CỨU VỚT MỸ NHÂN NHẶT RÁC

~~~~Chương 8~~~~

Edit: Blanche

Mỹ nhân rơi vào trạng thái đóng băng: "Lừa tớ hả?"

"Thật mà," bạn thân vô cùng chân thành, "Chuyện như vậy tớ lừa cậu làm gì?"

Mỹ nhân vung tay lên, làm vẻ phải cho bạn thân một cái tát.

Bạn thân không trốn.

Tay của mỹ nhân cũng không cam lòng hạ xuống, ở giữa không trung run rẩy: "Cậu với hắn ta cùng một nhóm?!"

"Làm sao được?" Bạn thân nắm chặt tay cậu, thu vào lòng bàn tay mình, "Tớ đương nhiên vĩnh viễn bên cậu mà."

"Kia, kia, vậy sao cậu...."

Mỹ nhân không nói được cả câu.

Cả người đều run.

Bạn thân nhanh chóng ôm cậu: "Cậu trước tiên đừng giận, cho tớ một phút giải thích: Kỳ thực cậu ở chung với hắn, tớ xưa nay đều không yên tâm, cho nên tớ ở nước ngoài, vẫn không yên lòng nên gọi người theo dõi, nếu không làm sao cậu vừa xảy ra chuyện tớ lại về ngay? – Khi đó, hắn muốn tìm một người tớ liền biết, vậy tớ còn có thể làm gì? Tớ cũng không muốn người khác bắt nạt cậu..."

Mỹ nhân như sống lại.

Vừa đá vừa đánh lồng ngực bạn thân: "Vậy nên cậu tự mình đi bắt nạt tớ?!"

"Làm sao có thể gọi là bắt nạt được..." Bạn thân kệ cậu đấm đá, chỉ là ôm cậu không buông tay, "Chính cậu hồi tưởng lại một chút, có phải là bắt nạt không? Nếu như không nhớ ra được, tớ có thể tìm người tra video..."

Nói còn chưa dứt lời đã bị mỹ nhân một tay gạt đi: "Cậu còn dám lưu manh đùa giỡn..."

"Xin lỗi xin lỗi..." Bạn thân nhanh chóng nghiêm túc lại, "Nói thật, lúc đó thật sự không có cách nào – thời gian quá gấp, tớ cũng không nghĩ ra cái gì tốt hơn tự mình tới... Bằng không làm sao đây? Tớ uống say vẫn luyến tiếc cậu, huống hồ như vậy..."

Mỹ nhân vẫn tức giận: "Vậy sao cậu không nói với tớ sớm hơn! Giấu lâu như vậy!"

"Tớ có phải chưa nói đâu?" Bạn thân thở dài, "Cậu suy nghĩ một chút, những năm nay, tớ và cậu đã nói bao lần phải tin tưởng lẫn nhau? Cậu có nghe hay không? Có phải mỗi lần đều nghĩ là tớ thật dông dài?"

Mỹ nhân không nói.

"Hơn nữa tớ không có giấu cậu..." Bạn thân thở dài, "Tớ - lúc ấy, nói chuyện cùng câụ đấy, không nhớ rõ? Tớ gọi cậu là bảo bảo, nói cậu đừng sợ, tớ sẽ làm từ từ không làm đau cậu, kết quả đây... Cậu không nghe ra tiếng của tớ..."

Mỹ nhân thấy sắc mặt bạn thân có chút đau lòng.

Nhưng vẫn mạnh miệng: "Khi đó tớ căng thẳng muốn chết, làm sao nghe được! – Tớ không biết! Tớ bị cậu lừa, làm tớ sợ hãi lo lắng lâu như vậy, đều là cậu sai!"

"Được được được," bạn thân lập tức nhận tội, "Đều là lỗi của tớ."

Nói rồi nở nụ cười, giơ tay vò loạn đầu mỹ nhân: "Cậu đó, bạo lực gia đình, đã nhiều năm như vậy, vẫn thế - lúc nào cũng chỉ hung ác được với tớ."

Bình luận

Truyện đang đọc