CỬU VĨ HỒ SINH TÌNH

           



"Tư Vũ, cảm thấy sao rồi?" Dạ Dạ mặt đầy khẩn trương nhìn Lặc Tư Vũ.
"Dạ Dạ, em đừng sốt ruột. Linh mới vừa đắp thuốc cho Tư Vũ, nào lại nhanh vậy đã hiệu nghiệm chứ." Hoa Ngôn nhìn bộ dạng sốt ruột của Dạ Dạ thì không khỏi trêu ghẹo.
"Tiểu Dạ, chị không sao đâu." Lặc Tư Vũ nắm tay Dạ Dạ nhẹ giọng an ủi.
"Cảm giác sao rồi?" Hồ Linh đi tới bên người Lặc Tư Vũ.
"Có chút lạnh."
"Ân, là triệu chứng bình thường. Nếu có chỗ nào khó chịu nhớ báo tôi, thuốc này phải đắp bảy ngày."
"Cảm ơn." Lặc Tư Vũ lộ ra vẻ cười nhàn nhạt. Biết bao lần muốn thấy được mặt của Dạ Dạ vẫn luôn là nguyện vong của cô, mà giờ nguyện vọng sắp thành hiện thực rồi, bảo cô không kích động làm sao được?
"Không cần cảm ơn, mấy ngày nay Uyển Ca được hai người chăm sóc cũng phải cảm ơn nhiều." Nghĩ tới Uyển Ca, tâm tình của mọi người không tránh khỏi hạ thấp xuống.
"Linh, Uyển ca vẫn không cách nào tỉnh lại sao?" Hoa Ngôn nhớ vẻ không nỡ của Lệnh Hồ Mị lúc sắp đi thì thở dài. Uyển Ca a Uyển Ca, lúc nào em mới chịu tỉnh lại đây. Chẳng lẽ em không biết mọi người đều đang lo cho em sao?
"Loại chuyện này của Uyển Ca rất hiếm thấy, tựa hồ trước lúc hôn mê trải qua kích thích rất lớn. Lúc đi Mị để nội đan lại trong cơ thể Uyển Ca, đó mới là điều ta lo lắng. Không biết Hồ tộc có chuyện gì nữa, giờ Mị không có nội đan là tương đương với không có hai phần ba tu vi. Nếu gặp chuyện gì khó hóa giải sợ rằng có chút nguy hiểm." Hồ Linh cau mày, tên Lệnh Hồ Mị này ngày càng tự ý làm bậy mà.
"Linh, vậy chúng ta có cần đi Hồ tộc nhìn xem không?"
"Giờ vẫn chưa phải lúc, hơn nữa ở Hồ tộc có tiểu Nhan với tiểu Tích, chúng ta không cần quá lo lắng."
"Nếu đã thế, vậy Linh, chúng ta đi nghỉ ngơi đi. Hiện tại ngươi không phải chỉ có một mình rồi, ngươi mệt lả ta sẽ đau lòng." Bĩu môi tựa như oán trách những ngày qua Hồ Linh không để ý tới thân thể chính mình.
"A a.. Biết rồi." Dắt tay Hoa Ngôn, hai người đi về phía phòng ngủ.
Trong Lệnh Hồ phủ ở Hồ tộc.
"Tiểu Nhan, giờ ngươi cảm thấy sao rồi?" Lệnh Hồ Mị ngồi trước giường nhìn Lệnh Hồ Nhan yếu nhược thì hỏi.
"Đại tỷ, ta không sao, tiểu Tích đâu?" Không thấy bóng dáng của Lệnh Hồ Tích, nàng có chút cuống lên.
"Tiểu Tích nó rất tốt, nhưng mà tiểu Nhan, sao ngươi lại bị thương?" Trong Hồ tộc người tu vi cao hơn Lệnh Hồ Nhan ít lại càng ít chứ đừng nói tới làm bị thương Lệnh Hồ Nhan. Nghe được tin Lệnh Hồ Nhan trọng thương, Lệnh Hồ Mị mới vội vàng chạy về.
"..."Lệnh Hồ Nhan nghĩ nghĩ, nói chuyện đã diễn ra với Lệnh Hồ Mị.
Thì ra mấy hôm trước Lệnh Hồ Nhan nhận được mật tín nói mẫu hậu bị nhốt trong động U Minh ở Nam sơn. Lệnh Hồ Nhan vốn định thông báo cho Lệnh Hồ Mị sau đó mới tính tiếp, nhưng sau khi Lệnh Hồ Tích nghe được tin này không nghe lời Lệnh Hồ Nhan mà một thân một mình đi Nam sơn. Lệnh Hồ Nhan phát nộ với sự lỗ mãng của Lệnh Hồ Tích lại lo lắng tới an nguy của Lệnh Hồ Tích, cũng đi tới Nam Sơn. Ngay lúc tới Nam sơn thì thấy Lệnh Hồ Tích đang đánh nhau với Thanh Trĩ – thần thú thủ hộ của Nam sơn. Thanh Trĩ vốn là con rồng ở Nam hải, sau này tới Nam sơn xưng bá một phương. Lệnh Hồ Tích không đấu lại Thanh Trĩ, Thanh Trĩ từng chiêu muốn đẩy Lệnh Hồ Tích vào chỗ chết. Lệnh Hồ Nhan vì cứu Lệnh Hồ Tích nên mới bị Thanh Trĩ đánh trọng thương.
"Thanh Trĩ....."
"Tiểu Nhan, chuyện mẫu hậu này ngươi cho rằng tin được sao?" Lệnh Hồ Mị những năm qua vẫn luôn tìm mẫu hậu của nàng, sau khi nghe thấy tin tức của mẫu hậu thì có chút kích động.
"Nửa thật nửa giả.." Lệnh Hồ Nhan thở dài, sao nàng lại không hy vọng tìm thấy mẫu hậu được chứ.
"Bất luận thật giả cũng phải đi dò tìm động U Minh một lần." Liên quan tới tin tức của mẫu hậu, Lệnh Hồ Mị một chút cũng không nguyện ý bỏ qua.
"Cũng tốt, với tu vi của Đại tỷ thì Thanh Trĩ không cần nhắc tới, khụ, khụ.." Lệnh Hồ Nhan cũng không biết nội đan của Lệnh Hồ Mị đang ở trên người Kỳ Uyển Ca. Nếu mà biết, nàng nhất định sẽ ngăn cản Lệnh Hồ Mị đi Nam sơn.
"Tiểu Nhan, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi chuẩn bị đã, mấy hôm nữa ta sẽ khởi hành đi Nam sơn." Đỡ Lệnh Hồ Nhan nằm xuống. Chuyến đi Nam sơn lần này, nàng cũng không quá nắm chắc. Không biết hiện tại Uyển Ca sao rồi.
"Đại tỷ. Đừng nói thương tích của ta cho tiểu Tích biết, ta sợ nó day dứt." Nhìn Lệnh Hồ Mị, trong mắt mang theo khẩn cầu.
"Được.. Mau nghỉ ngơi đi, đừng làm liên lụy tới vết thương nữa." Lệnh Hồ Mị thở dài, sau khi Lệnh Hồ Nhan ngủ rồi, nhẹ nhàng rời khỏi phòng nàng.
"Cô Tích, người đừng lo lắng nữa, cô Nhan nhất định sẽ không có chuyện gì đâu." Bé Kỳ Yên Nhi ở đại sảnh an ủi Lệnh Hồ Tích.
"Tiểu Yên..."
"Cô Tích, má Mị tới rồi!" Bé Kỳ Yên Nhi nhìn thấy Lệnh Hồ Mị thì đánh gãy lời Lệnh Hồ Tích muốn nói.
"Má Mị! Tiểu Yên rất nhớ người đó.." Bé Kỳ Yên Nhi biết được chuyện của Kỳ Uyển Ca, nhìn bộ dạng mệt mỏi của Lệnh Hồ Mị thì đau lòng cho các mẹ của mình.
"Tiểu Yên.." Vỗ vỗ vai bé Kỳ Yên Nhi, hiện tại bé Kỳ Yên Nhi cao lên không ít, Lệnh Hồ Mị nhìn bộ dạng nữ nhi ngày càng giống mình thì rất hân hoan.
"Đại tỷ... Ta..." Lệnh Hồ Tích có chút sợ hãi, chuyện Lệnh Hồ Nhan nàng rất tự trách. Nếu không do nàng tùy hứng, Lệnh Hồ Nhan cũng đã không có chuyện rồi.
"Tiểu Tích, ngươi còn nhớ Đại tỷ đã từng nói gì với ngươi không?" Nhìn nhìn Lệnh Hồ Tích, bực nàng bất chấp hậu quả chạy tới Nam sơn.
"Đại tỷ từng nói ở Hồ tộc phải nghe lời Nhị tỷ, không thể xung động." Lệnh Hồ Tích cúi đầu.
"Biết thì tốt, thân thể của tiểu Nhan không sao, tu dưỡng ít ngày sẽ tốt thôi. Còn nữa tiểu Tích, chuyện mẫu hậu đó ngươi không cần nhúng tay nữa, mấy hôm nữa ta sẽ đi Nam sơn..." Ánh mắt tựa hồ có chút dừng lại, chuyến đi nàng không biết lúc nào mới có thể về, cũng không biết hiện tại Uyển Ca sao rồi.
"Đại tỷ, nghe nói Tẩu tử....." Lệnh Hồ Tích cũng nghe nói chuyện Kỳ Uyển Ca hôn mê, cũng nhìn ra được tâm tình của Lệnh Hồ Mị rất thấp.
"Uyển Ca em ấy... Lúc ta rời đi vẫn chưa tỉnh lại." Thanh âm nhàn nhạt từ trong miệng Lệnh Hồ Mị truyền tới, trong mắt mang theo ưu thương.
"Đại tỷ, ngươi đừng khổ sở, Tẩu tử cát nhân tự có thiên tướng*, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu." Lệnh Hồ Tích không biết làm sao để an ủi Lệnh Hồ Mị, nơi đáy lòng lẳng lặng cầu nguyện cho Kỳ Uyển Ca mau chóng tỉnh lại.
[người tốt sẽ có số tốt được trời giúp]
"Tạ tạ ngươi, tiểu Tích." Vô lực ngồi trên ghế.
Mười lăm ngày sau, ở nhân giới.
"Tư Vũ, Tư Vũ, nhìn xem em mang gì tới cho chị này." Dạ Dạ chạy chậm tới trước mặt Tư Vũ.
"Gì thế?" Hiếu kỳ nhìn hộp giấy trong tay Dạ Dạ.
"Chị nhìn đi..." Dạ Dạ lấy một con cún màu trắng từ trong thùng ra. Lặc Tư Vũ nhìn thấy cún con trước mắt thì lộ ra dáng cười vui vẻ. Nuôi một con sủng vật là nguyện vọng của cô, không biết làm sao mà Dạ Dạ lại biết được.
"Thật đáng yêu mà..." Ôm cún con đặt lên đùi, nhớ tới lần đầu mở mắt ra nhìn thấy ánh mắt sốt ruột còn mang theo chờ mong của Dạ Dạ. Dạ Dạ đã ôm lấy cô khóc nói, Tư Vũ em đợi ngày này đã lâu rồi. Tựa hồ người nhìn không thấy tới nay là em ấy chứ chẳng phải mình.
"Sao rồi, thích chứ? Con cún này rất đáng thương đó, em thấy nó ở ven đường liền nhặt về. Tư Vũ, chúng ta nhận nuôi nó được không?" Mặc đầy chờ mong nhìn Lặc Tư Vũ.
"Được.." Cười cười với Dạ Dạ, tâm tư của Dạ Dạ cô đều rõ hết.
Kỳ Uyển Ca cảm giác mình giống như làm một giấc mơ rất dài. Trong mơ thấy rất nhiều người, có cha mẹ của cô, có Mị. Ở trong mơ Mị lại một lần nữa muốn rời bỏ cô thì cô kinh tỉnh dậy, vươn tay xuyên thấy qua ánh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn giống với chiếc trên tay Lệnh Hồ Mị, mình còn sống.
"Mấy cô là ai?" Kỳ Uyển Ca đi ra khỏi phòng, nhìn hai cô gái trước mặt, trong tay cô gái đang ngồi còn ôm một con cún. Cô tựa hồ cũng không quen họ.
"A...." Dạ Dạ kinh ngạc kêu thét lên một tiếng.
"Chị tỉnh rồi..." Lặc Tư Vũ nhìn người phụ nữ mỹ lệ trước mặt. Lúc trước khi cô nhìn thấy Kỳ Uyển Ca vẫn luôn là lúc cô ấy đang ngủ mê, mà giờ Kỳ Uyển Ca trái lại tỉnh rồi.
"Tôi ngủ rất lâu sao?" Tìm một chỗ ngồi xuống, tại sao cảm giác trong thân thể thật giống như có một cổ lực lượng?
"Hai tháng rồi." Lúc này Hồ Linh nghe được động tĩnh bên ngoài thì ra khỏi phòng. Kỳ Uyển Ca rốt cuộc cũng tỉnh rồi, nếu Mị biết nhất định rất vui mừng.
"Chị họ.. Mị đâu?" Thì ra mình nghỉ lâu vậy rồi, vậy Mị đâu, Mị đi đâu rồi?
"Uyển Ca, em qua đây với chị." Cũng nhìn ra được bộ dạng nôn nóng của Kỳ Uyển Ca, dẫn Kỳ Uyển Ca vào phòng sách. Hồ Linh ngồi trên ghế, ra hiệu cho Kỳ Uyển Ca cũng ngồi xuống.
"Uyển Ca, em cảm thấy hiện tại thân thể em thế nào rồi?" Nhìn Kỳ Uyển Ca không hề giống người hôn mê đã lâu, hẳn là nhờ công lao nội đan của Mị đi.
"Chị họ, từ khi em tỉnh dậy luôn cảm thấy trong thân thể có một cổ lực lượng kỳ quái thật giống như muốn bạo phát ra vậy."
"Đó là nội đan của Mị, lúc Mị rời đi đã để nội đan lại trong người em đó." Thấy biểu tình chưa hiểu của Kỳ Uyển Ca, Hồ Linh nói tiếp: "Nội đan là một thể với nguyên thần, tu luyện từ nhỏ mà ra được. Nguyên thần tương đương với linh hồn của yêu, còn nội đang lại là tu vi của yêu. Mị để nội đan lại trong người em, tất cả tu vi của nó căn bản đều chuyển lên người em. Nếu không nhờ Mị dùng phát thuật giam cầm cỗ lực lượng đó, không chừng hiện tại em đã nổ người mà chết rồi. Bởi vì không yên tâm thân thể của em, nội đan có thể duy trì sức sống thân thể của em, cho nên em hôn mê lâu vậy cũng không có cảm giác khó chịu."
"Em biết... Vậy Mị giờ.."
"Nó đi Nam sơn rồi.. Đoạn thời gian trước tiểu Nhan lấy được tin tức mẫu hậu bị nhốt trong động U Minh ở Nam sơn. Tiểu Tích nóng lòng cứu mẫu hậu bất chấp xông vào Nam sơn, tiểu Nhan vì cứu tiểu Tích mà bị Thanh Trĩ – thần thú thủ hộ của Nam sơn đánh trọng thương. Mị biết chuyện sau đó chạy về Hồ tộc, mười ngày trước đã đi Nam sơn rồi.."
"Chị họ, em phải đi tìm Mị, xin chỉ cho em cách đi Nam sơn." Mặt đầy kiên định nhìn Hồ Linh.
"... Được, nhưng Nam sơn rất nguy hiểm, chị cho em mấy món pháp khí có thể giúp em thoát hiểm, nhất định phải cùng Mị bình an trở về." Hồ Linh dọ dự một lúc nghĩ nghĩ rồi đáp ứng.
"Cảm ơn...." Kỳ Uyển Ca lộ ra nét cười. Mị, em tới đây.
Dạ Huyễn cốc Nam sơn.
Lệnh Hồ Mị tiến vào Nam sơn đã được mười ngày, còn chưa tìm được cửa vào động U Minh, mà trời xui đất khiến đi vào Dạ Huyễn cốc.
"Mị, chị tới rồi." Lệnh Hồ Mị nhìn thấy xa xa có một người cực giống Kỳ Uyển Ca đang vẫy tay với mình. Không đúng người kia không phải Uyển Ca, giờ Uyển Ca đang ở nhân giới.
"Mị, em rất nhớ chị." Thanh âm lại truyền tới, cái người giống Kỳ Uyển Ca đó cách Lệnh Hồ Mị ngày càng gần.
"Không cần hóa thành bộ dạng của Uyển Ca để giả thần giả quỷ." Lệnh Hồ Mị lãnh lãnh nhìn Huyễn Ảnh trước mặt.
"Mị.. Sao chị có thể như vậy, em hôn mê lâu vậy rồi, chẳng lẽ chị lại không muốn em sao?" Huyễn Ảnh bắt đầu lộ ra bộ dạng ủy khuất.
"Uyển, Uyển Ca.." Không, đó không phải Uyển Ca. Lệnh Hồ Mị tự nhủ trong lòng.
"Mị, tới đây, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ, sẽ không còn ai quấy rầy chúng ta, vĩnh viễn vĩnh viễn ở đây." Thanh âm ngày càng trở lên mê hoặc.
"Uyển Ca.." Lệnh Hồ Mị từ từ đến gần Huyễn Ảnh.
"Tới đây, tới đây, Mị, ôm chặc em." Huyễn Ảnh vòng lên người Lệnh Hồ Mị.
"A.... Ngươi! Ngươi không bị mê hoặc?" Huyễn Ảnh nhìn ánh sáng xuyên qua thân thể mình, tại sao, tại sao có người có thể thanh tỉnh từ trong huyễn cảnh của ta.
"Ngươi có thể biến huyễn ra bộ dạng của Uyển Ca, nhưng không cách nào biến hóa ra người ta yêu." Thi pháp giam cầm Huyễn Ảnh.
"Tại sao, chẳng lẽ người ngươi yêu không phải người này?"
"Phải, nhưng ngươi lại không phải nàng." Không để ý với ánh mắt của Huyễn Ảnh mà xoay người đi về phía ra khỏi cốc.
"Tại sao... Tại sao..." Huyễn Ảnh ở sau lưng vẫn tự lầu bầu, nhiều năm vậy rồi lần đầu nó gặp người có thể phá huyễn cảnh của nó.
"Không nghĩ tới có người có thể từ trong huyễn cảnh của Huyễn Ảnh đi ra đó." Lệnh Hồ Mị vừa mới đi ra khỏi Dạ Huyễn cốc thì gặp phải Thanh Trĩ.
"Ngươi là Thanh Trĩ?"
"Ngô là thần thú của Nam sơn, con cửu vĩ yêu hồ hèn mọn lại dám gọi thẳng danh húy của ngô." Thanh Trĩ biến về nguyên hình. Lệnh Hồ Mị chỉ cảm thấy một cổ áp lực đập vào mặt.
"Ngô niệm tình ngươi có chút bản lãnh, khuyên ngươi vẫn nên mau mau rời khỏi đây, Nam sơn há có thể để các ngươi tìm lợi."
"Nếu đã tới, sao có thể dễ dàng về chứ, hơn nữa ta còn phải đi động U Minh." Lệnh Hồ Mị cũng hiện ra nguyên hình, khí thể vương giả sáng rỡ sống động.
"Còn là cửu vĩ thiên hồ, nhưng nội đan của ngươi trong có trên người, ngươi cũng không phải đối thủ của ngô." Con rồng quấn quanh vùng trời trên Lệnh Hồ Mị.
"... Thanh Trĩ, nếu ngươi không chịu để ta qua, ta cũng chỉ có thể đánh với ngươi một trận." Lệnh Hồ Mị có chút giật mình, Thanh Trĩ  thế mà có thể nhìn ra nội đan của nàng không ở trên người, xen ra con rồng này không dễ đối phó.
"Ranh con mồm còn hôi sữa, ngưng càng rỡ! Hôm nay ngô tất nhiên phải giáo huấn ngươi cho tốt." Một tiếng rồng gầm, đánh về phía Lệnh Hồ Mị.
"Không hay rồi.." Lệnh Hồ Mị thầm mắng một tiếng, con rồng này cư nhiên huyễn thành nguyên hình lại công kích nàng, rõ ràng muốn đẩy nàng vào chỗ chết mà. Đáng giận không có nội đan ở đây, chỉ có một phần ba pháp lực.
"Chịu chết đi!" Thanh Trĩ vẫy móng rồng, lúc này trời trở nên mờ tối ngẫu nhiên còn có kèm lôi điện.
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗ Bạch *lệ chảy*" Uyển Uyển thân yêu ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi.
Uyển Ca *liếc trắng mắt*: Không phải Bạch Bạch bảo người ta ngủ tới giờ sao!?
Mỗ Bạch *cúi đầu*: Không phải người ta cố ý mà, người ta đang giúp ngươi giáo huấn Mị thôi.
Lệnh Hồ Mị: Ê ê, sao lại liên quan tới ta chứ?
Mỗ Bạch *cười đểu*: Lần trước tiểu Hồng gì đó, còn có tiểu Lam ở cách vách.... Ngô ngô ngô..
Lệnh Hồ Mị *Bịch miệng Mỗ Bạch*: A a a, Uyển Uyển không có gì không có gì đâu, đều là ảo giác thôi.
3

Bình luận

Truyện đang đọc