CỨU VỚT MỸ NHÂN NHẶT RÁC

~~~~Chương 3~~~~

Edit: Blanche

Đại mỹ nhân từ khi "bị chia tay" tới nay lần đầu tiên mới ngủ ngon như vậy.

Ngày hôm sau tỉnh lại, bạn thân đã đi rồi.

Đầu giường để lại cho cậu cái thẻ - cậu nhận ra đấy là thẻ tín dụng phụ của bạn thân.

Còn có một tờ giấy:

Tớ ra ngoài đánh quái, còn lại tuỳ ý cậu. Tự chuẩn bị tốt, về tớ thu nợ.

Đại mỹ nhân dụi dụi mắt, coi như chính mình nhìn lầm rồi.

Lại dụi dụi mắt, xác định không nhìn lầm, liền gọi điện thoại cho bạn thân.

Điện thoại của hai người bọn họ đều có tiếng chuông đặc biệt.

Cho nên theo lẽ thường thì vang lên một tiếng đã nhận máy rồi. Bạn thân mở miệng trước: "Tớ đang họp, nói tóm tắt thôi."

"Tiền đặt cọc chưa thu đã là việc? Không giống cậu?"

Bạn thân thấp giọng nở nụ cười: "Tình huống đặc biệt, việc này không nên chậm trễ."

Mỹ nhân muốn cảm ơn.

Mà vì quá thân, cảm tạ quá long trọng có vẻ hơi khách khí.

Chính là phải suy nghĩ nên nói gì cho phải.

Lại nghe bạn thân nói tiếp: "Không nhìn không biết, vừa nhìn giật mình, cậu lúc yêu đương không dùng tới não sao? Loại hệ thống bài võ thiểu năng trí tuệ như này cậu cũng mắc câu? Não đi dép lê chạy khỏi khoang sọ đi chơi?"

Mỹ nhân vừa nghe, một giây hét ầm lên: "Tôi đây là một kẻ có trí nhưng nghĩ ngàn điều thì vẫn có một điều sai lầm được chưa!"

"Ha ha, trí giả? Thiểu năng trí tuệ thì đúng hơn!"

"Mõm chó thì sao mọc được ngà voi! Cút!"

Ầm ĩ một trận xong mỹ nhân liền bình tĩnh lại.

Một mặt tìm quần áo thay, một mặt nói chuyện làm cơm với đầu bếp. Cậu và bạn thân hai nhà thân nhau, hai toà biệt thự liền liền nhau, thành ra đầu bếp không cần dặn cũng biết cậu thích ăn gì.

Cậu thay xong quần áo, cầm vội vàng hai hộp cơm.

Ra khỏi cửa mới phát hiện tài xé của bạn thân đã ở trước cửa đợi cậu.

Vì vậy liền lên xe tới phòng làm việc.

Bạn thân thấy mỹ nhân đẩy cửa vào, nhíu mày lại: "Làm sao? Không kịp đợi tớ về nhà thu nợ, chủ động giao hàng tới cửa?"

Mỹ nhân bĩu môi: "Chuyện công ty nhà tớ, tớ cũng phải tới xem một chút."

"Ha ha" Bạn thân đẩy màn hình máy tính ra cho cậu xem, "Chờ cậu đến, Hoàng Hoa Thái cũng nguội."

Bạn thân xử lý rất thoả đáng.

Bước thứ nhất, kìm hãm xu thế phát triển của bạn trai cũ.

Mỹ nhân nhìn, thở phào nhẹ nhõm.

Bạn thân đắc ý: "Thế nào? Có phải thủ đoạn cao siêu? Xuất thần nhập hoá?"

Mỹ nhân không phục: "Kẽ hở lớn như vậy, rất dễ xử lý."

Bạn thân ha ha: "Cậu cũng biết kẽ hở lớn như vậy, mà vẫn trúng chiêu."

Mỹ nhân liền méo miệng không nói được.

Bạn thân đắc ý vỗ đùi: "Nên đòi thù lao chứ nhỉ?"

Mỹ nhân cả kinh: "Ở nơi này sao?"

Bạn thân kỳ thực đương nhiên không nỡ lòng bỏ.

Không thể làm gì khác ngoài chỉ chỉ môi mình, cười hỏi: "Biết cậu xấu hổ - kia trước tiên cho tớ ít điểm tâm ngon ngọt cũng không sao đi?"

Bạn thân là loại đàn ông tướng mạo vô cùng đẹp. Lúc cười lên có loại mị lực khó tránh.

Không biết bao nhiêu tiểu thư vì nụ cười này của anh mà người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Mỹ nhân lại phun tào: "Cười như tên lưu manh, không hiểu sao còn có người thích cậu!"

Lúc này chợt hơi sốt sắng.

Tim đập thình thịch.

Lại không biết nói gì.

Chỉ có thể duy trì gương mặt như đang bàn chuyện cười, đến gần dán lên môi bạn thân một chút.

Anh không biết có nên dùng lưỡi hay không.

Chỉ có thể đứng im không nhúc nhích.

Chờ thêm một động tác nhỏ.

Anh không biết vì khẩn trương hay sao mà hai tay đổ đầy mồ hôi cả người cứng đờ, thực sự rất muốn duỗi ra đầu lưỡi.

Hai người trầm mặc như vậy mà dán môi trong phút chốc.

Cứng đờ tách ra.

Hai mắt nhìn nhau.

Một chốc, bạn thân lên tiếng: "Cậu như thế này, làm sao nói chuyện yêu đương?"

"Hả!?" Mỹ nhân liền không phục, "Tớ làm sao biết được... Tớ... Cậu giỏi thì cậu làm trước đi, no can no uhm uhm!"

Lời nói còn chưa dứt đã bị bạn thân trực tiếp ấn lên bàn làm việc.

Tiếng kêu sợ hãi còn chưa kịp thốt ra đã bị hôn lấy vững vàng.

Bình luận

Truyện đang đọc