CỬU VĨ HỒ SINH TÌNH

           



"Quản lý Kỳ sớm*."
[=Chào sáng sớm]
"Ừ.."
"Ê ê, tiểu Hồng cậu nhìn đứa bé bên cạnh quản lý Kỳ kìa thật đáng yêu a. Đó là con của quản lý Kỳ sao?"
"Cậu vẫn chưa biết sao? Quản lý Kỳ đã kết hôn ba năm trước rồi. Chỉ là tới giờ chưa từng nghe quản lý Kỳ nhắc tới chồng cô ấy. Những năm nay cũng chưa từng thấy quản lý Kỳ tiếp xúc với người nào cả."
"Phụ nữ mỹ lệ như vậy sao lại lập gia đình rồi chứ. Không biết làm thương tới lòng của bao người rồi aiz."
Từng trận từng trận than thở thổi qua.....
"Tiểu Yên, buổi trưa mẹ phải làm việc không thể mang con ra ngoài ăn cơm được, con cùng dì Mimi đi ăn cơm có được không?" Kỳ Uyển Ca xoa đầu bé Kỳ Yên Nhi hỏi.
"Tiểu Yên đi ăn với dì, vậy mẹ ăn cái gì?" Bé Kỳ Yên Nhi lắc lắc đầu, tựa như đang khổ não gì đó. Kỳ Uyển Ca nhìn bé Kỳ Yên Nhi bộ dạng quan tâm mình, trong lòng một dòng nước ấm quét qua.
"Đương nhiên là mẹ ăn ở công ty rồi."
"Vậy mẹ nhất định phải nhớ ăn cơm, nếu không tiểu Yên sẽ đau lòng đó." Bé Kỳ Yên Nhi mở đôi mắt to nhìn Kỳ Uyển Ca trịnh trọng lạ kỳ nói.
"Ừ, mẹ hứa với tiểu Yên nhất định sẽ ăn nhiều cơm."
"A lô, Mimi. Tôi là Kỳ Uyển Ca. Cô tới phòng làm việc của tôi một lúc."
"Cốc cốc cốc.."
"Vào đi.."
"Quản lý Kỳ, ngài gọi tôi có chuyện gì?"
"Mimi, là như vầy, thức ăn nhanh của công ty không thích hợp cho tiểu Yên tuổi nhỏ ăn. Tôi muốn phiền cô mang theo tiểu Yên ra ngoài ăn mấy món cơm trưa có dinh dưỡng."
"Quản lý Kỳ ngài khách khí rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho tiểu Yên."
"Vậy làm phiền cô."
"Nào, tiểu Yên cùng dì đi ăn cơm có được không."
"Vâng được, mẹ gặp lại sau."
"Tiểu Yên gặp lại sau."
Kỳ Yên Nhi được Mimi ôm ra công ty. Mimi thấy có một quán ăn cách đó không xa, nhớ tới Kỳ Uyển Ca cũng thường tới đó chọn món, có lúc công ty liên hoan cũng sẽ đi quán ăn này, liền quyết định mang bé Kỳ Yên Nhi tới đó ăn.
"Chào chị, xin hỏi chị cần gì." Phục vụ viên đi tới trước bàn của Mimi và bé Kỳ Yên Nhi.
"Tiểu Yên con muốn ăn gì, cho con thực đơn tự xem để chọn nga." Mimi tươi cười đầy mặt để thực đơn trước mặt bé Kỳ Yên Nhi.
"Vâng... Dì, con muốn một phần gà luộc, một phần  thịt gà khối kho tàu, một phần cà ri gà, một phần gà hấp muối, một phần cánh gà chiên mắm,..." Mimi thấy bé Kỳ Yên Nhi còn gọi nữa không có ý ngừng thì mồ hôi lạnh cả đầu.
"Tiểu Yên....Chuyện này.... Những thứ này chúng ta ăn không hết được."
"Dì Mimi. Chúng ta ăn không hết còn có thể mang cho mẹ ăn nga." Bé Kỳ Yên Nhi đứng đắn nói.
"Được rồi. Vậy con tiếp đi." Trong đầu Mimi nghĩ: nhỏ này chịu khổ gì vậy, ở nhà đều chưa từng ăn thịt sao?
"Dì, thêm một phần gỏi gà nữa là được."
"Vâng, xin đợi một lúc."
"Giám đốc Lệnh Hồ. Cô xem hợp đồng này có thể ký hay không?" Nhân viên của công ty nào đó đang mặt đầy mồ hôi lạnh nhìn vị mỹ nữ đối diện. Tiếc là tựa hồ mỹ nữ không có chú ý tới hắn.
"Giám đốc Lệnh Hồ, đây là hợp đồng thu mua công ty Viễn Dương...."
"Viễn Dương." Mỹ nữ phát ra một tiếng biếng nhác.
"Vâng, đúng đúng, chính là công ty lần trước ngài nói thu mua đó." Nhân viên của công ty nào đó trong lòng cá nhảy ùm ùm không thôi. Thảo luận làm ăn với mỹ nữ như Lệnh Hồ Mị đây là một loại dày vò.
"Dì Mimi, cái đùi gà này ăn thật ngon. Dì Mimi, cái cánh gà này nhìn không tệ nga. Dì Mimi người nếm thử canh này đi. Dì Mimi lần sau chúng ta lại tới chỗ này ăn được chứ?" Bé Kỳ Yên Nhi dùng đôi mắt lóng lánh của nhỏ nhìn Mimi, trong nháy mắt Mimi cảm thấy sống lưng phát lạnh một trận, sao lại có từng trận gió rét thổi qua?!
".. Nga... được... được..." Sau khi nói xong, Mimi rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
"Vạn tuế. Dì Mimi tốt nhất đó. Hi hi hi.." Bé Kỳ Yên Nhi phát ra tiếng cười ngọt ngào. Mà lúc này Lệnh Hồ Mị đang thảo luận làm ăn cũng trong quán ăn đó bị tiếng cười đó hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn cái bàn đối diện chéo qua có một người phụ nữ cùng một bé gái đang ăn cơm. Ăn cơm không quan trọng, quan trọng chính là trên bàn là cả bàn đầy thịt gà, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của Lệnh Hồ Mị. Hồ Ly thích ăn gì? Hồ ly thích ăn gà nhất! Đó là chân lý!!
"Giám đốc Lệnh Hồ? Lệnh Hồ..." Nhân viên của công ty nọ không sợ chết kêu gọi Lệnh Hồ Mị đang thất thần, Lệnh Hồ Mị theo thanh âm quay đầu lại, mắt nhìn nhân viên của công ty nọ. Nhân viên của công ty nọ trong nháy mắt có một loại cảm giác đối mặt với cái chết.
"Ừ.. Hợp đồng cứ vậy đi." Lệnh Hồ Mị ký hợp đồng, đang nhìn hướng bàn đối diện chéo qua, thì phát hiện bé gái cùng người phụ nữ đã rời khỏi. Trong lòng không đâu ra một trận mất mác, ngay cả Lệnh Hồ Mị cũng không biết tại sao lại mất mác.
"Vâng vâng... Cảm ơn giám đốc Lệnh Hồ." Làm ăn viên của công ty nọ cuối cùng cũng trốn được khỏi cái giám đốc mỹ nữ làm chết cóng người cũng không đền mạng này.
"Mị, thật lâu rồi ngươi không tới Tâm Nguyện đó nha." Một cô gái vũ mị ngồi lên người Lệnh Hồ Mị. Tâm Nguyện là một quán rượu do công ty Lệnh Hồ Mị mở, do Hồ Tư Tư quản lý.
"Gần đây có chuyện gì phát sinh sao?"
"Có ngươi ở đây, nơi nào có chuyện phát sinh. Phải rồi Mị, gần đầy Hồ Linh hình như muốn xuất quan* rồi."
[chỉ người ở một chỗ thật lâu như ẩn cư, sau đó quyết định ra ngoài.]
"Hồ Linh..."
"Hồ Linh lần này xuất quan không phải chuyện đùa. Mị ngươi phải cẩn thận."
"Buông tay!" Lệnh Hồ Mị cùng Hồ Tư Tư quay đầu lại tìm thanh âm thì thấy một người đàn ông kéo tay một phụ nữ.
"Uyển Ca, hà tất chi phải vậy?"
"Hứa tổng. Xin tự trọng!" Thanh âm không có chút tia cảm tình nào từ trong miệng mỹ nữ phát ra.
"Hừ. Đừng tưởng tao không biết, ngay cả đứa nhỏ không biết của ai cũng sinh ra, còn nói gì mà tự trọng." Tên đàn ông lạnh lùng nói ra.
"Ông! Bốp.." Kỳ Uyển Ca giơ tay lên cho tên đàn ông một tát.
"Kỳ Uyển Ca. Mày còn dám đánh ông. Mày là cái thá gì! Không cho mặt mũi không cần mặt mũi." Tên đàn ông cũng giận dữ lên. Chuẩn bị đánh trả lại bị một cái tay gầy nhỏ ngăn lại, một đạp về phía tên đàn ông.
"Nơi nào còn cho phép bây tới giở trò." Thanh âm biếng nhác nhàn nhạt vang lên. Không có nhấp nhô không có gợn sóng. Nhưng cho người một loại cảm giác không cho phép phản kháng.
Kỳ Uyển Ca vốn là bị bỏ thuốc mê. Vừa rồi luôn nổ lực duy trì thanh tỉnh. Mãi tới khi Lệnh Hồ Mị xuất hiện cả người mới xụi lơ xuống, Lệnh Hồ Mị thấy Kỳ Uyển Ca muốn ngã xuống liền một tay kéo Kỳ Uyển Ca lại, hộ cô trong ngực mình.
"Đưa tôi về nhà. Ở lầu A nhà C hộ XXX." Kỳ Uyển Ca dùng khí lực cuối cùng nói xong liền ngủ mê đi.
"Hồ Tư Tư, tên nam nhân này theo quy củ cũ mà làm. Ta muốn hắn hối hận đã tới nơi này trong đời."
"Hi hi... Giao cho ta. Mị. Ta vẫn là lần đầu thấy ngươi phát cáu lớn như vậy, nếu để Nhan với Tích biết, không biết sẽ là biểu tình gì đây, hi hi..." Cửu vĩ hồ vạn năm, vương của yêu tộc lại vì một nữ tử nhân loại mà phát cáu. Đây chính là một chuyện kỳ lạ.
Lệnh Hồ Mị nhớ tới lời nói của Kỳ Uyển Ca trước khi ngủ mê. Ôm cô rời khỏi quán rượu, đặt cô vào chiếc xe thể thao Mercedes Benz Zonda Tricolore của mình. Chu đáo giúp cô thắt dây an toàn lái xe tới lầu A nhà C, nhìn vẻ ngủ của Kỳ Uyển Ca, một loại tâm tình mạc danh nảy sinh nơi đáy lòng Lệnh Hồ Mị.
"Kẻo kẹt.." Từ trong túi xách của Kỳ Uyển Ca lấy ra chìa khóa. Mở cửa, trong nháy mắt cảm giác một trận gió nhào tới trên đùi mình.
"Mẹ người về rồi! Tiểu Yên thật nhớ người nga. Ơ? Không đúng." Đùi mẹ không cảm giác nhỏ như vậy. Phải săn chắc một chút. Bé Kỳ Yên Nhi không nhìn tới lúc này Lệnh Hồ Mị đã biến thành đen mặt, sờ tới sờ lui trên đùi Lệnh Hồ Mị, quả nhiên là bản sắc của hồ ly! Đủ sắc!!!!
"Ngươi sờ đủ rồi chứ!" Một tiếng nộ thét. Lệnh Hồ Mị cư nhiên một ngày phát cáu hai lần. Nàng cũng tự thấy mình không được bình thường.
"Cô không phải mẹ con. Mẹ con ở đâu rồi?" Lúc này bé Kỳ Yên Nhi mới ngẩng đầu lên thấy rõ bộ dạng của Lệnh Hồ Mị. Chuyện này thật không thể trách bé Kỳ Yên Nhi. Nhỏ mới có hai tuổi thôi. Chiều cao chênh lệch à! Nhìn không tới.
"Mẹ con uống say rồi. Cô đưa mẹ về nhà đây." Đơn giản nói mấy chữ xong đẩy bé Kỳ Yên Nhi ra, đỡ Kỳ Uyển Ca tới bên giường, nhẹ nhàng giúp Kỳ Uyển Ca đắp chăn, trong đầu nghĩ sao lại ra tay giúp cô lại còn đưa cô về nữa chứ? Aiz. Than nhỏ một tiếng, đi ra khỏi phòng.
"Cô muốn theo đuổi mẹ con phải không?" Bé Kỳ Yên Nhi một mặt dụ dỗ nhìn Lệnh Hồ Mị hỏi, trong lòng nghĩ thật nhiều. Nữ nhân này lớn lên thật dễ nhìn, nhưng vẫn hơi kém mẹ một chút. Nữ nhân này hẳn là thích mẹ, để nàng làm má cũng không tệ đâu.
Lệnh Hồ Mị cũng không để ý tới bé Kỳ Yên Nhi mà đi thẳng ra khỏi phòng. Bé Kỳ Yên Nhi đâu chịu nổi sự coi thường như vậy. Cho tới nay không được sủng thì cũng được hống nha. Vậy nên muốn cho Lệnh Hồ Mị một ít giáo huấn (đó nhưng là má ngươi a!), ánh sáng trắng chợt lóe, cửa cứ vậy bị khóa rồi.
"Hửm?.." Lệnh Hồ Mị là ai chứ. Yêu hồ vạn năm. Bé Kỳ Yên Nhi mới có hai tuổi!!. Chênh lệch a. Trước khi bé Kỳ Yên Nhi ra tay, Lệnh Hồ Mị đã chú ý tới động tác của bé Kỳ Yên Nhi. Nàng chỉ là muốn xem xem bé Kỳ Yên Nhi muốn làm gì. Khi cửa đóng lại, nàng cười lên. Quả nhiên là hài tử. Thi chút phát thuật ánh sáng đỏ vừa lóe, bé Kỳ Yên Nhi đã bị trói kỹ.
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi buông ta ra.. Hu hu hu hu Mẹ có người ức hiếp con, không đúng, có yêu ức hiếp con..." Bé Kỳ Yên Nhi một loạt nước mắt một loạt nước mũi a. Ngàn tính vạn tính không tính ra Lệnh Hồ Mị người ta có tu vi cao hơn nhỏ! (Đó là má của ngươi!)
"Đừng khóc nữa... Khó coi chết được.." Lệnh Hồ Mị chưa từng khuyên người, cũng không biết làm sao khuyên người. Chẳng qua thấy bộ dạng khóc của bé Kỳ Yên Nhi thì mạc danh rất đau lòng. Trong đầu nghĩ có phải vì mình rất quá đáng hay không, liền buông bé Kỳ Yên Nhi ra. Vừa mới thả bé Kỳ Yên Nhi bị cầm cố ra, bé Kỳ Yên Nhi liền đánh tới hướng Lệnh Hồ Mị..
"Còn bé mà không biết điều. Xem ra bản vương không giáo huấn ngươi là không được rồi." Dùng một phần ba khí lực. Nhưng cho dù là một phần ba đối với bé Kỳ Yên Nhi mới ra đời được hai năm mà nói cũng là không chịu nổi. Một chưởng này đi xuống không chết cũng tàn tật. Ngay tại lúc này, trên người bé Kỳ Yên Nhi phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, Lệnh Hồ Mị dùng niệm lực dò ra nguyên thần của bé Kỳ Yên Nhi. Hồ ly?? Sao là hồ ly?? Gắng gượng thu hồi một chưởng kia.
"Đợi đã! Ngươi là tiểu hồ ly tinh?" Lệnh Hồ Mị không thể tưởng tượng được nhìn bé Kỳ Yên Nhi.
"Ngươi mới là hồ ly tinh. Cả nhà ngươi đều là hồ ly tinh. Ta là cục cưng đáng yêu nhất của mẹ." .. Lệnh Hồ Mị một mặt mồ hôi lạnh. Ta vốn chính là hồ ly tinh. Cả nhà ta cũng là hồ ly tinh...
Lúc này, Lệnh Hồ Mị nghĩ không thông nổi. Hồ ly như vậy ít nhất trăm năm mới có thể biến ảo hóa thành người. Tại sao con tiểu hồ ly trước mắt này vừa sinh ra đã là dạng người? Chẳng lẽ thật do người mang thai? Người phụ nữ vừa rồi là mẹ của nhỏ? Vậy ai là cha của nhỏ? Không đúng. Hồ tộc không có nam nhân. Ai là má của nhỏ? Hồ tộc không cho phép lưu huyết mạch ở ngoài. Mặc kệ má của nhỏ là ai, nàng cũng phải mang bé Kỳ Yên Nhi đi.
Lệnh Hồ Mị nghĩ những chuyện này bé Kỳ Yên Nhi không biết được. Bé Kỳ Yên Nhi chỉ là nhìn Lệnh Hồ Mị một mặt kinh kỳ, sau đó biến thành một mặt mê muội, cuối cùng trở thành một mặt trầm trọng. Bé Kỳ Yên Nhi than thở một tiếng, có trời mới biết nữ nhân này đang phát thần kinh gì đây. Bé Kỳ Yên Nhi trong lòng nghĩ tới: Nữ nhân này không tệ. Lớn lên phiêu lương còn có thể đánh. Thích hợp làm má nhất. Phải nhanh tác hợp cho mẹ với nữ nhân này mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc