không tệ.

Vốn nhìn thấy ngọn lửa kia, Vân Kỳ hơi gật gù, ở cái tuổi này có thể ngưng tụ ra đan hỏa, cũng coi như không tệ, thế nhưng động tác phía sau của Long Trần, lại để hắn thay đổi sắc mặt.

Lực khống chế hỏa diễm, chủ yếu bắt nguồn từ linh hồn lực lớn nhỏ, Long Trần vận dụng linh hoạt như thế, nói rõ lực lượng linh hồn của hắn vượt qua người thường không ít.

Bất quá hắn không biết là Long Trần còn giấu dốt, nếu như bày ra các loại bí thuật cổ lão trong ký ức, không biết có thể doạ vị đại sư này hay không.

- Rất tốt, lực lượng linh hồn của ngươi mạnh hơn thường nhân rất nhiều, là một hạt giống luyện đan.

Vân Kỳ gật đầu nói.

Nghe Vân Kỳ nói như thế, tảng đá trong lòng Long Trần rơi xuống, có thể bảo lưu thực lực, thì nên tận lực bảo lưu.

- Đến đây đi, ta dẫn ngươi đi thử một chút.




Bình luận

Truyện đang đọc