CỨU VỚT VAI ÁC CỐ CHẤP

Bùi Hướng Dương đứng trước cửa nhà Hạ Sanh không có đi vào, cậu còn nhớ lần trước cậu muốn đi vào Hạ Sanh đã nói là không tiện lắm.

Đến khi nhận được sự cho phép, Bùi Hướng Dương mới đi vào trong nhà.

Căn nhà có cách bày trí điển hình của những căn nhà thập niên 80, vách tường ngã vàng, sàn nhà gỗ xưa bước lên sẽ phát ra tiếng cọt kẹt nho nhỏ.

"Trước tiên cậu cứ ngồi ở phòng khách chút đi."

Hạ Sanh đi từ trong phòng ra nhìn thấy Bùi Hướng Dương đang đứng trước bàn TV, trong tay cầm một khung ảnh.

Hành động này của Bùi Hướng Dương khiến Hạ Sanh cảm thấy bí mật của mình bị người khác nhìn trộm, thần kinh hắn đều khẩn trương mà căng thẳng lên.

Bàn tay cầm lấy dầu Vạn Kim không tự giác siết chặt, thậm chí hắn muốn tiến lên phía trước một bước cũng thấy khó khăn.


Tại sao hắn lại quên cất giấu đi.

Có phải cậu ấy đã phát hiện điều gì rồi không?

Cậu ấy sẽ nghĩ gì về mình?

Nháy mắt mỗi giây đồng hồ trầm mặc đều biến thành một phiên tòa thẩm án vô hình.

Bùi Hướng Dương cúi đầu đánh giá bức ảnh trên tay. Ảnh chụp cậu mặc đồng phục Lăng Nam đứng ở vạch xuất phát, nhìn bảng số sau lưng hẳn là đại hội thể theo mùa xuân năm đó. Bởi vì số thí sinh tham gia không đủ, cậu bị bắt buộc phải ghi danh vào phần thi chạy nước rút 100m.

Nhưng mà trong ấn tượng của cậu hình như chưa từng chụp qua tấm ảnh nào như thế này.

"Hạ Sanh" Bùi Hướng Dương xoay đầu muốn hỏi, liền thấy đối phương đang xụ mặt.

Bùi Hướng Dương giống như đứa trẻ phạm sai lầm ngay lặp tức trả bức ảnh về chỗ cũ, sau đó ngồi xuống sô pha. Bộ dáng thành thật "Xin lỗi cậu, tớ không nên chạy loạn."


Quá mức ngoan ngoãn.

Cả người Hạ Sanh lần nữa được thả lỏng, hắn âm thầm điều chỉnh lại biểu cảm hít sâu một hơi. Đi đến trước mặt Bùi Hướng Dương ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nâng cổ chân bị thương của cậu lên.

Bùi Hướng Dương tức khắc lắp bắp, mấy vấn đề muốn hỏi đều bị vứt ra sau đầu.

"Không....không sao đâu mà...không...còn đau nữa."

Thiếu niên âm trần cũng không để ý đến, hắn cởi vớ thoa một lớp dầu Vạn Kim đến nơi bị thương. Hạ Sanh dùng lòng bàn tya nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu.

Ánh vàng hoàng hôn xuyên qua ô cửa cổ xưa dừng trên người thiếu niên. Gương mặt Hạ Sanh vốn dũ có một chút hỗn huyết, mi cốt cao hơn người bình thường không ít nhìn qua có điểm hung bạo. Nhớ lại bộ dáng hôm nay hắn hút thuốc để lộ ra dã tính khó thể miêu tả.

Trên người Hạ Sanh có quá nhiều mặt đặt biệt, hắn lãnh khốc, tính tình xấu lại hay thay đổi thất thường, đôi khi còn có hơi độc miệng. Nhưng mà trong khoảnh khắc này, Hạ Sanh lại trở nên ôn nhu.


Cổ chân bị xoa nắn có chút nóng lên nhưng vô cùng thoải mái, Bùi Hướng Dương nhẹ giọng nói "Hạ Sanh, cậu thật tốt."

Năm chữ ngắn ngủn như vậy thôi lại nhe một tiếng sấm sét nổ vang bên tai Hạ Sanh. Động tác xoa chân lại đột nhiên có lực hơn.

Hắn buông cổ chân Bùi Hướng Dương xuống, lần nữa đứng lên thần sắc có chút lãnh đạm "Ừm."

Sau khi được Hạ Sanh xoa bóp, Bùi Hướng Dương cảm thấy cổ chân thật sự không còn đau đớn gì nữa. Cậu quấn lấy người chụp một lưu cầu vồng thí(?), thành công lấy được tấm vé vảo cửa tham quan phòng ngủ của đối phương.

Đã rất lâu rồi Bùi Hướng Dương chưa vào phòng Hạ Sanh, bố cục căn phòng này có một chút thay đổi so với lần trước cậu đến. Mà chiếc kệ sách Bùi Hướng Dương thích nhất vẫn còn giữ nguyên ở chỗ cũ.

Trong phòng Hạ Sanh có một cái kệ sách to, trên đó chứa đầy các loại sách nước ngoài, có rất nhiều quyển phức tạp cậu không thể hiểu được. Nhưng cậu lại thích xem mấy quyển sách khoa học và tiểu thuyết, mỗi lần Bùi Hướng Dương đọc xong một loạt sách, hôm sau trên kệ sách sẽ đổi thành các quyển sách mới.
Bùi Hướng Dương chọn một quyển tiểu thuyết cậu vẫn luôn muốn đọc mà không mua được, ngồi xuống bàn đọc ngay.

Sắc đèn ấm áp bao lấy cậu, bộ dáng Bùi Hướng Dương cùi đầu đọc sách có vẻ chuyên chú lại nghiêm túc. Vầng sáng dừng trên ngọn tóc, gương mặt lại tản ra một sự ấm áp nhu hòa. Phảng phất như một tiểu vương tử bước ra từ cổ tích.

Hạ Sanh đứng ở ngoài cửa lẳng lặng nhìn cậu trong chốc lát, sau đó mới xoay người đi đến phòng bếp nấu cơm.

Cơm chiều gồm hai mặn một khiến Bùi Hướng Dương bất ngờ vô cùng.

"Cậu lợi hại quá, sao cái gì cậu cũng làm được hết vậy!"

Bùi Hướng Dương cắn chiếc đũa cẩn thận đếm đếm kỹ ưu điểm của hắn.

Hạ Sanh thông minh, lớn lên đẹp trai, học tập tốt, còn biết nấu cơm.

" Nếu ai gả cho cậu, khẳng định rất là hạnh phúc."
Bàn ăn đột nhiên rơi vào trầm mặc, Bùi Hướng Dương lúc này mới giật mình phát giác ra cậu không cẩn thận nói lời trong lòng ra rồi. Cậu ngẩng đầu, phát hiện Hạ Sanh dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cùng kì lạ nhìn cậu.

Cậu vừa mới muốn nhìn kĩ lại thì Hạ Sanh đã thu lại ánh mắt.

Ăn xong bữa cơm chiều, Hạ Sanh đi rửa chén. Bùi Hướng Dương rủ hắn đi đến cửa hàng bán điện thoại.

Cậu lại mua một cái điện thoại mới, còn đổi một số điện thoại khác.

Cái điện thoại cũ bị hư, sim cũ đã bị Bùi Hướng Dương bẻ gãy ném vào thùng rác.

Trong danh bạ chỉ lưu một số điện thoại của Hạ Sanh.

Hạ Sanh lẳng lặng nhìn một loạt động tác của cậu, ánh mắt trầm tĩnh.

Ánh trăng xuyên qua phiến lá rọi xuống mặt đường, kéo dài hình bóng hai thiếu niên đang sóng vai đi cùng nhau.
Đột nhiên cái bóng bên trái nhích lại gần chiếc bóng bên phải một chút.

Dưới ánh trăng mông lung, Bùi Hướng Dương cầm lấy tay Hạ Sanh.

Bàn tay cậu mềm mại, xương ngón tay tinh tế, nhẹ nhàng nắm chặt là có thể cảm nhận được.

Đối với Bùi Hướng Dương đây cũng không phải là hành động gì đặc biệt.

Nhưng khiến tâm trí Hạ Sanh không thể nào bình tĩnh một chốc.

Bên tai truyền đến âm thanh mềm mại của Bùi Hướng Dương, cậu nói "Hạ Sanh, sau này tớ chỉ có cậu thôi."

Cánh tay buông thõng còn lại đột nhiên nắm chặt, ngay cả tấm lưng cũng cứng đờ.

Rõ ràng hắn biết cậu không có ý kia, nhưng mà trái tim Hạ Sanh vẫn không thể nào khống chế mà đạp mạnh liên hồi.

Trái tim nóng rực, thanh âm thình thịch như muốn nổ tung trong lồng ngực.

.

Trước khi tiết tự học buổi tối chủ nhật bắt đầu, Bùi Hướng Dương ngoài ý muốn gặp được người bạn ngồi bàn trước lúc học tiểu học - Lâm Cường.
Mấy năm trước ba Lâm Cường vì thay người ta mượn một đống nợ, bị vợ đuổi ra khỏi nhà. Vì trả nợ, ba Lâm Cường quyết định đi ra biển. Không ngờ thời đến, công việc thắng lợi còn phát triển mạnh mẽ. Ba hắn không chỉ trả hết số tiền nợ, còn một lần nữa cưới mẹ Lâm Cường về nhà. Thành tích Lâm Cường thường thường, thi đại học có chút nguy hiểm. Ba hắn nghe nói ở Ngũ Tạng có lớp quốc tế không tồi, liền nhờ quan hệ mở cửa sau cho Lâm Cường vào.

Lâm Cường nhìn thấy bạn học cũ cũng rất ngạc nhiên "Bùi Hướng Dương!"

Hắn xoa mắt đến mấy lần mới dám xác nhận người trước mắt này đúng là Bùi Hướng Dương, "Mấy năm không gặp cậu rồi! Sao cậu lớn lên, lớn lên..." Hắn thật sự không tìm thấy từ nào có thể hình dung được, nói xinh đẹp thì lại cảm thấy bản thân đang hình dung một cô gái.
Bất quá Bùi Hướng Dương từ nhỏ đến lớn đều đẹp chỉ là không kinh diễm như hiện tại.

Lâm Cường từ nhỏ đã là một đứa thích lảm nhảm, hắn đã học ở Tam Trung một tuần trời đột nhiên bị nhét vào một nơi lạ lẫm cho nên trong lòng đặc biệt buồn bực. Lúc này gặp được người quen mới vui lên được một chút.

Kì huấn luyện quân đội ở Ngũ Tạng dài hơn so với các trường khác. Nhất Trung, Nhị Trung, Tam Trung đã sớm bắt đầu buổi khai giảng từ tuần trước. Bọn học sinh dùng mấy tuần quân huấn từ từ hòa nhập và làm quen lẫn nhau, bởi vì cho dù bọn họ được vào chung lớp nhưng vẫn đến từ các trường sơ trung khác nhau. Trải qua một tuần cùng nhau, tất cả chuyện bát quái trường học đều thăm dò rõ ràng.

Hai người bọn họ đến sớm cách giờ tự học buổi tối tận 1 tiếng. Lâm Cường liền lải nhải kể cho Bùi Hướng Dương nghe mấy chuyện bát quái mà hắn hỏi thăm khắp nơi, "Tớ nghe nói giáo bá Ngũ Tạng - Lâm Tương Bắc mới vừa vào học kì 1 đã đánh nhau với người ta, phải nằm viện hơn nửa cái học kì sau đó trực tiếp bị lưu ban đấy. Cậu nói coi hắn ta sẽ không vào chung lớp với chúng ta đâu ha."
Đúng là khi học quân huấn Bùi Hướng Dương đã từng nghe các bạn học khác nói qua người tên Lâm Tương Bắc này. Lâm gia là một phú thương nổi danh ở vùng Lăng Nam này, hiệu trưởng đương nhiệm của Ngũ Tạng cũng chính là cậu của Lâm Tương Bắc. Nghe nói lớp quốc tế này chính là vì Lâm Tương Bắc mà lập nên. Trước khi có Bùi Hướng Dương xuất hiện, trang đầu trên diễn đàn Ngũ Tang hàng năm đều là thông tin về Lâm Tương Bắc.

Nghe nói, trong nhà hắn không chỉ có tiền mà lớn lên cũng đẹp trai. Hai năm liên tiếp được bình chọn là giáo thảo Ngũ Tạng. Đáng tiếc rằng hắn là người hung hăng, đã học lại 2 lần năm nhất. Mỗi lần đến kì thi cuối học kì thù lại đánh nhau gây chuyện. Mà mỗi lần nghỉ dưỡng thương thì là hơn nửa học kì nên mưới liên tục lưu ban hai lần.

Sở dĩ Bùi Hướng Dương nhớ rõ như vậy là vì cốt truyện trong sách có nói rằng Lâm Tương Bắc cũng là một trong những người đầu tiên theo đuổi Bùi Ngọc. Nhưng vì đời trước cậu học ở Tam Trung nên không có chú ý đến Bùi Ngọc và Lâm Tương Bắc này có quen biết nhau không. Nếu cậu nhớ không nhầm thì hình như là không có.
Lớp quốc tế đã được mở từ hai năm trước, năm ngoái mở thêm một lớp và đến năm nay đã mở được ba lớp rồi. Bùi Hướng Dương nói "Chắc là, không thể nào đâu."

Xác suất 1/3, bọn họ sẽ không xu cà na vậy chứ.

Đề tài này nhanh chóng đã bị bát quái khác cho vào quên lãng, thẳng cho đến khi lớp tự học buổi tối bắt đầu, học sinh đã đến đông đủ. Chủ nhiệm lớp đứng trên bục điểm danh, Bùi Hướng Dương không nghe thấy tên Lâm Tương Bắc mạc danh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bùi Hướng Dương không muốn dính dáng cùng mấy tên công khác trong truyện đâu. Cậu càng cách xa mấy người này sẽ làm giảm một con đường tiếp cận Bùi Ngọc của bọn họ, như vậy sẽ tương đối an toàn hơn.

Bùi Hướng Dương muốn trốn tránh phiền toái, phiền toái lại chủ động tìm tới cậu.

Một tháng kể từ khi khai giảng, Lâm Cường vì giao lưu quá nhiều với bạn cùng bàn mới nên muốn rủ Bùi Hướng Dương đi mua nước uống.
Bọn họ vừa mới ra khỏi phòng học đã bị người chặn lại, một người mặc đồng phục Ngũ Tạng nhưng mà ăn mặc không nghiêm túc, thô lỗ quan sát đánh giá bọn họ vài lần. Khi nhìn thấy diện mạo Bùi Hướng Dương, nam sinh rõ ràng hơi đình trệ một chút tựa hồ như ý thức được chính mình thất thố, vội vàng dời tầm mắt. Sau khi trấn tỉnh lại thì dùng vẻ mặt kiêu ngạo chỉ vào Bùi Hướng Dương nói " Mày chính là tiểu bạch kiểm trên diễn đàn hả?"

Bùi Hướng Dương không hề quen biết người trước mặt, cậu cũng không có lướt diễn đàn Ngũ Tạng cho nên không biết điện người mà nam sinh này nói là ai. Bùi Hướng Dương không biết nhưng Lâm Cường là chuyên viên trực chờ trên diễn đàn, hắn biết rõ cho nên lập tức tiến lên bảo vệ Bùi Hướng Dương ở phía sau. Trong lòng tuy cũng sợ muốn chết nhưng vẫn ngạnh cổ cảnh giác hỏi "Mày muốn cái gì?"
Nam sinh kia nhìn về phía Bùi Hướng Dương đứng phía sau cười khinh miệt "Sau khi học xong tiết tự học buổi tối, anh Bắc muốn gặp mày."

Nói xong cũng không thèm để ý nghênh ngang rời đi.

Bùi Hướng Dương không hiểu được, Lâm Cường lại có vẻ nơm nớp lo lắng "Bùi Hướng Dương, có phải cậu đắc tội với người ta không?"

Cậu đã học ở Ngũ Tạng hai tháng, tuy là có vài bạn học không biết vì sao lai muốn xin số điện thoại của cậu, nhưng cậu chưa bao giờ trêu chọc ai cả. Bình thường người cậu tiếp xúc nhiều nhất ngoại trừ Lâm Cường cũng chỉ còn lại Hạng Thiệu Kiệt ở cùng kí túc xá, ngoài ra chỉ nói chuyện với bạn học cũ của Hạng Thiệu Kiệt - Lâm Xuyên mà thôi. Tính tình cậu tốt, đối xử với bạn bè ôn nhu kiên nhẫn, không hề chủ động khơi mào gây sự với người khác.
Trực giác Lâm Cường cho rằng "anh Bắc" người kia nói rất có thể là Lâm Tương Bắc, nhưng hắn không xác định chỏ có thể dặn dò "Chút nữa học xong tiết tự học buổi tối cậu chạy đi mau chút đi, nếu như thật sự không được nữa thì tiết cuối cùng xin nghỉ sớm cũng được."

Tuy rằng không hiểu rõ tình huống hiện tại như thế nào, nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm hiện tại của Lâm Cường, Bùi Hướng Dương cũng hiểu rằng đối phương sẽ không làm hại mình. Cậu gật đầu "Vậy chút nữa, tớ, nói với thầy Vương, xin nghỉ một tiết cuối."

Biên Thành chân trước vừa mới chuyển lời cho Bùi Hướng Dương, sau đó liền nghênh ngang đi ra ngoài trường. Đám công tử này trong nhà đều có quan hệ lớn, bảo vệ đã sớm có thói quen mở một mắt nhắm một mắt cho qua, coi như không nhìn thấy gì.
Biên Thành đi vào một quán bida đối diện trường học, bên trong có mấy học sinh cũng mặc đồng phục Ngũ Tạng đang ngồi đánh bài.

"Vương tạc(?)! Đưa tiền đây cho tao! 200 đồng, không cho tụi bây chơi xấu nha!"

Biên Thành vòng qua đám học sinh đánh bài đi đến bàn bida nói với thiếu niên đang chơi "Anh Bắc, em đã chuyển lời tới nó rồi."

Cây cơ trong tay nhẹ nhàng thao tác, dưới ánh nhìn chăm chú lại nhắm hụt, quả bida theo góc bàn lăn vào trong túi.

Lại bị lệch lần nữa, Lâm Tương Bắc giơ tay vỗ vào đầu Biên Thành một cái "Mày nói lớn như vậy làm gì, làm ảnh hưởng tao phát huy năng lực"

Biên Thành thành thật sờ sờ cái ót bị hắn gõ "Em sai rồi anh Bắc."

Đổ thừa quá mức cứng nhắc, Lâm Tương Bắc cũng cảm thấy hơi xấu hổ, hắn ho khan hai tiếng liếc nhìn đám người xung quanh. Đám bạn bè chung quanh cực kì thức thời mà quay đi chỗ khác.
Lâm Tương Bắc ném cây cơ đi, xoay người ngồi lên bàn bida, bên cạnh liền có người đến đưa cho hắn một điếu thuốc lá đã mồi lửa. Thật ra hắn cũng không hút thuốc, có thể là tư thế này thể hiện uy phong lão đại quá mạnh mẽ khiến mấy đàn em mới gia nhập hiểu lầm gì đó. Nhưng mà tay đã nhận lấy thuốc lá rồi, chỉ có thể căng da đầu hút. Lâm Tương Bắc học đám hồ bằng cẩu hữu xung quanh kẹp thuốc vào hai ngón tay, bắt chước động tác tư thái đưa thuốc lên rít một ngụm, ai mà có ngờ lại bị sặc.

Chờ hắn ngừng sặc, đám đàn em lại vô cùng hiểu chuyện mà làm bộ làm tịch nhìn sang chỗ khác.

Hắn oán hận mà ném tàn thuốc dư xuống đất, để cho hả giận còn dùng đế giày nghiền vài cái, miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ "Thuốc lá hãng gì mà kém thế, đúng là không vừa miệng."
Người xung quanh cùng đám đàn em không hẹn mà cùng lâm vào trầm mặc.

Chỉ có đứa bé Biên Thành thiếu quan sát nói "Anh Bắc, đây là thuốc lá hàng nhập khẩu nước ngoài. Ba em cũng dùng loại này đó."

Lâm Tương Bắc hung tợn mà liếc kẻ không có tâm nhãn này, một lát sau hắn lại khôi phục lại dùng dáng ngồi của mấy đại lão muốn cứu vớt chút mặt mũi hoi "Chuyện kia thế nào rồi?"

Vừa nhắc đến chuyện này, đám người đnag đấu địa chủ ở bên cạnh cũng dừng lại, nghiêng lỗ tai hóng hớt.

Biên Thành tán thưởng nói "Ảnh chụp đúng là không phải lừa gạt, người thật bên ngoài còn đẹp hơn. Cả người em lúc đấy đều bị chấn kinh choáng váng, may mắn là ý chí em kiên định nên đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc."

Nhìn thấy hai mắt Biên Thành tỏa sáng như bị nhan sắc đối phương chinh phục, Lương Vũ đang đấu địa chủ đi đến lén đạp chân hắn một cái. Lương Vũ đi đến trước mặt Lâm Tương Bắc nói "Chỉ là một tiểu bạch kiểm thôi sao có thể đoạt mất danh hiệu giáo thảo của mày được. Nhìn vẻ ngoài kia của nó, haha, giáo thảo cái gì chứ, thiếu chút nữa là thành giáo hoa cmnr."
"Đúng đó, đúng đó." Bốn phía một mảnh phụ họa.

Từ lúc ảnh chụp Bùi Hướng Dương bị tuồng ra ngoài, hơn nữa còn thành công xâm nhập vào bảng đề cử giáo thảo thì đã bị Lâm Tương Bắc còn chưa tháo thạch cao nhìn thấy hết. Mới có nửa học kì hắn chưa xuất hiện, cái danh giáo thảo đã bị người khác đoạt mất!

Lâm Tương Bắc trên mạng bùng nổ một hồi, còn mắng mấy người không có mắt thẩm mỹ nữa hả! Rõ ràng soái ca hắn còn đang nằm viện đây này! Thân là bạn của Lâm Tương Bắc, Lương Vũ chính là đầu mưu đề xuất Bùi Hướng Dương vào mục bầu chọn giáo hoa lại còn nhận được nhiều sự đồng tình. Hắn cố tình nói xấu Bùi Hướng Dương, tâm tình Lâm Tương Bắc mới đỡ hơn một ít.

Không biết là ai nói một câu "Nè, mày có chắc tiểu bạch kiểm kia sẽ ngoan ngoãn chờ không? Đừng đến lúc đó để nó chạy đi mất."
Lâm Tương Bắc cười lạnh "Tao đã sớm kêu lão Phương chú ý đến nó, nó đừng mong có thể chạy thoát!"

"Suy nghĩ thật cẩn trọng, quá trâu bò anh ơi."

Lâm Tương Bắc được vuốt mông ngựa lần nữa, khiến tâm tình hắn trở nên thoải mái hơn.

Trước đó hắn đã có hỏi thăm qua, nghe nói Bùi Hướng Dương này không chỉ là tiểu bạch kiểm còn có tật nói lắp, tính cách thì nhẫn nhục chịu đựng, rất dễ nói chuyện. Loại người thế này có cho mười lá gan cũng không dám trốn khỏi cái hẹn của hắn.

Lâm Tương Bắc tự đắc nắm chắc phần thắng, thậm chí đã nghĩ kĩ đến diễn biến nhìn thấy tiểu bạch kiểm kia sẽ làm gì để uy hϊếp và đe dọa đối phương. Có khi sẽ dọa nó tiểu ngoài, hắn sẽ đem mấy cái ảnh chụp đó đăng lên diễn đàn để cho nhà nhà người người đều nhìn thấy. Cho bọn họ sáng mắt ra xem ai mới là giáo thảo Ngũ Tạng!
Không nghĩ đến giây tiếp theo, đã có người gọi điện thoại cấp báo cho Lâm Tương Bắc "Không hay rồi anh Bắc! Thằng tiểu bạch kiểm kia vừa mới tới văn phòng xin nghỉ, hình như nó muốn bỏ trốn!"

Tác giả có lời muốn nói:

Một giây trước Lâm Tương Bắc: A, tiểu bạch kiểm.

Nhìn thấy người thật Lâm Tương Bắc: Hi, vợ iu~

Bình luận

Truyện đang đọc